Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Đâu

Ngày thứ ba khô...

Ma An

2025-03-04 03:53:08

Cửa hàng đồ ngọt vẫn phát những bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng. Hôm nay trời nắng, không một gợn mây.
Công việc hôm nay của tài xế vẫn là đưa đón bạn gái của ông chủ đi ra ngoài. Anh ấy nhận được tin nhắn trên điện thoại rằng bạn gái của ông chủ đã kết thúc buổi trà chiều với bạn bè, nên đứng chờ ở bên cạnh xe, cuối cùng đợi được người từ trong cửa hàng bước ra.
Tư Niệm kết thúc buổi trà chiều, cô nhìn thấy tài xế đang đứng chờ cách đó không xa.
Cả người cô hoàn toàn mơ màng, bước đi một cách lơ đãng, cô không để ý bậc cửa dưới chân và suýt ngã. Tưởng Nhất Hàm nhanh chóng đỡ lấy cô, im lặng thở dài rồi lập tức đưa cô lên xe.
Tài xế mở cửa xe.
Tư Niệm bước vào xe với dáng vẻ mệt mỏi.
Tư Niệm lẩm bẩm nói lời tạm biệt với Tưởng Nhất Hàm, rồi một lúc sau mới nghe thấy tài xế phía trước hình như đang gọi mình.
Tài xế quay lại hỏi cô bây giờ có nên quay lại biệt thự Minh Cảnh không, có vẻ đã hỏi mấy lần rồi.
“Ồ? Ờ.” Tư Niệm vội vàng hoàn hồn, cô trả lời tài xế. Chiếc Rolls-Royce khởi động êm ái, cô ngồi ở ghế sau, mở cửa sổ một nửa. Gió mát buổi tối thổi vào mặt, nhiệt độ se lạnh khiến cô tỉnh táo hơn, sau đó cuối cùng dần dần trở về thực tại.
Tư Niệm mím môi, nhớ lại những lời Tưởng Nhất Hàm nói rõ ràng trong cửa hàng đồ ngọt —Lục Thư Nghiễn muốn chia tay.
Lục Thư Nghiễn cuối cùng cũng muốn chia tay.
Những chữ “Lục Thư Nghiễn muốn chia tay” chiếm hết tâm trí của Tư Niệm, cô nắm chặt điện thoại trong tay. Sau bao lần xác nhận đây là sự thật, cô cảm thấy toàn thân run rẩy, giống như các tế bào trong cơ thể đều bắt đầu reo hò, sôi nổi.
Trong suốt thời gian dài, cô gần như mất khả năng cảm nhận và bắt đầu vô thức không hy vọng gì.
Phải, tình trạng gần đây của Lục Thư Nghiễn đối với cô cũng giống như dấu hiệu khi một người đàn ông bắt đầu muốn chia tay trong bất kỳ mối quan hệ nào.
Nhật ký trên điện thoại ghi: Hôm nay là ngày thứ 1713 chờ Lục Thư Nghiễn chia tay.
Tư Niệm suýt đỏ mắt khi thấy con số 1713 ngày.
1713 ngày cô làm bạn gái dịu dàng tận tâm đến mức tinh thần sắp bị ảnh hưởng, cống hiến nhiều như vậy, bây giờ Lục Thư Nghiễn cuối cùng cũng muốn nói lời chia tay, cô cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một cách vinh quang.
Tư Niệm nghĩ đến tiền chia tay của mình thì lại không thể kìm nén sự phấn khích, sau đó cảm thấy tài xế phía trước hình như lại nhìn mình, cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc.
Tư Niệm ngồi trên ghế, hít một hơi sâu.
Cô tự nhủ không được quá hưng phấn, cứ như mọi khi im lặng chờ đợi ngày đó đến là được, chỉ không biết Lục Thư Nghiễn nghĩ gì, liệu có nói lời chia tay không, vào quý sau, tháng sau, hay tuần sau?
Tư Niệm vô thức mở lịch, nhưng chưa kịp tính, điện thoại rung nhẹ, vang lên thông báo tin nhắn.
Từ người lưu tên “Thư Nghiễn”:
【Tối nay muốn ăn gì?】
【Tư Niệm, tôi có chuyện muốn nói với em】
【Tối nay】
Điện thoại của Tư Niệm rơi ra khỏi tay.

Cùng lúc đó, buổi tối, ánh nắng chiều đỏ rực.
Những người lao động tại khu CBD phần lớn vẫn đang bận rộn chuẩn bị tăng ca. Tòa nhà Dung Thịnh sừng sững ở vị trí trung tâm tài chính. Tòa kiến trúcnày, nơi mà vô số người lao động mơ ước được vào làm, lúc này đang phản chiếu ánh sáng trang nghiêm và lạnh lùng dưới ánh chiều tà.
Tầng 26.
Sau một ngày họp liên tục, nhân viên phòng tổng giám đốc đã tan ca trước, chỉ còn đèn trong phòng tổng giám đốc sáng, vẫn đang làm việc.
Triệu Triều cầm vài tập tài liệu đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, gõ cửa và nhận được lời mời, sau đó mở cửa vào trong.
Hôm nay Lục Thư Nghiễn sau khi tan ca không về ngay, anh ở lại giải quyết vài việc riêng.
“Tổng giám đốc Lục.” Triệu Triều đi vào phòng làm việc, đặt những tài liệu đã được luật sư kiểm tra kỹ lưỡng lên bàn của Lục Thư Nghiễn.
Lục Thư Nghiễn vừa đặt điện thoại xuống, nhìn vào những tài liệu mà Triệu Triều đưa.
Tất cả đều là các hợp đồng chuyển nhượng bất động sản. Triệu Triều đứng chờ ở một bên.
Lục Thư Nghiễn lướt qua mấy bản hợp đồng chuyển nhượng, sau khi chắc chắn tất cả đều chính xác, anh ký tên vào phần người bán. Sau đó, anh để hợp đồng sang một bên, cầm lấy tấm séc trắng mà Triệu Triều mang vào.
Ánh mắt của Triệu Triều không khỏi bị thu hút bởi tấm séc trắng đó.
Anh ấy thấy tổng giám đốc Lục của mình suy nghĩ vài giây trước tấm séc, sau đó cầm bút lên và bắt đầu viết từ chữ số đầu tiên, bắt đầu từ đơn vị “trăm triệu” trên tờ séc này.
Một loạt ba số chín.
Số tiền trên tấm séc cuối cùng là chín trăm triệu 9900 vạn.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Triệu Triều nhìn thấy Lục Thư Nghiễn tự tay viết con số này, anh ấy vẫn không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì mấy tờ giấy mỏng đó đại diện cho chín trăm triệu 9900 vạn tiền mặt, một căn hộ penthouse tại biệt thự Minh Cảnh có giá thị trường không dưới 50 vạn mỗi mét vuông, một biệt thự vườn ở ngoại ô thành phố B mà không tiền nào mua được, cùng với một biệt thự nghỉ dưỡng ven biển ở miền Nam có vùng biển riêng.
Mà tất cả những điều này, cuối cùng, sẽ thuộc về một người nhận chung: Tư Niệm.
Triệu Triều đã dự đoán rằng số tiền trên tấm séc cuối cùng sẽ không nhỏ, nhưng không ngờ rằng nó được viết đầy đủ từ đầu đến cuối.Điều này khiến anh ấy không thể không nghĩ đến cô Tư, người luôn đi theo bên cạnh Lục Thư Nghiễn, nổi bật với tính cách ngoan ngoãn và hiểu chuyện, mỗi lần gặp anh ấy đều cẩn thận gọi một tiếng “Trợ lý Triệu”.
Triệu Triều im lặng một lúc.
Quả thật, để lấy được điều gì từ tay một người đàn ông, tốt nhất là tận dụng cảm giác áy náy và đồng cảm của anh ta.
Đặc biệt là khi người đàn ông đó vốn dĩ đã hào phóng. Lục Thư Nghiễn ký xong tấm séc và cất bút đi.
Anh nhìn Triệu Triều đang đứng bên cạnh không biết suy nghĩ điều gì đó, ra hiệu rằng anh ấy có thể tan ca.
Triệu Triều liền tỉnh táo lại, cầm lấy tất cả các tài liệu đã được Lục Thư Nghiễn ký và rời khỏi văn phòng.
Không khí trở lại yên tĩnh.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh hoàng hôn đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Lục Thư Nghiễn ngồi một mình trên ghế làm việc, nhìn ra bầu trời đầy hoàng hôn và nhớ lại tin nhắn của Tư Niệm, rằng cô muốn vừa ngắm cảnh đêm vừa thưởng thức bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.
Lục Thư Nghiễn nhẹ nhàng chạm ngón tay, trong lòng tính toán xem mình và Tư Niệm đã quen nhau được bao lâu.
Từ khi anh tới Đại học C học trao đổi một học kỳ, tới khi tốt nghiệp, rồi tiếp quản công ty, tính ra đã gần năm năm.
Hai người đã hẹn hò gần năm năm.
Trong suốt năm năm đó, họ không bao giờ có mâu thuẫn, Tư Niệm luôn ngoan ngoãn và chu đáo. Lúc mới quen, cô ngây thơ đến mức khó tin, sau đó lại giống như một con thú nhỏ dính chặt vào anh, luôn hiểu chuyện và không bao giờ có những hành động giả dối hay khó chịu. Trong khi bạn bè anh thường bận rộn dỗ dành bạn gái đến mức mệt mỏi, anh dường như không bao giờ phải lo lắng về những điều đó.
Vì vậy, Lục Thư Nghiễn biết rằng bản thân mình giờ đây có lẽ đã trở nên tàn nhẫn.
Có thể vì tuổi tác ngày càng lớn, hoặc cũng có thể do áp lực và công việc ngày càng nhiều kể từ khi anh tiếp quản công ty. Không biết từ khi nào, trong lòng anh bắt đầu có một tiếng nói.
Anh và Tư Niệm có lẽ không thể đi đến cuối cùng.
Anh biết rằng mối quan hệ của họ luôn tốt đẹp, Tư Niệm không có gì sai, nhưng anh cứ dần dần cảm thấy họ không thể đến cuối con đường.Đặc biệt là khi anh đã hoàn toàn từ thời kỳ sinh viên ngây ngô khi hai người mới quen, vượt qua để nắm vững toàn bộ công ty Dung Thịnh, trở thành tổng giám đốc của công ty Dung Thịnh, không còn ai trong hội đồng quản trị phản đối.
Nhưng Tư Niệm dường như vẫn không thay đổi.
Cô vẫn ngây thơ và ngoan ngoãn như khi họ mới quen, đôi khi nhút nhát, không muốn làm việc gì dù chỉ là gi.ết thời gian, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, sống yên tĩnh trong tháp ngà voi của mình. Thỉnh thoảng có những hoạt động không thể tránh khỏi, cô chỉ thò đầu ra một cách nhẹ nhàng, chờ đến khi kết thúc, sau đó nhanh chóng rút lui về vùng an toàn.
Khoảng cách vốn đã tồn tại giữa hai người dường như càng ngày càng xa.
Mà giọng nói đó hôm nay đạt đến đỉnh điểm khi Tư Niệm như thường lệ đứng trước mặt anh buộc cà vạt cho anh.
Lục Thư Nghiễn lúc đó đã nhận ra rằng bản thân mình không còn mong đợi những ngày sau này, Tư Niệm sẽ buộc cà vạt cho anh rồi tiễn anh đi làm nữa.
Kết thúc một mối quan hệ không nhất thiết phải kịch tính. Lục Thư Nghiễn từ trước đến nay không bao giờ do dự.
Anh đã dành cả ngày để suy nghĩ xem có nên chờ đến tuần sau, tháng sau, hay quý sau để mở lời, nhưng đã định sắn kết quả, kéo dài thêm chỉ khiến mệt mỏi hơn.
Anh mắt Lục Thư Nghiễn nhìn về tấm séc mà mình vừa mới ký.
Vậy nên, điều duy nhất anh có thể làm là cố gắng bù đắp, mong rằng sau khi chia tay, ít nhất về mặt vật chất, Tư Niệm vẫn có thể sống tốt.

Biệt thự Minh Cảnh.
Phòng thay đồ đang rối tung lên.
Tư Niệm trở về, thử tất cả các váy trong mùa này, sau đó cô nhớ đến tin nhắn của Lục Thư Nghiễn muốn “nói chuyện” với cô, không thể kìm nén nụ cười và ôm lấy đống quần áo mà thét lên không thành tiếng.
Mọi thứ hạnh phúc đến mức dường như không thật.
1713 ngày trọn vẹn, cô vốn đã gần như không còn hy vọng, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại đổi chiều.
Vừa mới nhận ra rằng Lục Thư Nghiễn có thể muốn chia tay, thì tin nhắn của anh bảo có chuyện cần nói đến.
Hai người không phải kiểu cặp đôi trò chuyện mọi lúc, Lục Thư Nghiễn bỗng nhiên muốn nói chuyện, ngoài chia tay thì còn có thể là gì.Cô không ngờ rằng khi còn đang phân vân liệu có thể là tuần sau, tháng sau, thì Lục Thư Nghiễn còn nhanh hơn cô tưởng, ngay tối nay, ngay hôm nay, anh đã học cách chia tay dứt khoát.
Cá nhân Tư Niệm cho rằng “chia tay dứt khoát” không phải là điều tồi tệ.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên trong khi chọn quần áo một cách nhẹ nhàng. Thường ngày, phong cách của cô luôn là một cô gái khuê các tinh tế nhưng quê mùa để phù hợp với hình tượng. Ngày nào cô cũng phải cắn răng ăn mặc thật tầm thường. Nhưng hôm nay, rất có thể là ngày cuối cùng rồi, cô muốn làm cho mình trông dễ nhìn hơn một chút.
Cuối cùng, Tư Niệm chọn một chiếc váy trắng đơn giản trong đống váy tinh tế nhưng quê mùa.
Cô thay váy, nhìn mình trong gương và nhớ đến ánh mắt của hội chị em trong bữa tiệc sinh nhật của Cao Tâm Vũ vừa rồi, khẽ “chậc” một tiếng.
Khi cô làm người mẫu và thay ba trăm bộ quần áo một ngày, mấy chị em plastic đó còn đang chơi đóng vai gia đình.
Tư Niệm đặt tay lên hông, nhìn mình trong gương, khẽ nhướng mày. Cô nghĩ với việc cô chịu đựng mặc đồ quê mùa trong năm năm và bị mấy cô gái nhà giàu đó chế giễu năm năm, thì phí chia tay của Lục Thư Nghiễn tối nay không thể dưới tám con số.
Dưới tám con số thì cô và anh sẽ cùng ch.ết.
Tư Niệm nghĩ về “cùng ch.ết” mà cười thành tiếng.
Sau đó cô xịt lên người một loại nước hoa tên “Tự Do”, rồi cầm túi xách đi đến nhà hàng Pháp nổi tiếng với cảnh đêm tuyệt đẹp. Từng bước chân như một người chơi chiến thắng tiến về nơi nhận giải MVP của mình.
Tối nay, chiếc Rolls-Royce trông càng quyến rũ với lớp sơn bóng bẩy. Khi Tư Niệm đến, Lục Thư Nghiễn đã có mặt rồi.
Theo sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, cô bước vào phòng VIP. Bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm hoa lệ, Lục Thư Nghiễn đã ngồi sắn bên bàn ăn.
Không phải lần đầu họ dùng bữa ở nhà hàng này.
Lục Thư Nghiễn ngước lên nhìn Tư Niệm đến hơi muộn so với giờ hẹn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã nhận ra tối nay Tư Niệm có gì đó khác lạ.
Tuy nhiên, anh không thể nói rõ được khác ở đâu. Anh vốn không am hiểu về cách ăn mặc của con gái, chỉ cảm thấy tối nay Tư Niệm trông rạng rỡ và hoạt bát hơn thường ngày.
Tư Niệm mỉm cười ngồi xuống đối diện Lục Thư Nghiễn.Nhân viên mang đến hai thực đơn. Tư Niệm lật xem thực đơn một cách thản nhiên, rồi ngẩng đầu lên chớp mắt tò mò: “Thư Nghiễn,”
“Anh nói tối nay có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì vậy?” Tay lật thực đơn của Lục Thư Nghiễn khựng lại.
Sau đó anh nhìn khuôn mặt ngây thơ đối diện, nghĩ đến điều mình định nói tối nay, cuối cùng nở nụ cười: “Ăn cơm trước đã.”
“Ồ.” Tư Niệm không ngờ Lục Thư Nghiễn chia tay mà còn cầu kỳ về quy trình đến vậy.
Ngoài cửa sổ kính là cảnh đêm rực rỡ của thành phố.
Món chính tối nay là cơm nấm cục đen gan ngỗng và bít tết thăn ngoại.
Nhân viên tắt hết đèn, những ngọn nến trắng trong giá nến bạc cháy chậm rãi, không có không khí nào lãng mạn hơn bữa tối dưới ánh nến này.
Chỉ là Tư Niệm ăn mà chẳng thấy mùi vị gì.
Không còn cách nào khác, nếu lúc này cô vẫn có thể ăn như không biết gì thì cũng quá đáng rồi. Tư Niệm máy móc cắt bít tết, vừa cắt xong một miếng định đưa vào miệng thì nghe từ đối diện: “Tư Niệm.”
Tư Niệm giật mình làm rơi đũa.
Lục Thư Nghiễn vốn định nói chuyện khác trước.
Nhưng anh thấy vừa mở miệng, miếng thịt trên nĩa của Tư Niệm đã rơi xuống, lăn từ ngực xuống chân váy, cuối cùng rơi xuống thảm.
Tư Niệm cúi đầu, thấy vết nước sốt bò bít tết loang trên váy trắng của mình. Lục Thư Nghiễn nhất thời không nói nên lời.
Tư Niệm nhìn váy mình với vẻ mặt co rúm, cuối cùng đành nói: “Tôi đi nhà vệ sinh chùi một chút.”
Đối mặt với tình cảnh này, Lục Thư Nghiễn cũng chỉ có thể gật đầu: “Được.” Tư Niệm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Thư Nghiễn.
Nến cháy lặng lẽ, những đốm sáng nhỏ phản chiếu trên cửa kính bên cạnh.
Lục Thư Nghiễn nhìn chăm chú mấy ngọn lửa dịu nhẹ, anh không biết tối nay khi nói ra những lời đó, Tư Niệm sẽ phản ứng thế nào. Cho đến khi một chiếc điện thoại trên bàn ăn bỗng sáng lên màn hình, kèm theo tiếng rung, cắt ngang dòng suy nghĩ của người đàn ông.
Điện thoại của Tư Niệm đang reo.
Váy cô không có túi, ra ngoài cũng không mang theo điện thoại.Lục Thư Nghiễn nhìn chiếc điện thoại cứ reo mãi không ngừng, anh định đợi Tư Niệm từ nhà vệ sinh về rồi bảo cô gọi lại, nhưng chuông điện thoại cứ kiên trì reo không có vẻ gì dừng lại, Lục Thư Nghiễn đợi một lúc lâu, anh liếc nhìn cửa phòng, rồi vẫn đưa tay cầm lấy.
Màn hình hiển thị một dãy số điện thoại lạ. Lục Thư Nghiễn nghe máy: “Alo.”
Đầu dây bên kia hỏi có muốn mua thực phẩm chức năng không, bảo đảm chữa khỏi ung thư giai đoạn cuối.
Nghe ra là người chào hàng, Lục Thư Nghiễn liền cúp máy.
Khi cúp máy, anh tiện liếc nhìn màn hình điện thoại của Tư Niệm, định xem giờ, nhưng điện thoại của Tư Niệm vẫn lưu nhận diện khuôn mặt của anh, chỉ vuốt một cái là mở khóa.
Lục Thư Nghiễn vốn không có thói quen thích xem điện thoại bạn gái.
Anh cũng không có ý định xem bất cứ nội dung riêng tư nào trong điện thoại của Tư Niệm, chỉ là khi điện thoại mở khóa, Lục Thư Nghiễn tình cờ thấy Tư Niệm có vài tin nhắn WeChat chưa đọc.
Mà trong nội dung tin nhắn WeChat chưa đọc của đối phương, vừa hay có ba chữ “Lục Thư Nghiễn”.
Mọi thứ dường như đều quá trùng hợp.
Lục Thư Nghiễn nhìn tên mình trong nội dung trò chuyện, lần đầu tiên, như bị ma xui quỷ khiến, anh nhấn vào.

Tư Niệm mất một lúc lâu trong nhà vệ sinh.
Nhân viên phục vụ đưa cho cô bút tẩy vết bẩn. Sau một hồi loay hoay, vết bẩn trên váy đã mờ đi nhiều, chỉ còn vài vết nhạt, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Tư Niệm xong xuôi với váy thì tiện ghé qua toilet.
Sau đó, cô đứng trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương và hít thở sâu vài lần, tự nhủ phải bình tĩnh. Lúc này, ánh mắt cô kiên định như một chiến sĩ.
Có lẽ đây là đêm quan trọng nhất trong 24 năm cuộc đời cô.
Qua đêm nay, từ biệt công việc, rút tiền, bước lên đỉnh cao cuộc đời. Tư Niệm nhìn vào gương, cố kìm nén nụ cười đang muốn nở trên môi.
Sau đó cô bước ra khỏi phòng vệ sinh, theo nhân viên phục vụ trở lại phòng riêng. Mở cửa ra, Lục Thư Nghiễn vẫn ngồi ở vị trí cũ, toàn thân được bao phủ trong ánh nến dịu dàng.
Tư Niệm ngồi xuống đối diện anh lần nữa.Cô vuốt lại váy, thức ăn trên bàn hầu hết đã nguội không còn muốn ăn nữa. Tư Niệm nhận ra sau khi cô đi, ly rượu trước mặt Lục Thư Nghiễn dường như đã cạn.
Lục Thư Nghiễn thấy váy của Tư Niệm đã sạch sẽ trở lại.
Rồi ánh mắt anh từ từ nhìn lên, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp luôn nở nụ cười ngọt ngào kia.
Tư Niệm không hiểu sao cảm thấy Lục Thư Nghiễn có vẻ khác so với lúc cô đi ra ngoài.
Nhưng cô cũng không nói được khác ở chỗ nào. Lòng bàn tay Tư Niệm ướt đẫm mồ hôi, vẫn nhớ mục đích cuối cùng của tối nay. Bữa ăn cũng gần xong rồi, thấy Lục Thư Nghiễn cứ im lặng nhìn mình không nói gì, cô đành chủ động lên tiếng: “Thư Nghiễn, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết là chuyện gì không?”
Lục Thư Nghiễn nhìn dáng vẻ Tư Niệm khi nói chuyện.
Từ lúc hai người quen nhau, cô dường như vẫn luôn như vậy, dịu dàng, trong sáng, yên lặng, chẳng bao giờ làm nũng.
Mặc dù có những hạn chế do xuất thân, nhưng trước mặt anh, cô luôn cố gắng làm tốt nhất có thể.
Lục Thư Nghiễn vẫn tưởng mình đã hiểu hết về cô.
Cho đến khi mọi thứ dường như trở thành một trò đùa hoàn toàn. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, trời đất đảo lộn.
Chuyện này thậm chí còn hoang đường đến mức anh gần như không muốn tin, rằng một ngày nào đó, anh lại bị một cô gái trẻ, xuất thân tầng lớp thấp, thậm chí trước đây chưa từng trải qua mấy chuyện đời, lại có thể xoay anh như chong chóng trong lòng bàn tay.
Những ngón tay đặt trên đồ ăn bạc dần dần siết chặt.
Tư Niệm hỏi xong vẫn nhe tám cái răng cười, chỉ là càng lúc càng cảm thấy lưng hơi lạnh.
Lục Thư Nghiễn trước mặt vẫn không trả lời, chỉ nhìn cô. Các cơ mặt duy trì nụ cười của Tư Niệm bắt đầu cứng đờ.
Không khí càng yên tĩnh, lưng càng lạnh, hơn nữa không biết gió từ đâu thổi đến, ngọn nến cũng bắt đầu chập chờn.
Tư Niệm dần dần cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cho đến khi mọi thứ như sắp vỡ òa, sự im lặng rợn người này cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Lục Thư Nghiễn đối diện với khuôn mặt xinh đẹp đã cứng đờ vì cười kia.Đồng tử người đàn ông đen như hồ nước sâu không thấy đáy, bình tĩnh mở môi: “Tư Niệm.”
“Chúng ta kết hôn đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Không Muốn Kết Hôn Đâu

Số ký tự: 0