Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

"Cộng Hưởng" Củ...

Trùng Áp Tiểu Trình Trình

2024-11-19 10:15:50

Sau một gia tốc khá đáng kể, cáp treo bước vào giai đoạn chạy tốc độ cao. Phần kết nối giữa cabin và dây cáp ma sát tạo ra những tia lửa. Vì tốc độ quá nhanh, cabin không còn treo thẳng đứng nữa mà nghiêng đi một góc nhất định.

Nếu có ai đứng dưới nhìn lên, rất có thể sẽ thấy cáp treo này gần như tạo ra ảo ảnh.

Vì trước mắt toàn là ảo ảnh nên đương nhiên Lộc Duy thoải mái tận hưởng rồi.

Cô thả tay khỏi chỗ ngồi, khuôn mặt hồng hào vì phấn khích: “Tuyệt quá!”

Quả nhiên trước đây không tốn tiền một cách vô ích là lựa chọn rất sáng suốt. Dù có tiêu bao nhiêu tiền đi nữa, chắc chắn cũng không thể so với việc tận hưởng miễn phí trong ảo giác của cô!

Cáp treo phải vận hành như thế này mới đúng chứ!

Xe du lịch tham quan đang có xu hướng trở thành chiếc xe chết chóc của môn thể thao mạo hiểm.

Hoàn toàn trái ngược với Lộc Duy, Lý Vân mặt mày tái mét, ôm chặt ghế ngồi như thể sợ tuột mất.

Cô ấy không hiểu làm thế nào mà Lộc Duy có thể ngồi vững trên ghế trong tình huống này, chắc Newton dưới mộ cũng không yên.

Nhưng điều này không quan trọng, dù sao thì những chuyện phi lý hơn cô ấy cũng đã thấy rồi. Quan trọng là những thứ Lộc Duy biết, cô ấy lại không biết!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Vân cảm thấy mình chưa hoàn toàn dính chặt vào ghế. Nếu cô ấy buông tay, liệu cô ấy sẽ tỉnh dậy từ cơn ác mộng này hay là rời khỏi thế giới này luôn không?

Ồ, dù cô ấy không buông tay, e rằng cáp treo ở khu du lịch này cũng không chịu nổi tốc độ này đâu nhỉ?

Dây cáp đứt, cả cabin rơi xuống, cô ấy vẫn chết thôi.

- Mặc dù cô ấy cảm giác rằng với khả năng của Lộc Duy, chắc cô sẽ không để mình chết thật. Dựa vào niềm tin vào Lộc Duy, thực ra cô ấy không cần phải sợ như vậy. Hay là thả lỏng bản thân, trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết một chút nhỉ?

Xin lỗi, cô ấy không làm được! Cô ấy vẫn rất sợ hãi a a a!

Lý Vân gào thét: “Lộc Duy, chậm lại một chút...”

“Cái gì... Tôi không nghe thấy...” Lộc Duy cũng kéo dài giọng đáp lại.

Thôi được, Lộc Duy đang nói dối.

Cô nghe thấy rồi.

Chỉ là cô không muốn làm theo ý của Lý Vân. Hiếm khi được chơi vui vẻ, cô mới chỉ bắt đầu đã phải tước đoạt niềm vui này, có phải hơi tàn nhẫn rồi không?

Lộc Duy vô trách nhiệm nghĩ: Dù sao thì sớm muộn gì Lý Vân cũng sẽ phát hiện ra, có những ảo giác rất đáng sợ, cô chỉ đang giúp Lý Vân làm quen trước thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hơn nữa Lộc Duy không phản đối việc Lý Vân phản kháng. Nói cách khác, cô nghĩ rằng nếu Lý Vân thực sự muốn làm cho cáp treo chậm lại hoặc dừng lại, cô cũng có thể tìm cách "kiểm soát" và giành lấy quyền chủ động.

Lý Vân không làm như vậy là vì cô ấy không biết làm sao? Không, chắc chắn là cô ấy không muốn.

Lộc Duy lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thích nghi một chút, chắc chắn Lý Vân cũng sẽ thích cảm giác này!

“Tiểu Vân, cô có vui không...” Thậm chí Lộc Duy còn thích cảm giác hét lên khi bay với tốc độ cao như thế này.

Lý Vân: ...

Nói thật, rốt cuộc điều gì khiến cô ấy có ảo giác rằng người này đáng tin cậy vậy?

Lý Vân vẫn còn quá trẻ, chưa hiểu được một chân lý: Bạn có thể trông cậy vào một người tâm thần trong chốc lát, nhưng không thể trông cậy vào họ mãi mãi.

Thực ra khi Lộc Duy khăng khăng muốn đi cáp treo, lẽ ra Lý Vân phải cảnh giác rồi mới đúng.

Nhưng thậm chí cô ấy không biết Lộc Duy là một người có bệnh tâm thần, Lộc Duy tỏ ra rất vững vàng và mạnh mẽ, đương nhiên cô ấy bị dắt mũi đi theo rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

Số ký tự: 0