Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Đâu
Ngày thứ 48 khô...
Ma An
2025-03-04 03:53:08
Trong khoảnh khắc ấy, mọi suy nghĩ đang ngưng đọng bỗng chốc tỉnh giấc.Tư Niệm vẫn còn cảm nhận được hơi lạnh từ đầu ngón tay người đàn ông còn đọng lại trên mặt. Khi nhận ra mình vừa làm gì và nghĩ gì với Lục Thư Nghiễn, cả người cô không khỏi hoảng hốt, vô thức chối đây đẩy: “Ai đỏ mặt chứ?”Lục Thư Nghiễn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào má cô.Tư Niệm cảm nhận được nhiệt độ đang dâng lên trên gò má, biết rằng sắc mặt mình không thể nói dối được.“Tại nóng đấy.” Cô hoàn hồn lại rồi giải thích, liếc nhìn bộ đồ của Lục Thư Nghiễn – áo sơ mi trắng bên trong áo khoác ngoài, “Anh mặc ít thế này thì không thấy nóng rồi, tôi mặc dày nên rất nóng.”“Cảm lạnh thì chẳng có ai quan tâm đâu.”Lục Thư Nghiễn nghe xong vẫn bình thản nói: “Nếu nóng thì lần sau mặc ít đi.”Tư Niệm cuối cùng cũng lén thở phào nhẹ nhõm vì đã qua được ải này, vô tư “ừm” một tiếng.Có vẻ như Lục Thư Nghiễn không để quên thứ gì ở biệt thự Minh Cảnh.Hai người đi một vòng quanh nhà rồi rời đi. Trên áo sơ mi của Lục Thư Nghiễn còn sót lại hai vết mực mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.Khi xuống thang máy, anh giơ tay xem giờ rồi đề nghị: “Đi ăn chút nhé.” Tư Niệm không có ý phản đối.Lần này họ ăn lẩu.Nước dùng màu đỏ sôi sùng sục trong nồi, hương thơm tỏa khắp phòng. Sau khi thả đồ ăn vào, đáy nồi lại bắt đầu tích tụ nhiệt, cho đến khi sôi trào lên lần nữa.Tư Niệm ăn được cay nhưng Lục Thư Nghiễn thì không hợp lắm. Tuy nhiên khi còn ở bên nhau trước đây, thỉnh thoảng Lục Thư Nghiễn vẫn chiều theo ăn cay cùng Tư Niệm. Quán lẩu hôm nay gần biệt thự Minh Cảnh, cũng là nơi hai người từng ghé qua vài lần.Trong quán thậm chí còn lưu sắn thực đơn riêng mà Tư Niệm hay gọi. Sau khi gọi xong món mình muốn ăn, Tư Niệm đưa thực đơn cho Lục Thư Nghiễn: “Này.”Lục Thư Nghiễn nhận lấy thực đơn xem qua, không thêm gì, rồi đưa thẳng cho nhân viên phục vụ.Giữa hai người có chiếc bàn ngăn cách.“Vậy bây giờ anh sống ở đâu?” Sau khi hoàn tất việc bàn giao tài sản ở biệt thự Minh Cảnh, Tư Niệm chợt nhớ ra và hỏi.Lục Thư Nghiễn nói tên một địa điểm.Đó là một căn hộ gần công ty Dung Thịnh hơn. Tư Niệm đã từng đến đó, nhưng cô chê nơi đó quá gần khu trung tâm thương mại, vừa ra khỏi cửa đã thấy không khí công sở nồng nặc, nên thích biệt thự Minh Cảnh hơn.Tư Niệm gật đầu khi nghe nơi Lục Thư Nghiễn đang ở.Món ăn vẫn chưa được mang lên, hai người ngồi đối diện nhau. Tư Niệm thấy lúc này Lục Thư Nghiễn đã mặc lại quần áo chỉnh tề, ngồi thẳng lưng, bên trong chiếc áo khoác bằng chất liệu sang trọng là áo sơ mi trắng cài kín cúc đến tận cổ, thắt