Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Đâu

Ngày thứ 46 khô...

Ma An

2025-03-04 03:53:08

Hai cô gái có vẻ không ngờ lại nhận được lời giải thích này, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên và nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đứng trước mặt. Thấy phản ứng của hai cô gái, Tư Niệm chợt cảm thấy mình đã nói sai điều gì đó.Thật ra chỉ cần nói thẳng là bạn bè không phải tốt hơn sao? Cô và Lục Thư Nghiễn vốn dĩ chỉ là bạn bè, có nắm tay nhau đâu, việc gì phải nói là anh trai thân thích, càng giấu càng làm người ta nghi ngờ là có chuyện gì đó.May mà Lục Thư Nghiễn không lên tiếng vạch trần.Hai cô gái nhìn nhau rồi mỉm cười gật đầu với Tư Niệm: “À, ra vậy.”Sau đó, họ lịch sự đưa điện thoại cho Lục Thư Nghiễn: “Anh trai Tư Niệm, anh có thể chụp cho chúng tôi một bức ảnh được không?”Tư Niệm: “…”Cô nghe mà mí mắt giật liên hồi, lưng căng cứng khi cảm nhận ánh mắt Lục Thư Nghiễn dường như liếc nhìn mình. Tuy nhiên anh không nói gì, chỉ đơn giản nhận lấy điện thoại từ tay cô gái.Lục Thư Nghiễn chụp ảnh cho Tư Niệm và hai cô gái.Hai cô gái rất vui khi được chụp ảnh. Lúc ra về, đối diện với Lục Thư Nghiễn – người từ đầu đến cuối không nói một lời, họ còn vừa nắm tay vừa nháy mắt khen thật lòng: “Anh trai Tư Niệm, anh đẹp trai quá.”Lục Thư Nghiễn đáp nhạt: “Cảm ơn.”Tư Niệm đứng bên cạnh, nghe họ cứ “anh trai Tư Niệm” “anh trai Tư Niệm” mà người cứng đờ.Tiễn hai cô gái đi rồi, cô vội đeo khẩu trang lên, hai tay đút vào túi áo khoác, không biết là do lạnh hay lý do gì mà khẽ dậm chân tại chỗ. Cô nhìn đông nhìn tây, cố không nhìn về phía Lục Thư Nghiễn, cũng không biết đang giải thích với ai:“Cái đó… tôi…”“Nói nhanh quá, không cố ý.”“Anh biết đấy, chỉ nói là bạn bè thì dễ bị hiểu lầm.” Lục Thư Nghiễn mím môi.Anh định nói “anh trai” thì không bị hiểu lầm sao, nhưng nhìn Tư Niệm đang tự biết mình có lỗi, toàn thân không tự nhiên, anh chậm rãi hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”Tư Niệm nghe vậy ngẩng đầu lên.Ánh mắt hai người chạm nhau, cô nheo mắt dò xét, nhận ra câu hỏi của Lục Thư Nghiễn dường như có ý đồ không tốt, bèn đáp: “Hiểu lầm anh là bạn trai cũ của tôi.”Lục Thư Nghiễn: “…” …Hai người tiếp tục đi dạo, Tư Niệm lại đi mua cây kẹo bông gòn hình cây thông Noel siêu to màu xanh nhạt mà cô vẫn nhớ mãi.Một cây kẹo bông gòn giá 128, nhưng người mua vẫn nhiều đến nỗi phải xếp hàng.Tư Niệm cầm kẹo bông gòn đi đến chụp ảnh trước cây thông Noel cao 8 mét ở trung tâm khu chợ.Lúc này người đông hơn lúc họ mới đến nhiều, du khách qua lại nối đuôi nhau không ngớt, bạn đồng hành chỉ cần không chú ý là đã bị lạc mất nhau.Tư Niệm chụp xong ảnh thì đưa kẹo bông gòn hình cây thông cho Lục Thư Nghiễn, cô cúi đầu lướt qua những bức ảnh đã chụp tối nay trên điện thoại, cảm thấy số lượng tạm đủ để đăng lên mạng.Ngoài đồ ăn thức uống, khu chợ Giáng sinh còn có một số trò chơi giải trí nhỏ như đu quay ngựa gỗ, tàu lượn xoay, vòng quay mini.Tư Niệm lại đi chơi đu quay ngựa gỗ.Đu quay ngựa gỗ liên tục đón khách xuống khách lên, tốc độ dòng người rất nhanh. Tư Niệm ngồi trên đu quay lại tự chụp thêm vài tấm để bổ sung ảnh đăng mạng. Khi xuống, ảnh đã chụp xong nhưng lại phát hiện không tìm thấy Lục Thư Nghiễn đâu.Người đông quá không biết bị tách ra đi đâu mất rồi.Tư Niệm nhìn trái nhìn phải mà không tìm thấy người, cô thở dài một hơi rồi đứng bên bậc thềm của bồn hoa – nơi có ít người hơn một chút, lấy điện thoại ra định nhắn tin hỏi thăm. Lúc này thì thấy tin nhắn của Lục Thư Nghiễn đã gửi đến trước.Anh hỏi cô đang ở đâu, anh vẫn ở lối ra đu quay ngựa gỗ, sao không thấy cô. Chắc là đã lỡ mất nhau rồi.Tư Niệm nhìn quanh rồi tìm một điểm mốc để báo vị trí hiện tại của mình, sau đó hai tay đút túi đứng tại chỗ trên bậc thềm. Đợi khoảng hai phút cuối cùng cũng thấy Lục Thư Nghiễn đi về phía mình.Ưu điểm của người cao có lẽ là dù lúc nãy bị lạc không tìm thấy, nhưng giờ đây giữa dòng người qua lại tấp nập thế này, Tư Niệm phát hiện mình vẫn có thể nhìn thấy rõ Lục Thư Nghiễn ở đâu.Lục Thư Nghiễn tay vẫn cầm kẹo bông gòn hình cây thông Noel của cô.Người đàn ông cao ráo và điển trai, ánh đèn khu chợ Giáng sinh mờ ảo dịu dàng, những bóng đèn màu trên cành cây phía trên giống như những vì sao vỡ vụn. Xung quanh đâu đâu cũng phát bài hát đúng không khí “All I want for Christmas”.Hai tay Tư Niệm đút trong túi áo khoác, cách đám đông đang nói cười qua lại, đối diện với khung cảnh này bỗng ngẩn người.Lục Thư Nghiễn đi thẳng đến trước mặt Tư Niệm.Cuối cùng cũng tìm thấy người, trước tiên anh chỉ vào kẹo bông gòn trên tay: “Còn muốn ăn không?”“Ồ.” Tư Niệm như vừa tỉnh mộng, nhìn cây kẹo bông gòn giá 128 trong tay Lục Thư Nghiễn, “Lát nữa tôi ăn.”Lục Thư Nghiễn nhìn Tư Niệm đang đứng trên bậc thềm bồn hoa, rồi lại nhìn những trò chơi xung quanh: “Còn muốn chơi gì nữa không?”Tư Niệm lắc đầu: “Không chơi nữa.”Cô nhận lấy kẹo bông gòn từ tay Lục Thư Nghiễn, kéo khẩu trang xuống cắn một miếng. Món đồ này có lẽ ý nghĩa nhiều hơn chỉ là đạo cụ cho khách chụp ảnh và cảm nhận không khí, thực sự ăn thì chỉ có vị ngọt nguyên thủy của kẹo bông gòn, chẳng khác gì loại vài đồng một que bán ở ven đường.Tư Niệm cảm nhận vị ngọt của kẹo tan ra trong miệng.Lục Thư Nghiễn đứng đợi cho đến khi Tư Niệm ăn xong kẹo bông gòn.Tư Niệm li.ếm li.ếm chút đường còn sót lại trên môi, vứt que gỗ vào thùng rác bên cạnh, cảm thấy tối nay đã đi chơi chợ Giáng sinh cũng đủ rồi.Trong lúc Tư Niệm đi vứt rác, Lục Thư Nghiễn lại bị một cô gái lấy hết can đảm đến xin số WeChat.Tư Niệm quay lại vừa hay thấy cảnh Lục Thư Nghiễn từ chối cô gái.Cô gái có vẻ thất vọng bỏ đi, Tư Niệm đi tới, đột nhiên buột miệng: “Được người ta thích ghê.”Lục Thư Nghiễn chợt nhận ra câu nói này dường như có chút ghen tị.Anh khẽ nhíu mày, vừa định nói gì đó thì Tư Niệm như nhận ra câu nói vừa rồi của mình không ổn, vội vàng tự đắc bổ sung: “Không như tôi, tôi chỉ có mỗi một trăm vạn người theo dõi bình thường, đi đường chỉ bị xin chữ ký chụp ảnh thôi.”Lục Thư Nghiễn: “…”“Tôi chỉ cho mỗi em thông tin liên lạc.” Anh đột nhiên nói. Tư Niệm: “Hả?”Lục Thư Nghiễn rũ mắt nhìn xuống đất, lại thở dài nói: “Những người xin thông tin liên lạc của tôi, tôi chỉ cho mỗi em.” Tư Niệm chợt sững người.Cô nhớ ra trước đây mình đã thêm WeChat của Lục Thư Nghiễn như thế nào.Lúc đó, có vẻ như cô nhận một công việc làm thêm về quảng cáo. Dù không còn nhớ rõ nội dung cụ thể là gì, nhưng đại khái là phải kết bạn với đủ số người trên WeChat rồi mời họ làm nhiệm vụ bằng cách click vào link được gửi đi để kiếm tiền. Vì muốn kiếm tiền nên mỗi ngày cô đều cố gắng kết bạn WeChat với nhiều người, giống như kiểu đa cấp vậy. Thậm chí trong phòng tự học, cô còn để ý đến một bạn học nam đang học một mình.Cô rụt rè mở mã QR của mình, rón rén lại gần và khẽ hỏi anh có thể kết bạn WeChat không. Khi bạn học nam ngẩng đầu lên, cô mới thấy quen quen. Chợt nhớ ra trong một buổi thuyết trình trước đó, cô đã vô tình vấp ngã ngồi lên đùi anh. Khi đó, anh đã phải cố kìm nén để không ném cô ra ngoài, với ánh mắt giống như cô là mầm bệnh vậy.Đúng là trường học đôi khi nhỏ đến mức khó tin.Tư Niệm thầm nghĩ “chọn nhầm người rồi”, định lấy điện thoại lại thì bạn học nam nhìn cô, dường như suy nghĩ điều gì đó rồi lấy điện thoại bên cạnh laptop ra.Một tiếng “bíp” vang lên khi anh quét mã QR trên điện thoại cô. Hai người đã kết bạn với nhau.Tư Niệm thoát khỏi hồi ức.Lúc đó cô thấy bất ngờ khi người bạn học nam kiêu ngạo kia lại đồng ý kết bạn WeChat với mình. Sau khi kết bạn, suy đi tính lại cô vẫn gửi thông tin quảng cáo cho anh, nhờ click vào làm nhiệm vụ.Giờ nghe Lục Thư Nghiễn nói rằng anh chỉ kết bạn với mỗi mình cô khi được xin số liên lạc, trong lòng cô bỗng có cảm giác khó tả.“Thế những người ở công ty, cấp dưới hay đối tác của anh thì sao?” Tư Niệm ngẫm nghĩ và cuối cùng cũng tìm ra điểm mấu chốt.Sao có thể chỉ thêm mỗi thông tin liên lạc của cô được? Rõ ràng là trước đây, hai người cùng nhau tham gia một bữa tiệc kinh doanh, có ai yêu cầu thông tin liên lạc, anh cũng sẽ cho mà.Nghe câu hỏi đó, Lục Thư Nghiễn khẽ mím môi.Anh không giải thích thêm, hay có lẽ bản chất sự việc cả hai đều đã rõ, chỉ là một bên hơi bướng bỉnh không muốn thừa nhận. Lục Thư Nghiễn nhìn đồng hồ đeo tay, Tư Niệm nói thẳng: “Về thôi.”Lúc đến thì cô tự đi, lúc về Lục Thư Nghiễn lái xe đưa cô.Trên đường về Tư Niệm cũng không ngồi không, cô chọn ảnh rồi đăng trực tiếp không chỉnh sửa. Cuối cùng nhiệm vụ chính của tối nay cũng hoàn thành, cô thở phào nhẹ nhõm.Kiều Kiều lập tức xem được bài đăng về Giáng sinh của Tư Niệm tối nay và nhắn tin:【Aaa đẹp quá!!!】【Ai chụp cho chị vậy chị Niệm Niệm, tối nay chị đi hội chợ Giáng sinh với ai thế, chụp đẹp quá!】Tư Niệm do dự hai giây trước câu hỏi này:【Một người bạn của chị thôi】【Em không quen đâu】Kiều Kiều:【Lần sau em phải học hỏi kỹ thuật chụp ảnh từ người bạn này mới được. Ngón tay cái.jpg】【Chụp hay thật】Tư Niệm liếc nhìn Lục Thư Nghiễn đang lái xe bên cạnh.Cô lại lướt xem nền tảng và thấy phản hồi từ fan cũng không tệ, lượt thích và bình luận đều tăng nhanh hơn bình thường. Ngoài những bình luận khen đẹp, có vẻ fan tinh mắt còn phát hiện ra điều gì đó khác.Họ nói tập ảnh tối nay có phong cách không giống với những bức ảnh quảng cáo thường ngày của Tư Niệm.Chụp rất đẹp, nhưng không phải kiểu đẹp thường ngày nữa, mà từ góc máy đến bố cục đều mang phong cách “góc nhìn bạn trai”.Người chụp khác nhau sẽ cho ra những hiệu ứng khác nhau.Mà hình ảnh của người được chụp trong mắt người chụp cũng được thể hiện qua tác phẩm nhiếp ảnh.Tư Niệm không ngờ fan ngày nay có khả năng quan sát tinh tế đến vậy.Đúng là ngoài tấm selfie trên đu quay, những tấm còn lại đều do con trai chụp cho cô.Nhưng rõ ràng chỉ là “góc nhìn bạn nam”, sao lại thành “góc nhìn bạn trai” được chứ.Tư Niệm cắn môi, không biết phải phản bác cụm từ “góc nhìn bạn trai” thế nào, rồi mải chơi điện thoại đến quên cả thời gian.Đường tối nay thông thoáng nên ngồi chơi điện thoại cũng không thấy chóng mặt. Cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng “cách”, Tư Niệm mới giật mình ngẩng đầu nhận ra đã đến nơi, phần thắt trước ngực biến mất – Lục Thư Nghiễn đã cởi dây an toàn cho cô và nói: “Đến rồi.”Khi người đàn ông cởi dây an toàn cho cô, người hơi nghiêng về phía trước. Tư Niệm vừa quay đầu đã chạm phải khuôn mặt Lục Thư Nghiễn ở cự ly gần.Hai người đối diện gần đến mức chỉ cần thêm chút nữa thôi là có thể… Không gian trong xe chật hẹp, hơi thở của người đàn ông khi nghiêng người mang theo sự xâm lấn đặc trưng, Tư Niệm ngửa người ra sau một chút theo bản năng, rồi khẽ hé môi, đối diện với khuôn mặt Lục Thư Nghiễn gần đến mức có thể đếm được từng sợi lông mi.Người không đẹp mà nhìn ở cự ly gần như vậy thì thật tàn nhẫn, nhưng với người đẹp thì ở khoảng cách này, cú sốc thị giác sẽ tăng lên gấp bội.Hơn nữa ở khoảng cách này, đối với Lục Thư Nghiễn, có phải ở một mức độ nào đó cũng là “góc nhìn bạn gái” không.Tư Niệm vừa nghĩ đến cụm từ “góc nhìn bạn gái” thì tim đập mạnh một cái.Cả một đêm nay, cô chợt nhận ra cảm giác đó trong lòng dường như lại xuất hiện.Vì vậy nếu như ngày nào cũng phải đối mặt với “góc nhìn bạn gái” kiểu này, việc cô không kìm được lòng trước đây, có lẽ cũng là chuyện bình thường thôi.Tư Niệm càng nghĩ, ánh mắt càng không tự chủ được mà trượt xuống, dừng lại ở đôi môi trông có vẻ mềm mại, màu nhạt hơi hồng, nhìn thế nào cũng thấy muốn hôn.Cô nuốt mạnh một cái.Thậm chí còn có thể nhớ ra cảm giác khi hôn là như thế nào. Lúc này Tư Niệm không thể tự lừa dối bản thân được nữa.Cô vội vàng mở cửa xe bước xuống, không dám ở lại thêm một giây nào nữa.Cô hiểu rõ dù trước đây có thể không yêu Lục Thư Nghiễn, nhưng chắc chắn là đã thật sự… thèm muốn thân thể anh.…Không khí kết thúc bởi việc Tư Niệm lý trí kéo cửa xe và chạy đi như đang trốn chạy.Lục Thư Nghiễn ngẩn người, rồi ngồi lại vào ghế lái. Anh không lập tức lái xe đi, mà đặt tay lên vô lăng, bắt đầu nghĩ kỹ về ánh mắt Tư Niệm nhìn anh từ khoảng cách gần vừa rồi.Ánh mắt người đàn ông trở nên sâu thẳm hơn, suy nghĩ một lúc lâu, đến khi cuối cùng như đã hiểu ra điều gì đó, anh bất chợt cúi đầu khẽ bật cười.…Tư Niệm chạy về nhà với trái tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng như có tia lửa điện. Cô lập tức tắm rửa, đánh răng, rửa mặt, dưỡng da, cố gắng dùng sự bận rộn để làm bản thân không còn ý thức. Nhưng sau khi hoàn thành tất cả quy trình trước khi ngủ và nằm xuống giường, cô lại bắt đầu nằm trừng mắt không ngủ được.Khi vừa thảnh thơi là cô lại cảm thấy toàn thân như thể có gì đó không ổn, như thiếu mất một mảnh gì đó, tạo cảm giác phiền muộn và khó chịu.Tư Niệm mở to mắt nhìn trần nhà, trốn tránh cũng vô ích, vẫn không thể không nghĩ đến những suy nghĩ không thể nói ra, không đàng hoàng trong lòng mình khi đối diện với Lục Thư Nghiễn lúc nãy.Trước đây cô đã là người như thế thì thôi, sao bây giờ vẫn còn là người như thế.Tất cả tật xấu muốn đi đường tắt, muốn không làm mà hưởng đều đã sửa được, sao chỉ có tật xấu này là sửa không được.Dù có… thì cũng không thể… chứ.Tư Niệm nhìn chằm chằm trần nhà đến khi mắt cay xè, cuối cùng, mò điện thoại từ dưới gối ra.Cô c.ắn môi d.ưới, đối diện với màn hình do dự rất lâu, rồi gõ vào tìm kiếm — “Phụ nữ dễ không kìm chế được bản thân thì phải điều chỉnh thế nào.” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Đâu

Số ký tự: 0