Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

"Cộng Hưởng" Củ...

Trùng Áp Tiểu Trình Trình

2024-11-19 10:15:50

Khi điều tra nghi phạm này, họ phát hiện rằng cuộc sống hàng ngày của người này rất “bình thường”, dường như không có cơ hội tiếp xúc với các yếu tố ô nhiễm. Nếu không phải vì vụ án mạng mà điều tra đến anh ta, thì thân phận “dị thường” của anh ta có thể vẫn bị che giấu.

Vấn đề đặt ra là: Người này có lý lịch trong sạch, làm thế nào trở thành dị thường? Có lan truyền ra ngoài không?

Sau quá trình điều tra, cuối cùng Cục Dị Thường cũng tìm ra điểm bất thường từ những điều bình thường: Từ không lâu trước đây, anh ta thường xuyên kể cho bạn bè và người thân về sự linh ứng của chùa Cô Nương. Khi người khác gặp vấn đề, anh ta khuyên họ nên đi cầu khấn.

Tại sao trước đó lại bỏ qua manh mối quan trọng này?

Lý do rất đơn giản, chùa Cô Nương khá nổi tiếng trong thành phố này, có người dù có chuyện hay không cũng thường đi cầu khấn. Ngay cả khi nhân viên Cục Dị Thường không tin, họ ít nhiều cũng đã nghe qua. Họ là Cục Dị Thường, không phải Cục Tôn Giáo, không quản lý chuyện này.

Sau đó thông qua nguồn gốc của bức tượng và một số phương pháp siêu nhiên, họ mới thực sự xác định được chùa Cô Nương.

Hóa ra cái gọi là linh ứng không phải là hiệu ứng tâm lý của tín đồ mà thực sự có “Thần” giúp họ giải quyết vấn đề.

Truyền thuyết về chùa Cô Nương đã trở thành hiện thực?

“Nếu là trước khi trò chơi ác mộng đến thì không nghi ngờ gì, thần linh không tồn tại.”

“Ý anh là, bây giờ thì tồn tại à?”

“Không, ý tôi là sau khi những dị thường trong trò chơi ác mộng xâm nhập vào thực tế, có thể dựa vào các ‘thể xác thần linh’ trong thực tế. Những người không biết tưởng rằng các thần linh có thể cứu khổ cứu nạn thật sự xuất hiện, trong khi dị thường dùng cách này để mở rộng ảnh hưởng và gia tăng sức mạnh của mình.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở một mức độ nào đó, những thực thể kỳ dị đó phù hợp với nhận thức của con người về thần linh, sở hữu sức mạnh to lớn và đáng sợ.

Nhưng chúng tuyệt đối không phải là Thần trong hệ thống thần thoại Trung Hoa.

Tin vào những thực thể đó, dù có được lợi ích gì thì cũng chỉ là liều thuốc giảm đau tạm thời. Rất nhanh thôi chúng sẽ thu hồi toàn bộ giá trị của tín đồ, cả vốn lẫn lời, thậm chí lột da rút xương.

Đức tin này là biến con người thành dưỡng chất.

Nói cách khác, Thần trong chùa Cô Nương chưa bao giờ sống lại. Đó chỉ là một dạng ký thác của con người. Nhưng các thực thể kỳ dị trong trò chơi ác mộng đã đến hiện thực và giả dạng thành “Nương Nương” mà mọi người tưởng tượng.

“Đã điều tra xong. Dị thường có mã hiệu là Búp Bê. Trước đây những người chơi may mắn thoát khỏi phó bản này đã nói rằng, phó bản này cực kỳ nguy hiểm, sau đó không còn thông tin gì về nó nữa.”

Tại sao không còn thông tin về phó bản này nữa? Dựa vào tình hình hiện tại có thể suy luận: Vì những người chơi đều đã chết hết, thậm chí đã đáp ứng điều kiện để thực thể kỳ dị mở cánh cổng vào hiện thực.

“Sau khi ước nguyện được thực hiện, người đó sẽ trở thành con rối của Búp Bê.”

Nhân viên của Cục Dị Thường đã cảm thấy đau đầu.

Theo ước tính, Búp Bê đã đến hiện thực chỉ trong hai ngày, nhưng có trời mới biết nó đã thực hiện bao nhiêu điều ước cho bao nhiêu người và bao nhiêu người đã đáp ứng điều kiện để trở thành con rối của Búp Bê.

Những dị thường xảo quyệt như thế này chắc chắn là khó đối phó nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

Số ký tự: 0