Chương 19
Thanh Ngõa
2024-10-31 08:42:31
Dịch: Bánh
"Đây chắc hẳn là sân khấu đầu tay của cậu nhỉ, có cảm nhận gì không?" Trong lúc chờ đợi ở khu nghỉ ngơi, Phạm Tinh Dương không nhịn được mà lên tiếng hỏi Thời Duyệt.
Thời Duyệt kéo phần cổ của cái áo màu trắng để bản thân được thoải mái hơn một chút, chiếc áo này rõ ràng được thiết kế theo hướng rộng rãi, chất liệu cũng tạo cảm giác bồng bềnh, nhưng cổ áo lại được may quá nhỏ, cúc áo cũng được đính quá cao. Sau khi được nhân viên giúp mặc đồ vào, cậu luôn cảm thấy khó chịu và khó thở.
Phạm Tinh Dương cũng mặc chiếc áo tương tự có màu đỏ, không rộng như chiếc trên người cậu nhưng cổ áo rất rộng, cũng chả có cúc áo, cái kiểu ăn mặc thoải mái đó khiến Thời Duyệt cảm thấy rất ghen tị.
Kéo cổ áo xong, cậu lại không kìm được mà sờ vào quả đầu đã cứng ngắc do xịt keo của mình, nói với Phạm Tinh Dương: "Giờ tớ chỉ có một cảm nhận như thế này thôi, tóc tớ nặng quá, chắc là phải tốn thêm tiền đi gội đầu sau khi xong chương trình rồi."
Phạm Tinh Dương phì cười, vô cùng hào phóng mà nói: "Không sao, gội đầu thôi mà, anh đây sẽ bao cậu!"
"Cảm ơn con trai! Con trai đúng là có hiếu." Thời Duyệt cười tủm tỉm.
"Cậu lại nữa......" Phạm Tinh Dương đang định xắn tay áo để bồi dưỡng tình cha con với Thời Duyệt thì nhân viên đã không cho hắn cơ hội đó mà bước tới thúc giục bọn họ lên sân khấu.
Cả hai ngừng cười, nhanh chóng di chuyển đến vị trí tương ứng theo buổi tập trước đó.
Trên sân khấu tối om, một ánh đèn đột nhiên chiếu xuống, dưới ánh đèn đó, một chàng trai trong chiếc áo màu đỏ xuất hiện, hắn nhướng mày, nở một nụ cười mê hoặc, những đường nét trên gương mặt kia được trang điểm theo lối tinh xảo đầy quyến rũ, khiến cho khán giả dưới khán đài phải thét lên.
Người kia đã quen với những tiếng thét như thế, hắn đưa tay phải lên, và nơi hắn chỉ vào cũng có một ánh đèn khác chiếu xuống.
Một chàng trai trong chiếc áo sơ mi màu trắng lặng lẽ đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt điển trai với lớp trang điểm nhẹ nhàng đã không còn sự vui sướng tươi rói như thường ngày mà chỉ còn lại vẻ vô cảm. Đôi mắt đào hoa đẹp đến khó tin kia nhẹ nhàng đảo qua sân khấu, nhìn xuống dưới khán đài đang có rất nhiều người xem, rồi lại như không đặt bất cứ thứ gì vào trong ánh nhìn của mình.
Hờ hững, lạnh nhạt rồi lại toát ra cảm giác lãnh đạm tới thoát tục.
Trên ghế ngồi của ban giám khảo, Phó Du - người đã ngồi ở đó từ lâu - không khỏi cúi người về phía trước, anh nhìn chằm chằm chàng trai mặc áo trắng, vừa chờ mong lại vừa có chút lo lắng.
Những người vừa mới hò hét vì chàng trai áo đỏ giờ đã im bặt, họ còn chưa kịp phản ứng thì đèn trân sân khấu đã bật sáng, tiếng nhạc sôi động cũng vang lên.
Cùng lúc đó, Phạm Tinh Dương cất cao giọng hát, hòa vào nhạc đệm vang dội, đốt cháy bầu không khí trong trường quay.
Kết hợp với điệu nhạc bùng cháy và giọng hát nổi bật của Phạm Tinh Dương, hai chàng trai - một đỏ một trắng - bắt đầu những bước nhảy của mình.
Áo đỏ nhiệt huyết như lửa, từ động tác cho đến biểu cảm đều vô cùng phóng khoáng. Áo trắng lạnh lùng bình tĩnh, nhưng từng cử chỉ lại rất mạnh mẽ, không hờ hững như vẻ mặt kia chút nào. Động tác của hai người hoàn toàn không giống nhau mà lại hợp đến bất ngờ, hai sắc màu đỏ và trắng càng lúc càng tiến đến gần nhau theo điệu nhạc.
Khi cả hai đã đến gần nhau rồi, nét hững hờ trên gương mặt của áo trắng cũng dần phai nhạt, khi cả hai đan tay vào nhau, áo đỏ kéo áo trắng cùng thể hiện, đoạn nhạc cũng bước vào khoảng cao trào, một nụ cười xán lạn còn nóng hơn cả mặt trời hé nở trên gương mặt của chàng trai áo trắng.
Cũng chính là từ giây phút đó, động tác của áo trắng và áo đỏ dần được đồng bộ, thi thoảng lại giao thoa với nhau, điều khác biệt duy nhất chính là, áo trắng vẫn không hé miệng.
Nhịp điệu nhanh nhưng lại không rối loạn, vũ đạo chuẩn mực vô cùng hợp với bài hát, mạnh mẽ lại dứt khoát, làm cho khán đài phải bùng nổ.
Khán giả dưới sân khấu đã hò hét liên tục, có người còn rống cả lên, cũng may là headset và thiết bị âm thanh do tổ sản xuất chương trình chuẩn bị đều có chất lượng tốt, nếu không thì người ta đã không thể nghe rõ được nhạc giữa những tiếng la hét kia rồi.
Khi hát đến câu cuối cùng của bài hát, chàng trai áo trắng bỗng kéo cổ áo của mình, giật đứt chiếc cúc áo trên cùng, để lộ cần cổ thon dài, hầu kết nhỏ nhắn, cùng với phần xương quai xanh thanh tú lại xinh đẹp.
Chàng trai khẽ cười, thoải mái vén phần tóc trước trán mình lên, để lộ ra phần trán nhẵn nhụi, đôi mắt đào hoa như chứa đựng những vì sao, sau đó, đôi môi mỏng kia khẽ hé mở, hòa giọng cùng với Phạm Tinh Dương trong câu hát cuối cùng.
Giọng hát kia khác hẳn với chất giọng trong trẻo của Phạm Tinh Dương mà đi từ thấp cho đến cao, sau khi hát xong một câu, âm thanh đó vẫn còn ngân vang, thậm chí còn đạt được đến một độ cao hoàn mỹ như âm thanh của cá heo biển*.
*Âm thanh của cá heo biển: đại loại là một âm thanh có âm vực rất cao như tiếng của cá heo, không phải thuật ngữ chuyên môn mà là để ví von khi một người có thể đạt tới một độ cao đáng nể trong lúc ca hát.
Khi âm thanh của cá heo biển dần nhỏ lại, một đỏ một trắng bước lên bục, tận dụng một nhịp trống cuối cùng trong bài hát để thực hiện động tác quỳ một gối xuống đầy mạnh mẽ.
Màn trình diễn kết thúc tại đó.
Tiếng thét của khán giả đã lớn tới mức có thể thổi tung nóc của tòa nhà, cũng không biết là do ai khởi xướng trước, mà bọn họ dần hô lên: "Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ!"
Tại hàng ghế của ban giám khảo, Phó Du không khỏi cảm thấy có chút tự hào, đó là sự tự hào khi tác phẩm mà mình dàn dựng được khán giả đón nhận, và khi những đứa trẻ nhà mình nhận được sự khen ngợi đến từ người khác.
Nhưng nhìn một trắng một đỏ đang tỏa sáng rực rỡ kia, ngoài sự tự hào, trong lòng anh còn có một cảm giác gì đó rất lạ, có vẻ chua nhưng cũng không hẳn là chua, lạ thật.
Phó Du nhấp môi, phớt lờ cảm giác kì lạ đó mà ngả người ra sau.
Phạm Tinh Dương và Thời Duyệt thở hổn hển tại chỗ một lát rồi mới đứng lên, chuyện đầu tiên sau khi đứng lên lại là nhìn nhau cười, nụ cười đó của cả hai lại càng khiến khán giả hét to hơn.
Sau khi diễn xong, Thời Duyệt muốn lui xuống, nhưng cậu còn chưa kịp hành động thì đã bị MC chặn lại.
MC cầm mic bước lên sân khấu, đưa cho Thời Duyệt và Phạm Tinh Dương mỗi người một cái rồi tự mình dẫn dắt khán giả.
Khi những khán giả kia ngừng hét thì đã là chuyện của hai phút sau, MC vui vẻ nói: "Chào mừng toàn thể quý vị và các bạn đến với chương trình 《 Tiếng lòng 》. Đầu tiên, chúng tôi xin cám ơn những người đã đem đến cho mọi người một sân khấu vô cùng bùng nổ - Phạm Tinh Dương và Thời Duyệt!"
"Màn biểu diễn của hai bạn thật sự quá tuyệt vời, đã lâu lắm rồi tôi mới được chứng kiến một màn trình diễn cháy từ đầu đến cuối như thế này." MC giơ ngón tay cái lên rồi hỏi Phạm Tinh Dương: "Dương Dương, cậu có muốn giới thiệu về bài hát này trước không?"
Phạm Tinh Dương cười rạng rỡ: "Những ai theo dõi tôi thì chắc chắn sẽ biết rằng đây là ca khúc mới mà tôi vẫn chưa phát hành, là một bài hát mà tôi dành riêng cho chương trình này. Tất nhiên là lời nhạc cùng vũ đạo đều không phải do tôi biên soạn, mà tác giả chân chính đứng sau nó chính là Phó Du - một trong những vị giám khảo ở bên dưới."
Máy quay cùng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Phó Du, còn người nọ chỉ cầm lấy microphone rồi đáp với vẻ dửng dưng: "Em cũng tham gia vào quá trình sáng tác mà."
Phạm Tinh Dương sờ gáy, cười: "Anh mới là chủ lực!"
Vì thế, MC lại tiện đó mà phỏng vấn Phó Du, hỏi đến một vấn đề quan trọng nhất: "Anh Phó đã im hơi lặng tiết gần hai năm, giờ thì anh đang chuẩn bị để quay trở lại rồi chứ?"
Phó Du chỉ đáp bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Tùy duyên thôi."
Khóe miệng của MC giật giật, ở ẩn là tùy duyên, comeback cũng tùy duyên? Nói thế thì y biết nói tiếp như thế nào đây, Phó Ma Vương vẫn đúng là sát thủ của giới truyền thông như ngày nào.
Y vội pha trò thêm vài câu rồi nhìn vào một người khác đang đứng trên sân khấu —— là Thời Duyệt đang ngoan ngoãn đứng cúi đầu ở một bên, không biết là đang suy nghĩ đến chuyện gì nữa.
"Thời Duyệt." MC gọi một tiếng, nhưng lại không nhận được phản hồi.
Thấy thế, Phạm Tinh Dương vội kêu lên: "Thời Tiểu Duyệt!"
Thời Duyệt - người chỉ nghĩ mình đứng để làm nền - còn đang suy nghĩ lát nữa mình nên chọn dầu gội mùi gì để gội đầu thì lại bị cue vào, thế là cũng đáp lại theo phản xạ tự nhiên: "Hả, được nghỉ làm chưa?"
Cả khán phòng bỗng cười phá lên.
Phạm Tinh Dương dở khóc dở cười: "Cậu chỉ biết nghĩ tới lúc tan làm thôi có đúng không!"
"Không phải," Thời Duyệt đã-biết-chưa-tới-lúc-tan-làm nhún vai, vuốt cái đầu cứng đơ của mình, "Giờ tớ chỉ nghĩ tới lúc được gội đầu."
Tiếng cười dưới khán đài lại càng to hơn nữa, ngay cả Phó Du với vẻ mặt vốn thờ ơ cũng phải khẽ cười.
MC cũng cười: "Thời Duyệt à, tôi thấy cậu cũng khá thật thà nhỉ, có cảm thấy khó chịu khi dùng quá nhiều keo xịt tóc hay không?"
"Vừa cứng lại vừa nặng," Thời Duyệt xuy tay, "Có muốn vuốt tóc cũng không thể vuốt nổi, quá khó!"
Câu trả lời này lại khiến mọi người cười nhiều hơn: "Ha ha ha ha ha......"
Sau một tràng cười rôm rả, MC vẫn không muốn để hai người bọn họ rời đi mà tiếp tục hỏi: "Hai người hãy cho chúng tôi biết cảm tưởng sau khi biểu diễn đi nào."
Phạm Tinh Dương lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Có hơi mệt một chút, nhưng sau khi diễn xong thì tôi lại cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất thoải mái, nhìn phản ứng của mọi người thì tôi nghĩ điều đó thật xứng đáng."
Người dẫn chương trình khen hắn vài câu rồi lại nhìn về phía Thời Duyệt.
Thời Duyệt mím môi, cậu che miệng mic lại, hỏi nhỏ Phạm Tinh Dương bên cạnh mình: "Tớ phải nói thật hay là copy câu trả lời của cậu vậy?"
Cậu tưởng là mình đã nói nhỏ rồi, nhưng lại bị phản bội bởi chiếc headset còn chưa được tháo xuống.
Đối mặt với Phạm Tinh Dương đang không biết nên khóc hay nên cười cùng với khán giả đang cười lộn ruột, Thời Duyệt buồn bực mà chạm vào chiếc micro trên tay, đúng vậy, còn có cả headset, thế thì MC còn đưa micro làm gì chứ, khiến cậu quên chuyện đó mất tiêu.
Cũng may là Thời Duyệt đã quen với việc này, cậu nở một nụ cười, nhìn về phía Phó Du: "Tôi cứ nói thật thôi nhỉ, thật ra cảm nghĩ mà tôi đang có chính là...."
"Tôi sẽ không bao giờ học ca hát nữa!" Mắt cậu dán chặt vào Phó Du, giọng nói cũng vô cùng trang trọng.
Vừa nghe thấy những lời đó, Phạm Tinh Dương đã phải phì cười, Phó Du thì chỉ còn lại sự bất đắc dĩ, chỉ có người dẫn chương trình là tỏ vẻ bối rối, y bèn thay mặt khán giả mà hỏi: "Tại sao vậy? Lúc nãy cậu hát hay đến như vậy, sao lại không muốn hát nữa?"
Thời Duyệt mím môi nhưng lại quay trở về với vẻ bình thường, thở dài: "Vì học hát khó quá."
Đứa nhỏ nhìn Phó Du chằm chằm: "Tôi sắp từ bỏ đam mê ca hát rồi."
Phó Du cầm microphone lên, cảm thán: "Đúng là quá khó."
Nếu như anh là nữ, thì chắc là ngày anh dạy ca hát cho Thời Duyệt xong cũng là ngày anh mãn kinh.
"Đây chắc hẳn là sân khấu đầu tay của cậu nhỉ, có cảm nhận gì không?" Trong lúc chờ đợi ở khu nghỉ ngơi, Phạm Tinh Dương không nhịn được mà lên tiếng hỏi Thời Duyệt.
Thời Duyệt kéo phần cổ của cái áo màu trắng để bản thân được thoải mái hơn một chút, chiếc áo này rõ ràng được thiết kế theo hướng rộng rãi, chất liệu cũng tạo cảm giác bồng bềnh, nhưng cổ áo lại được may quá nhỏ, cúc áo cũng được đính quá cao. Sau khi được nhân viên giúp mặc đồ vào, cậu luôn cảm thấy khó chịu và khó thở.
Phạm Tinh Dương cũng mặc chiếc áo tương tự có màu đỏ, không rộng như chiếc trên người cậu nhưng cổ áo rất rộng, cũng chả có cúc áo, cái kiểu ăn mặc thoải mái đó khiến Thời Duyệt cảm thấy rất ghen tị.
Kéo cổ áo xong, cậu lại không kìm được mà sờ vào quả đầu đã cứng ngắc do xịt keo của mình, nói với Phạm Tinh Dương: "Giờ tớ chỉ có một cảm nhận như thế này thôi, tóc tớ nặng quá, chắc là phải tốn thêm tiền đi gội đầu sau khi xong chương trình rồi."
Phạm Tinh Dương phì cười, vô cùng hào phóng mà nói: "Không sao, gội đầu thôi mà, anh đây sẽ bao cậu!"
"Cảm ơn con trai! Con trai đúng là có hiếu." Thời Duyệt cười tủm tỉm.
"Cậu lại nữa......" Phạm Tinh Dương đang định xắn tay áo để bồi dưỡng tình cha con với Thời Duyệt thì nhân viên đã không cho hắn cơ hội đó mà bước tới thúc giục bọn họ lên sân khấu.
Cả hai ngừng cười, nhanh chóng di chuyển đến vị trí tương ứng theo buổi tập trước đó.
Trên sân khấu tối om, một ánh đèn đột nhiên chiếu xuống, dưới ánh đèn đó, một chàng trai trong chiếc áo màu đỏ xuất hiện, hắn nhướng mày, nở một nụ cười mê hoặc, những đường nét trên gương mặt kia được trang điểm theo lối tinh xảo đầy quyến rũ, khiến cho khán giả dưới khán đài phải thét lên.
Người kia đã quen với những tiếng thét như thế, hắn đưa tay phải lên, và nơi hắn chỉ vào cũng có một ánh đèn khác chiếu xuống.
Một chàng trai trong chiếc áo sơ mi màu trắng lặng lẽ đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt điển trai với lớp trang điểm nhẹ nhàng đã không còn sự vui sướng tươi rói như thường ngày mà chỉ còn lại vẻ vô cảm. Đôi mắt đào hoa đẹp đến khó tin kia nhẹ nhàng đảo qua sân khấu, nhìn xuống dưới khán đài đang có rất nhiều người xem, rồi lại như không đặt bất cứ thứ gì vào trong ánh nhìn của mình.
Hờ hững, lạnh nhạt rồi lại toát ra cảm giác lãnh đạm tới thoát tục.
Trên ghế ngồi của ban giám khảo, Phó Du - người đã ngồi ở đó từ lâu - không khỏi cúi người về phía trước, anh nhìn chằm chằm chàng trai mặc áo trắng, vừa chờ mong lại vừa có chút lo lắng.
Những người vừa mới hò hét vì chàng trai áo đỏ giờ đã im bặt, họ còn chưa kịp phản ứng thì đèn trân sân khấu đã bật sáng, tiếng nhạc sôi động cũng vang lên.
Cùng lúc đó, Phạm Tinh Dương cất cao giọng hát, hòa vào nhạc đệm vang dội, đốt cháy bầu không khí trong trường quay.
Kết hợp với điệu nhạc bùng cháy và giọng hát nổi bật của Phạm Tinh Dương, hai chàng trai - một đỏ một trắng - bắt đầu những bước nhảy của mình.
Áo đỏ nhiệt huyết như lửa, từ động tác cho đến biểu cảm đều vô cùng phóng khoáng. Áo trắng lạnh lùng bình tĩnh, nhưng từng cử chỉ lại rất mạnh mẽ, không hờ hững như vẻ mặt kia chút nào. Động tác của hai người hoàn toàn không giống nhau mà lại hợp đến bất ngờ, hai sắc màu đỏ và trắng càng lúc càng tiến đến gần nhau theo điệu nhạc.
Khi cả hai đã đến gần nhau rồi, nét hững hờ trên gương mặt của áo trắng cũng dần phai nhạt, khi cả hai đan tay vào nhau, áo đỏ kéo áo trắng cùng thể hiện, đoạn nhạc cũng bước vào khoảng cao trào, một nụ cười xán lạn còn nóng hơn cả mặt trời hé nở trên gương mặt của chàng trai áo trắng.
Cũng chính là từ giây phút đó, động tác của áo trắng và áo đỏ dần được đồng bộ, thi thoảng lại giao thoa với nhau, điều khác biệt duy nhất chính là, áo trắng vẫn không hé miệng.
Nhịp điệu nhanh nhưng lại không rối loạn, vũ đạo chuẩn mực vô cùng hợp với bài hát, mạnh mẽ lại dứt khoát, làm cho khán đài phải bùng nổ.
Khán giả dưới sân khấu đã hò hét liên tục, có người còn rống cả lên, cũng may là headset và thiết bị âm thanh do tổ sản xuất chương trình chuẩn bị đều có chất lượng tốt, nếu không thì người ta đã không thể nghe rõ được nhạc giữa những tiếng la hét kia rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi hát đến câu cuối cùng của bài hát, chàng trai áo trắng bỗng kéo cổ áo của mình, giật đứt chiếc cúc áo trên cùng, để lộ cần cổ thon dài, hầu kết nhỏ nhắn, cùng với phần xương quai xanh thanh tú lại xinh đẹp.
Chàng trai khẽ cười, thoải mái vén phần tóc trước trán mình lên, để lộ ra phần trán nhẵn nhụi, đôi mắt đào hoa như chứa đựng những vì sao, sau đó, đôi môi mỏng kia khẽ hé mở, hòa giọng cùng với Phạm Tinh Dương trong câu hát cuối cùng.
Giọng hát kia khác hẳn với chất giọng trong trẻo của Phạm Tinh Dương mà đi từ thấp cho đến cao, sau khi hát xong một câu, âm thanh đó vẫn còn ngân vang, thậm chí còn đạt được đến một độ cao hoàn mỹ như âm thanh của cá heo biển*.
*Âm thanh của cá heo biển: đại loại là một âm thanh có âm vực rất cao như tiếng của cá heo, không phải thuật ngữ chuyên môn mà là để ví von khi một người có thể đạt tới một độ cao đáng nể trong lúc ca hát.
Khi âm thanh của cá heo biển dần nhỏ lại, một đỏ một trắng bước lên bục, tận dụng một nhịp trống cuối cùng trong bài hát để thực hiện động tác quỳ một gối xuống đầy mạnh mẽ.
Màn trình diễn kết thúc tại đó.
Tiếng thét của khán giả đã lớn tới mức có thể thổi tung nóc của tòa nhà, cũng không biết là do ai khởi xướng trước, mà bọn họ dần hô lên: "Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ!"
Tại hàng ghế của ban giám khảo, Phó Du không khỏi cảm thấy có chút tự hào, đó là sự tự hào khi tác phẩm mà mình dàn dựng được khán giả đón nhận, và khi những đứa trẻ nhà mình nhận được sự khen ngợi đến từ người khác.
Nhưng nhìn một trắng một đỏ đang tỏa sáng rực rỡ kia, ngoài sự tự hào, trong lòng anh còn có một cảm giác gì đó rất lạ, có vẻ chua nhưng cũng không hẳn là chua, lạ thật.
Phó Du nhấp môi, phớt lờ cảm giác kì lạ đó mà ngả người ra sau.
Phạm Tinh Dương và Thời Duyệt thở hổn hển tại chỗ một lát rồi mới đứng lên, chuyện đầu tiên sau khi đứng lên lại là nhìn nhau cười, nụ cười đó của cả hai lại càng khiến khán giả hét to hơn.
Sau khi diễn xong, Thời Duyệt muốn lui xuống, nhưng cậu còn chưa kịp hành động thì đã bị MC chặn lại.
MC cầm mic bước lên sân khấu, đưa cho Thời Duyệt và Phạm Tinh Dương mỗi người một cái rồi tự mình dẫn dắt khán giả.
Khi những khán giả kia ngừng hét thì đã là chuyện của hai phút sau, MC vui vẻ nói: "Chào mừng toàn thể quý vị và các bạn đến với chương trình 《 Tiếng lòng 》. Đầu tiên, chúng tôi xin cám ơn những người đã đem đến cho mọi người một sân khấu vô cùng bùng nổ - Phạm Tinh Dương và Thời Duyệt!"
"Màn biểu diễn của hai bạn thật sự quá tuyệt vời, đã lâu lắm rồi tôi mới được chứng kiến một màn trình diễn cháy từ đầu đến cuối như thế này." MC giơ ngón tay cái lên rồi hỏi Phạm Tinh Dương: "Dương Dương, cậu có muốn giới thiệu về bài hát này trước không?"
Phạm Tinh Dương cười rạng rỡ: "Những ai theo dõi tôi thì chắc chắn sẽ biết rằng đây là ca khúc mới mà tôi vẫn chưa phát hành, là một bài hát mà tôi dành riêng cho chương trình này. Tất nhiên là lời nhạc cùng vũ đạo đều không phải do tôi biên soạn, mà tác giả chân chính đứng sau nó chính là Phó Du - một trong những vị giám khảo ở bên dưới."
Máy quay cùng ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Phó Du, còn người nọ chỉ cầm lấy microphone rồi đáp với vẻ dửng dưng: "Em cũng tham gia vào quá trình sáng tác mà."
Phạm Tinh Dương sờ gáy, cười: "Anh mới là chủ lực!"
Vì thế, MC lại tiện đó mà phỏng vấn Phó Du, hỏi đến một vấn đề quan trọng nhất: "Anh Phó đã im hơi lặng tiết gần hai năm, giờ thì anh đang chuẩn bị để quay trở lại rồi chứ?"
Phó Du chỉ đáp bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Tùy duyên thôi."
Khóe miệng của MC giật giật, ở ẩn là tùy duyên, comeback cũng tùy duyên? Nói thế thì y biết nói tiếp như thế nào đây, Phó Ma Vương vẫn đúng là sát thủ của giới truyền thông như ngày nào.
Y vội pha trò thêm vài câu rồi nhìn vào một người khác đang đứng trên sân khấu —— là Thời Duyệt đang ngoan ngoãn đứng cúi đầu ở một bên, không biết là đang suy nghĩ đến chuyện gì nữa.
"Thời Duyệt." MC gọi một tiếng, nhưng lại không nhận được phản hồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy thế, Phạm Tinh Dương vội kêu lên: "Thời Tiểu Duyệt!"
Thời Duyệt - người chỉ nghĩ mình đứng để làm nền - còn đang suy nghĩ lát nữa mình nên chọn dầu gội mùi gì để gội đầu thì lại bị cue vào, thế là cũng đáp lại theo phản xạ tự nhiên: "Hả, được nghỉ làm chưa?"
Cả khán phòng bỗng cười phá lên.
Phạm Tinh Dương dở khóc dở cười: "Cậu chỉ biết nghĩ tới lúc tan làm thôi có đúng không!"
"Không phải," Thời Duyệt đã-biết-chưa-tới-lúc-tan-làm nhún vai, vuốt cái đầu cứng đơ của mình, "Giờ tớ chỉ nghĩ tới lúc được gội đầu."
Tiếng cười dưới khán đài lại càng to hơn nữa, ngay cả Phó Du với vẻ mặt vốn thờ ơ cũng phải khẽ cười.
MC cũng cười: "Thời Duyệt à, tôi thấy cậu cũng khá thật thà nhỉ, có cảm thấy khó chịu khi dùng quá nhiều keo xịt tóc hay không?"
"Vừa cứng lại vừa nặng," Thời Duyệt xuy tay, "Có muốn vuốt tóc cũng không thể vuốt nổi, quá khó!"
Câu trả lời này lại khiến mọi người cười nhiều hơn: "Ha ha ha ha ha......"
Sau một tràng cười rôm rả, MC vẫn không muốn để hai người bọn họ rời đi mà tiếp tục hỏi: "Hai người hãy cho chúng tôi biết cảm tưởng sau khi biểu diễn đi nào."
Phạm Tinh Dương lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Có hơi mệt một chút, nhưng sau khi diễn xong thì tôi lại cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất thoải mái, nhìn phản ứng của mọi người thì tôi nghĩ điều đó thật xứng đáng."
Người dẫn chương trình khen hắn vài câu rồi lại nhìn về phía Thời Duyệt.
Thời Duyệt mím môi, cậu che miệng mic lại, hỏi nhỏ Phạm Tinh Dương bên cạnh mình: "Tớ phải nói thật hay là copy câu trả lời của cậu vậy?"
Cậu tưởng là mình đã nói nhỏ rồi, nhưng lại bị phản bội bởi chiếc headset còn chưa được tháo xuống.
Đối mặt với Phạm Tinh Dương đang không biết nên khóc hay nên cười cùng với khán giả đang cười lộn ruột, Thời Duyệt buồn bực mà chạm vào chiếc micro trên tay, đúng vậy, còn có cả headset, thế thì MC còn đưa micro làm gì chứ, khiến cậu quên chuyện đó mất tiêu.
Cũng may là Thời Duyệt đã quen với việc này, cậu nở một nụ cười, nhìn về phía Phó Du: "Tôi cứ nói thật thôi nhỉ, thật ra cảm nghĩ mà tôi đang có chính là...."
"Tôi sẽ không bao giờ học ca hát nữa!" Mắt cậu dán chặt vào Phó Du, giọng nói cũng vô cùng trang trọng.
Vừa nghe thấy những lời đó, Phạm Tinh Dương đã phải phì cười, Phó Du thì chỉ còn lại sự bất đắc dĩ, chỉ có người dẫn chương trình là tỏ vẻ bối rối, y bèn thay mặt khán giả mà hỏi: "Tại sao vậy? Lúc nãy cậu hát hay đến như vậy, sao lại không muốn hát nữa?"
Thời Duyệt mím môi nhưng lại quay trở về với vẻ bình thường, thở dài: "Vì học hát khó quá."
Đứa nhỏ nhìn Phó Du chằm chằm: "Tôi sắp từ bỏ đam mê ca hát rồi."
Phó Du cầm microphone lên, cảm thán: "Đúng là quá khó."
Nếu như anh là nữ, thì chắc là ngày anh dạy ca hát cho Thời Duyệt xong cũng là ngày anh mãn kinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro