Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

Không Phải Nói...

Trùng Áp Tiểu Trình Trình

2024-11-19 10:15:50

Lý Vân cảm thấy lạnh toát cả người, cô ấy không quen biết những người này, nhưng vừa rồi cũng đã quỳ như họ, cô ấy không thể cho rằng tất cả đều là những con rối.

Nếu, nếu họ cũng là người như cô ấy thì sao?

Nhân viên không để ý đến hai người họ, tiếp tục nói: “Tội dân không được lười biếng.”

Vừa dứt lời, tiếng dập đầu trở nên khác biệt.

Tội khác nhau, hình phạt khác nhau. Có người nhẹ hơn, có người nặng hơn, không chỉ có máu bắn ra mà còn có cả chất lỏng khác.

Dùng cách này để dập đầu đến chùa, chuộc tội xong liệu có thể sống sót không? Hoặc có lẽ những con quái vật này vốn dĩ không định để họ sống sót?

Lý Vân không dám nhìn cảnh tượng đó, lập tức quay đi.

Cô ấy rất muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại, rất muốn làm gì đó nhưng đối mặt với cảnh tượng kỳ quái như vậy, cô ấy có thể làm gì? Ngay cả chân cũng như đổ chì, muốn chạy cũng không chạy nổi.

Có lẽ nếu không phát ra tiếng, họ sẽ không bị những con quái vật này chú ý?

Dù hy vọng mong manh nhưng Lý Vân vẫn không tránh khỏi có suy nghĩ này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy nhiên cô ấy không phát ra tiếng nhưng Lộc Duy thì có!

Lộc Duy không hề căng thẳng, bối rối tùy tiện gãi đầu: “Tại sao tôi lại có ảo giác phong kiến như vậy nhỉ?”

Rồi cô lại tự nói với chính mình: “À! Tôi hiểu rồi! Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy mà.”

Cô thấy người ta dập đầu trong chùa Cô Nương nên ảo giác cũng xuất hiện cảnh người ta dập đầu.

Trong thực tế, Lộc Duy không thể kiểm soát được mọi thứ, nhưng những ảo giác của mình thì cô phải quản lý.

Cô chỉ vào anh nhân viên: “Thôi được rồi, ở đây không có kiểu đó đâu. Này, tôi đang nói với anh đấy, tội lỗi gì chứ, việc này phải do pháp luật quyết định mới đúng chứ?”

Giọng nói của Lộc Duy vang vọng rõ ràng trong không gian này.

Lý Vân ngay lập tức cảm nhận được không khí đông đặc lại.

Họ trở thành tiêu điểm!

Lý Vân sợ đến mức răng va vào nhau lập cập, cô ấy kéo tay áo của Lộc Duy: “Lộc… Lộc Duy này, chúng ta không nên chọc vào những người này. Chúng ta chạy, chạy đi…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lộc Duy không nhận ra rằng đây rất có thể không phải là người sao? Nếu không tại sao cô lại nói về pháp luật với những thứ này?

Trò chơi ác mộng, thần linh… tất cả những thứ này đều vượt quá tầm hiểu biết của Lý Vân, cô ấy chỉ biết chắc chắn một điều: Những thứ đáng sợ này không phải là thứ mà người bình thường như họ có thể đối phó!

Cô ấy không thể để Lộc Duy đi vào chỗ chết!

Nhưng Lộc Duy không để ý đến lời cảnh báo của Lý Vân, thấy cô ấy quá căng thẳng, lại an ủi: “Tiểu Vân, cô đừng sợ. Đây chỉ là mơ…”

Ban đầu Lộc Duy định nói đây là ảo giác, nhưng để duy trì hình tượng “người bình thường” của mình, cô chọn cách giải thích dễ hiểu hơn, nói đó là giấc mơ.

Dù sao thì điều này cũng có phần tương đồng.

“Mơ?” Lý Vân ngớ người.

Mặc dù vừa rồi giọng nói đó tự xưng là trò chơi ác mộng, nhưng cảnh tượng chân thực và đáng sợ như thế này, đầy rẫy chi tiết, vậy có thật chỉ là một giấc mơ không?

Nếu đây là ác mộng thì nó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cô ấy, cô ấy nên tỉnh dậy ngay lập tức mới đúng. Khoan đã, cô ấy cũng đâu có ngủ đâu?

Nhận ra Lý Vân vẫn còn nghi ngờ, Lộc Duy kéo cô ấy bước về phía trước: “Muốn chứng minh đây là mơ thì dễ mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Có Bệnh [Vô Hạn]

Số ký tự: 0