cà vạt đen trơn, một đen một trắng, gọn gàng ngăn nắp, phong cách nhìn rất kiềm chế và nghiêm túc.Tư Niệm im lặng vài giây nhìn Lục Thư Nghiễn đã trở lại vẻ bình thường như vậy, nhưng lại phát hiện mình không kìm được nhớ đến cảnh tượng lúc nãy khi anh ngồi phía dưới cô, tháo cà vạt, cổ áo hơi hở, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô từ vị trí thấp hơn, mang theo mùi hương gỗ đàn hương, để lộ xương quai xanh trắng ngần dưới lớp áo sơ mi.Cô vội vàng cầm ly coca đá trước mặt uống một ngụm.Phía thương hiệu V cũng rất hài lòng với hiệu quả quảng cáo lần trước của Tư Niệm.Khi ra mắt sản phẩm mới, thương hiệu đã tìm nhiều nghệ sĩ và người mẫu để quảng bá. Bộ ảnh của Tư Niệm không chỉ được cộng đồng mạng mà cả thương hiệu cũng thấy phù hợp với phong cách và tinh thần của thương hiệu V. Họ muốn duy trì mối quan hệ và tiếp tục thảo luận về hợp tác trong tương lai.Tư Niệm còn đi ăn một bữa với người phụ trách thương hiệu V ở thị trường nội địa.Theo những gì cô biết, dù không có danh hiệu đại diện hay đại sứ thương hiệu nào, một mối quan hệ đối tác với thương hiệu hot như thương hiệu V luôn được cả giới giải trí và thời trang theo dõi chặt chẽ. Có được cơ hội hợp tác không phải chuyện dễ dàng.Sau bữa ăn, người phụ trách còn cử người tiễn Tư Niệm. Người được cử đến tiễn có vẻ là quản lý cấp cao mới được thương hiệu V đào tạo, trông rất trẻ. Dường như các thương hiệu xa xỉ đã khắt khe về ngoại hình đến mức lan sang cả nhân viên, thoạt nhìn cứ ngỡ là người mẫu nam mới ký hợp đồng với thương hiệu.Người quản lý mới đứng cùng Tư Niệm đợi xe bên đường.Hai người nói chuyện vài câu, đối phương kể về thời gian du học ở Pháp rồi về nước làm trong ngành hàng xa xỉ. Khi xe sắp đến, đối phương lịch thiệp ngỏ ý mời cô cuối tuần cùng đi xem triển lãm tranh của một họa sĩ nổi tiếng.Tư Niệm đối diện với người đàn ông trẻ tuổi lịch lãm, toát lên mùi nước hoa cao cấp thoang thoảng.Cô hơi do dự, rồi vẫn lắc đầu từ chối một cách nhẹ nhàng. Đối phương sững người một chút, cười cười không ép thêm.Về đến nhà, trong lúc tắm, Tư Niệm lại nghĩ đến người đàn ông vừa rủ cô đi xem triển lãm tranh.Gần đây cô có chút tự phân tích bản thân.Thật ra dựa vào phản ứng gần đây của mình với Lục Thư Nghiễn, Tư Niệm cảm nhận được rằng hiện tại cô đã có tiền, sự nghiệp phát triển tốt, những mặt khác cũng không có yêu cầu gì lớn. Có lẽ điều duy nhất còn thiếu trong cuộc sống chính là… cô hơi cô đơn về mặt tình cảm.Nếu không thì sao cứ gặp Lục Thư Nghiễn, chỉ cần đứng gần nhìn nhau một cái là như không kìm được lòng.Nếu chưa từng yêu đương thì có lẽ còn chịu đựng được, nghĩ rằng không có gì to tát. Nhưng cô đâu phải kiểu “độc thân từ trong trứng”, thậm chí phần lớn thời gian trưởng thành, ban đêm cô cũng không ngủ một mình.Nên việc người khác phái ưa nhìn có sức hấp dẫn với cô, việc cô thấy cô đơn là điều bình thường.Tình trạng này chắc chỉ cần tìm một người yêu để giải tỏa là được.Chắc chắn không phải chỉ có mỗi Lục Thư Nghiễn mới khiến cô như vậy.Nhưng vừa rồi người quản lý của thương hiệu V rõ ràng về tuổi tác, ngoại hình, học vấn, công việc đều xuất sắc, cử chỉ hành vi cũng rất thoải mái dễ chịu, không có gì không xứng với cô, vậy mà trong đầu cô lại nảy ra phản ứng đầu tiên là từ chối.Tư Niệm vừa nghĩ vừa tắm rửa sạch bọt xà phòng trên người, chính cô cũng không hiểu rõ tâm trạng này của mình là sao, cô tắt nước, lấy khăn tắm quấn quanh người.Trong công việc thường ngày, Tư Niệm có không ít cơ hội gặp gỡ người khác phái. Dù không dám đảm bảo tất cả đều hoàn hảo mọi mặt, nhưng đa số về ngoại hình đều là những người không có gì để chê. Nếu muốn phát triển mối quan hệ nào đó thì đều rất dễ dàng.Gần đây công việc của Tư Niệm là chụp poster quảng cáo cho một thương hiệu thời trang thể thao nổi tiếng.Thương hiệu này vừa cho ra mắt bộ sưu tập dành cho các cặp đôi, quần áo đều là kiểu đồng phục nam nữ. Tư Niệm là người mẫu nữ, người mẫu nam là một trong những người mẫu hàng đầu trong nước, khí chất tuyệt vời.Lần hợp tác này thương hiệu cũng đã bỏ ra số tiền lớn, khi chụp chính thức, việc chụp ảnh quảng cáo đối với họ đều rất tự nhiên, dễ dàng.Vì là bộ sưu tập dành cho các cặp đôi nên khi chụp không thể thiếu những tương tác.Trước phông nền trắng, Tư Niệm mặc áo hoodie màu đỏ rượu, đội mũ lưỡi trai màu be, người mẫu nam đồng phục áo hoodie đen, mũ lưỡi trai đỏ rượu, tay khoác vai cô, đối diện ống kính tạo dáng tự nhiên. Không cần nói gì thêm, chỉ cần hai người đứng đó thôi đã đủ khiến người ta muốn mua.Tư Niệm cảm nhận được bàn tay trên vai mình.Ảnh cưới còn chụp không dưới một lần, những tương tác chụp ảnh kiểu này rất bình thường.Chụp xong một tổ lại tiếp tục thay đồ đổi tư thế.Lần này Tư Niệm thay một chiếc áo hoodie và váy ngắn màu tím macaron đầu xuân, nhân viên mang đến rất nhiều khối lập phương nhiều màu sắc làm đạo cụ. Có một tư thế là người mẫu nam ngồi trên khối lập phương, Tư Niệm ngồi hơi tựa vào đùi anh ấy.Tư thế không quá thân mật, chỉ cần tựa nhẹ một chút là được, nhưng vì Tư Niệm mặc váy ngắn nên khi chụp vẫn phải liên tục điều chỉnh để tránh bị hớ hênh.Ở tư thế này, nữ cao hơn nam một chút.Tư Niệm một tay vòng qua cổ người mẫu nam nhìn vào ống kính.Sau gần mười tiếng làm việc từ sáng đến tối, cuối cùng buổi chụp cũng hoàn thành viên mãn.Khi kết thúc đã gần 8 giờ tối.Vì đẹp trai và nổi tiếng nên Kiều Kiều còn đặc biệt đi tìm người mẫu nam top đã chụp với Tư Niệm hôm nay để xin chụp ảnh chung. Tư Niệm đứng trước máy tính, xem nhân viên lướt qua gần nghìn tấm ảnh gốc chụp hôm nay.Tư Niệm ngẩng đầu liếc nhìn Kiều Kiều đang xin chụp ảnh với người mẫu nam rồi lắc đầu cười cười, sau đó cúi xuống, khi thấy bộ ảnh người mẫu nam ngồi còn cô đứng thì thoáng ngẩn người.Lúc chụp không thấy gì, nhưng tư thế này, đột nhiên khiến cô liên tưởng đến lúc trước ở biệt thự Minh Cảnh, khi lau vết mực trên cổ áo cho Lục Thư Nghiễn.Cũng là một cao một thấp, trong ảnh khoảng cách và tư thế của hai người còn gần hơn cả lúc cô với Lục Thư Nghiễn, cô thậm chí còn ngồi hơi tựa vào đùi đối phương.Nhưng Tư Niệm đột nhiên phát hiện ra điều gì đó không đúng.Gần đây cô không phải đang rất cô đơn sao? Không phải người khác phái ưa nhìn khi ở gần là rất dễ không kìm được sao? Tại sao lúc chụp, lại không có chút cảm giác gì?Chỉ lau vết mực trên cổ áo cho Lục Thư Nghiễn, cởi cúc áo thấy một chút xương quai xanh thôi đã khiến lòng không yên, vậy mà hôm nay với người mẫu nam vừa tựa vào đùi vừa vòng tay qua cổ lại hoàn toàn không có chút xao động nào trong lòng, chỉ nghĩ đến việc tạo dáng trước ống kính.Hay là vì đang trong giờ làm việc nên không có tâm trí để xao động?Nhưng lúc trước với Lục Thư Nghiễn cũng đâu phải tình huống dễ khiến người ta mơ mộng…Tư Niệm cứ thế mải suy nghĩ cho đến khi ra khỏi phòng chụp.Mãi đến khi Kiều Kiều gọi cô mới tỉnh lại, Tư Niệm bảo Kiều Kiều có thể về nhà trước, Kiều Kiều chọn đi tàu điện ngầm, còn Tư Niệm lấy điện thoại ra gọi xe.Cô thấy điện thoại có vài tin nhắn WeChat.Nghĩ gì đến nấy, là tin nhắn của Lục Thư Nghiễn, nói vừa phát hiện ra lúc hai người đi làm thủ tục chuyển nhượng chủ hộ ở phòng quản lý đã cầm nhầm chứng minh thư.Tư Niệm thấy Lục Thư Nghiễn gửi một tấm ảnh chứng minh thư của cô qua.Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chứng minh thư mà Lục Thư Nghiễn đã chụp, rồi lục trong túi lấy ví ra để kiểm tra chứng minh thư của mình.Đúng là của Lục Thư Nghiễn thật. “…”Tư Niệm im lặng nhìn bức ảnh đẹp trên chứng minh thư của Lục Thư Nghiễn trong vài giây.Mấy ngày nay không dùng đến chứng minh thư nên không phát hiện ra cầm nhầm.Lục Thư Nghiễn nhắn tin:【Ngày mai tôi bảo trợ lý mang qua cho em, tiện thể lấy lại của tôi】 Tư Niệm chợt nhớ ra ngày mai cô còn có cảnh chụp ngoại cảnh ở ngoại ô.【Không cần đâu, mai tôi đi chụp ảnh】 Cô trả lời,【Anh đang ở nhà không? Tôi đang ở gần đó, qua lấy luôn được không?】Studio chụp ảnh không xa nơi Lục Thư Nghiễn đang ở, chỉ mất khoảng mười phút đi xe.Tư Niệm đã từng đến đây, thậm chí còn từng ở chung với Lục Thư Nghiễn một thời gian ngắn. Cổng chính vẫn còn lưu thông tin khuôn mặt của cô, từ lúc vào khu nhà đến lúc lên lầu đều rất thuận lợi.Chỉ là cô hơi quên cách bấm chuông cửa thông minh.Tư Niệm đưa tay chạm vào màn hình điện tử định tìm nút chuông, nhưng không ngờ cửa tự động mở với một tiếng “tách”.Tư Niệm giật mình rụt tay lại.Lục Thư Nghiễn quên xóa vân tay của cô sao? Nhưng đã mở cửa rồi thì cứ vào thôi.Tư Niệm khẽ đẩy cửa bước vào, đứng ở tiền sảnh thấy Lục Thư Nghiễn không có trong phòng khách. Cô định gọi tên anh thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong.Có người từ trong phòng đi ra.Giây tiếp theo, Tư Niệm nhìn thấy Lục Thư Nghiễn.Chính xác hơn là nhìn thấy một Lục Thư Nghiễn nửa thân trần.Người đàn ông xuất hiện trước mặt cô chỉ mặc một chiếc quần ngủ màu tối, thân trên tr.ần tr.ụi, trên cổ vắt một chiếc khăn trắng. Có vẻ anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt đẫm, thân hình trên trần săn chắc khỏe mạnh, cơ bụng xếp thành từng múi rõ ràng.Tư Niệm nhìn cảnh tượng trước mắt, há hốc miệng.Lục Thư Nghiễn đối diện với sự xuất hiện đột ngột của Tư Niệm có vẻ không hề khó xử, chỉ hơi nhướng mày, nhìn cô nói: “Đến nhanh thế.”“Tôi vừa tắm xong.”Tư Niệm như chưa tỉnh táo, chỉ “ồ” một tiếng.Lục Thư Nghiễn lại tháo chiếc khăn trên cổ xuống, cầm lấy áo ngủ đặt trên ghế sofa.Anh mặc áo trước mặt Tư Niệm, từng nút một, không nhanh không chậm, ngón tay dài cài nút từ dưới lên trên, cho đến nút cuối cùng.Tư Niệm chuyển mắt đi không dám nhìn theo, nhưng khóe mắt vẫn không thể bỏ qua. Với hầu hết mọi người, c.ởi đồ là một sự quyến rũ, nhưng đôi khi việc mặc quần áo, từ tr.ần tr.ụi cho đến khi không còn thấy gì nữa, nhìn tất cả phong cảnh dần dần biến mất sau lớp vải, cũng khiến người ta không thể tập trung.Tư Niệm đợi đến khi Lục Thư Nghiễn cài xong nút cuối cùng mới quay đầu lại.Lục Thư Nghiễn mặc xong quần áo, vào phòng làm việc lấy chứng minh thư của Tư Niệm.Hai người trao đổi.Toàn thân người đàn ông vẫn tỏa ra mùi sữa tắm thơm ngát, Tư Niệm cầm chứng minh thư của mình, không ngẩng đầu lên nói: “À, tôi không cố ý không bấm chuông.”“Hình như anh chưa xóa vân tay của tôi.” “Chạm vào cửa một cái là mở luôn.”Lục Thư Nghiễn “ừm” một tiếng, anh có vẻ không quan tâm đến việc bị đột nhập, chỉ tiến lên một bước, thân trên hơi nghiêng về phía trước, mời: “Ngồi chút đi?”Tư Niệm ngẩng đầu nhìn vào mắt Lục Thư Nghiễn khi anh mời.Đồng tử người đàn ông vẫn đen láy, trên mặt anh không có chút biểu cảm thừa nào, nhưng trái tim Tư Niệm đã bắt đầu đập loạn từ khi vào nhà thấy Lục Thư Nghiễn không mặc áo, đến khi anh kéo gần khoảng cách mời như vậy thì cuối cùng cũng cảm thấy ngứa ngáy đến phát đi.ên.Tất cả đều đang quyến rũ.Mái tóc ướt quyến rũ, ánh mắt quyến rũ, cổ quyến rũ, mùi hương quyến rũ, thậm chí tất cả những gì ẩn dưới lớp áo ngủ mỏng manh, những nơi cô vừa nhìn thấy nhưng giờ đã được che kín, đều đang điên cuồng quyến rũ.Chất liệu áo ngủ của Lục Thư Nghiễn mềm mại đắt tiền.Khi cúi người, cổ áo hơi xệ xuống chỉ để lộ xương quai xanh, tất cả những gì phía dưới đều ẩn trong bóng tối che khuất, nhưng không ai hiểu rõ hơn cô rằng chỉ cần cởi hai nút áo là có thể nhìn thấy tất cả, thậm chí cả chiếc quần anh đang mặc cũng là loại thun co giãn của bộ đồ ngủ.Đặc điểm là thoải mái, dễ cởi.Không cần dùng nhiều sức, kéo một cái là tuột xuống. Ánh mắt Lục Thư Nghiễn vẫn lặng lẽ mời gọi.Anh như không làm gì cả, tối tắm xong, nghe thấy tiếng động ở phòng khách thì ra ngoài với thân trên tr.ần tr.ụi, bộ đồ ngủ này, thậm chí mời bạn đến trả đồ ngồi lại nhà anh một lát, đối với anh chỉ là trạng thái bình thường nhất.Trạng thái không có ý nghĩa gì khác. Nhưng Tư Niệm cuối cùng cũng không chịu nổi.“Không ngồi đâu.” Đầu óc Tư Niệm đã rối bời, cảm nhận được máu dồn lên, cố gắng hết sức nắm lấy chút tỉnh táo cuối cùng, đảm bảo nếu ở lại chắc chắn sẽ không kìm được mà làm chuyện gì đó với người vô tội, vội vàng nhét chứng minh thư vào túi, “Không ngồi nữa.”“Anh bận đi, tôi về đây.”Cô chạy đi vội vàng đến nỗi quên đóng cửa. Lục Thư Nghiễn chậm rãi đứng thẳng người.Anh nhìn cánh cửa đang mở, rồi cúi đầu, nhìn xuống bộ đồ ngủ của mình. Trên đường chính, Tư Niệm mở cửa sổ xe suốt cả quãng đường về nhà.Tài xế ban đầu còn có ý kiến về việc này, dù sao lãng phí điều hòa cũng là một khoản chi phí, nhưng sau khi nhận được tiền boa hậu hĩnh từ hành khách phía sau liền thôi không nói nữa.Xe chạy vun vút trong đêm.Không khí lạnh thổi vào đầu óc đang rối bời và nóng bừng, thổi mái tóc rối bù về phía sau, việc hạ nhiệt theo cách vật lý khiến người ngồi trong xe không muốn hỏi hay nghĩ gì cả, cho đến khi về đến nhà, toàn thân vào cửa đều mệt rã rời, giống như vừa cày xới mấy mẫu đất không không.Tư Niệm ném túi xuống, ngã nhào xuống ghế sofa thì điện thoại lại nhận được tin nhắn WeChat.Lục Thư Nghiễn hỏi cô đã về nhà an toàn chưa. Tư Niệm nhìn tin nhắn trên điện thoại.Cô cứ nhìn chằm chằm mấy phút liền, như muốn nhìn xuyên qua màn hình để thấy điều gì đó, cho đến cuối cùng lại buông điện thoại xuống không còn sức lực, nhắm mắt lại, một đấm, đấm mạnh vào trán mình.Nhưng cơn đau cũng không đánh thức được cảm giác này. Sự giãy giụa trở nên nhạt nhẽo không có lực.Tư Niệm gần như tuyệt vọng khóc lên một tiếng. Cô phát hiện ra mình vẫn không sửa được tật xấu.Cô có thể không thích Lục Thư Nghiễn, nhưng cô thèm khát thân thể anh. Cô chỉ thèm khát thân thể Lục Thư Nghiễn mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro