Chương 26-2
Thanh Ngõa
2024-10-31 08:42:31
"Không được!" Phạm Tinh Dương là người đầu tiên không đồng ý, "Cậu đi rồi thì ai giúp mọi người ăn hiếp đạo diễn chứ!"
Khóe miệng đạo diễn Lý giật giật, y ho khan một tiếng: "Tôi đang ở đây đó."
Nhưng ai rảnh mà quan tâm đến sự sống chết của ông ta chứ, Phạm Tinh Dương, Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh đã bước vào chế độ thảo luận vô cùng sôi nổi, nào là ai có chỉ số IQ cao, thể lực tốt, vân vân và mây mây. Hơn thế nữa, trong cả một cuộc thảo luận, bọn họ đều thống nhất rằng Thời Tiểu Duyệt là người không nên bị loại nhất.
Dù Thời Duyệt có tích cực tranh cãi với bọn họ tới cỡ nào, lấy việc Khổng Dung nhường lê* sẽ chọn lấy miếng nhỏ nhất để thuyết phục các anh bỏ phiếu cho mình. Đáng tiếc là vẫn không có kết quả, ba người anh lớn tất nhiên là sẽ không muốn cậu đi rồi.
*Khổng Dung nhường lê: hời xưa, có cậu bé tên là Khổng Dung, khi ông nhường quả lê vào bốn tuổi, đã nhường quả lê to hơn cho anh mình, còn mình nhận lấy quả nhỏ, ý là Tiểu Duyệt vịn cớ mình còn nhỏ để nhường các ông anh chơi game còn mình đi về:))
Hình ảnh mọi người thảo luận một cách yên ổn về việc sẽ loại ai như thế hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của đạo diễn Lý, đám cáo già này đã trở nên lương thiện như vậy từ khi nào chứ? Lúc trước, lúc nào bọn họ cũng muốn chơi xỏ nhau, rồi lại cười trêu những ai bị bắt phải rời đi mà!
Y nào đâu biết được rằng, đó đã là một loại tư tưởng ăn sâu vào tâm trí mỗi người, rằng chỉ cần giữ lại Thời Duyệt thì mới có thể tiếp tục áp đảo đạo diễn! So với việc có thể gây rắc rối cho đạo diễn thì việc bị loại cũng chả thành vấn đề, không chơi nữa thì không chơi nữa thôi! Dù sao thì bọn họ cũng đâu có thiếu cơ hội được xuất hiện trên màn ảnh chứ, nhưng việc loại ai thì phải bàn thật kỹ mới được.
Từ Họa - người vốn không hề tham gia cuộc bàn luận - nhẹ nhàng cắn môi dưới, trong lòng bỗng có chút chua xót. Nếu như Thời Duyệt không tự đề cử bản thân mình, thì mọi người đều chưa từng có ý nghĩ sẽ loại bỏ cậu, ngoài trừ bản thân y là người ngoài, những người kia đều là bạn bè của nhau, vậy thì người phải ra về sẽ còn ai được nữa chứ? Tất nhiên là y - người vốn không thân với các tiền bối, cũng chả đem lại được sự vui vẻ rồi.
Thời Duyệt tự mình đứng lên và tự mình ứng cử như thế hẳn là đang muốn giúp y, muốn bị loại thay y rồi. Nghĩ đến đó, trong lòng Từ Họa như có một dòng nước ấm chảy ngang qua, y có chút cảm động, người tên Thời Duyệt này, con người cũng như nụ cười của cậu vậy, vô cùng ấm áp.
"Chọn em đi, để em bị loại cho ạ." Cuối cùng thì Từ Họa cũng lấy hết can đảm, y đứng lên một cách chậm rãi, vừa nói vừa cười.
"Không cho giành!" Thời Duyệt - người đã tranh cãi đến mức đỏ cả mắt cùng với mấy ông anh - nói lên tiếng lòng của mình: "Tớ muốn tan làm sớm!"
Từ Họa -còn-đang-cảm-động: "............" Mẹ nó giờ thành cảm lạnh luôn rồi!
Lực sát thương của câu nói "Tớ muốn tan làm sớm!" đúng là rất mạnh, Phạm Tinh Dương, Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh ai nấy cũng ngây ngẩn.
Nhận thấy suy nghĩ thật sự của mình đã bị lộ tẩy, Thời Duyệt quyết tâm cùi không sợ lở, cậu nhìn về phía đạo diễn cũng đang ngây ra, nói: "Đao diễn, đây chính là luật chơi mà ông đã đề ra, tôi chỉ là làm theo luật mà thôi, ông không được trừ tiền lương của tôi đâu biết chưa!"
Khóe mắt đạo diễn giật giật, lúc này đáng lý ra là người bị loại phải tìm tới y, cầu xin y, khóc lóc ỉ ôi các kiểu các kiểu để không phải ra về, rồi y sẽ tận dụng cơ hội đó để giao một nhiệm vụ khác cho người nọ mới phải chứ?!
Sao con quỷ nhỏ Thời Tiểu Duyệt lại hành động không giống với lẽ thường như thế này! Hôm qua thì muốn nằm ườn ra, có ăn có uống rồi lại có tiền đem về, hôm nay lại muốn tan làm sớm. Được, rất được! Ví dụ như tỏ vẻ một chút thì y còn có thể giả vờ miễn cưỡng giữ lại mà!
Nhưng Thời Duyệt thì không, đứa nhỏ này vui như Tết, không có một chút gì gọi là lưu luyến, cũng chính là đang phá hủy con đường sau này của mình, về rồi thì còn chơi kiểu gì nữa chứ!
Chỉ trong hơn một ngày ngắn ngủn mà đã bị tên quỷ nhỏ tra tấn liên tục như thế, đạo diễn Lý bỗng thấy kiệt sức, y cảm thấy mình đã kiệt quệ về cả thể xác và tinh thần.
Mãi vẫn không có câu trả lời, Thời Tiểu Duyệt cẩn thận lên tiếng gọi đạo diễn Lý vẫn còn đang ngẩn người: "Đạo diễn ơi? Ông suy nghĩ cái gì vậy?"
Đạo diễn Lý xua tay một cách yếu ớt, nói ra lời tận đáy lòng trong vô thức: "Tôi muốn từ chức....."
Thời Duyệt lập tức trở nên nóng nảy: "Đừng chứ, cũng phải kết toán tiền lương trước rồi hãy nghỉ."
Đạo diễn Lý: "............"
Sau mùa này, sau khi tiễn được Thời Duyệt đi, cái đầu của đạo diễn Lý lại càng trọc, và kể từ đó, dù các khách mời trong các chương trình khác có bày trò đến cỡ nào thì y cũng luôn có thể giữ bình tĩnh. Tất nhiên đó là chuyện của sau này.
Đây có lẽ chính là câu nói nổi tiếng trong truyền thuyết—— độ mạnh mẽ tỉ lệ thuận với độ trọc.
Khóe miệng đạo diễn Lý giật giật, y ho khan một tiếng: "Tôi đang ở đây đó."
Nhưng ai rảnh mà quan tâm đến sự sống chết của ông ta chứ, Phạm Tinh Dương, Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh đã bước vào chế độ thảo luận vô cùng sôi nổi, nào là ai có chỉ số IQ cao, thể lực tốt, vân vân và mây mây. Hơn thế nữa, trong cả một cuộc thảo luận, bọn họ đều thống nhất rằng Thời Tiểu Duyệt là người không nên bị loại nhất.
Dù Thời Duyệt có tích cực tranh cãi với bọn họ tới cỡ nào, lấy việc Khổng Dung nhường lê* sẽ chọn lấy miếng nhỏ nhất để thuyết phục các anh bỏ phiếu cho mình. Đáng tiếc là vẫn không có kết quả, ba người anh lớn tất nhiên là sẽ không muốn cậu đi rồi.
*Khổng Dung nhường lê: hời xưa, có cậu bé tên là Khổng Dung, khi ông nhường quả lê vào bốn tuổi, đã nhường quả lê to hơn cho anh mình, còn mình nhận lấy quả nhỏ, ý là Tiểu Duyệt vịn cớ mình còn nhỏ để nhường các ông anh chơi game còn mình đi về:))
Hình ảnh mọi người thảo luận một cách yên ổn về việc sẽ loại ai như thế hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của đạo diễn Lý, đám cáo già này đã trở nên lương thiện như vậy từ khi nào chứ? Lúc trước, lúc nào bọn họ cũng muốn chơi xỏ nhau, rồi lại cười trêu những ai bị bắt phải rời đi mà!
Y nào đâu biết được rằng, đó đã là một loại tư tưởng ăn sâu vào tâm trí mỗi người, rằng chỉ cần giữ lại Thời Duyệt thì mới có thể tiếp tục áp đảo đạo diễn! So với việc có thể gây rắc rối cho đạo diễn thì việc bị loại cũng chả thành vấn đề, không chơi nữa thì không chơi nữa thôi! Dù sao thì bọn họ cũng đâu có thiếu cơ hội được xuất hiện trên màn ảnh chứ, nhưng việc loại ai thì phải bàn thật kỹ mới được.
Từ Họa - người vốn không hề tham gia cuộc bàn luận - nhẹ nhàng cắn môi dưới, trong lòng bỗng có chút chua xót. Nếu như Thời Duyệt không tự đề cử bản thân mình, thì mọi người đều chưa từng có ý nghĩ sẽ loại bỏ cậu, ngoài trừ bản thân y là người ngoài, những người kia đều là bạn bè của nhau, vậy thì người phải ra về sẽ còn ai được nữa chứ? Tất nhiên là y - người vốn không thân với các tiền bối, cũng chả đem lại được sự vui vẻ rồi.
Thời Duyệt tự mình đứng lên và tự mình ứng cử như thế hẳn là đang muốn giúp y, muốn bị loại thay y rồi. Nghĩ đến đó, trong lòng Từ Họa như có một dòng nước ấm chảy ngang qua, y có chút cảm động, người tên Thời Duyệt này, con người cũng như nụ cười của cậu vậy, vô cùng ấm áp.
"Chọn em đi, để em bị loại cho ạ." Cuối cùng thì Từ Họa cũng lấy hết can đảm, y đứng lên một cách chậm rãi, vừa nói vừa cười.
"Không cho giành!" Thời Duyệt - người đã tranh cãi đến mức đỏ cả mắt cùng với mấy ông anh - nói lên tiếng lòng của mình: "Tớ muốn tan làm sớm!"
Từ Họa -còn-đang-cảm-động: "............" Mẹ nó giờ thành cảm lạnh luôn rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lực sát thương của câu nói "Tớ muốn tan làm sớm!" đúng là rất mạnh, Phạm Tinh Dương, Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh ai nấy cũng ngây ngẩn.
Nhận thấy suy nghĩ thật sự của mình đã bị lộ tẩy, Thời Duyệt quyết tâm cùi không sợ lở, cậu nhìn về phía đạo diễn cũng đang ngây ra, nói: "Đao diễn, đây chính là luật chơi mà ông đã đề ra, tôi chỉ là làm theo luật mà thôi, ông không được trừ tiền lương của tôi đâu biết chưa!"
Khóe mắt đạo diễn giật giật, lúc này đáng lý ra là người bị loại phải tìm tới y, cầu xin y, khóc lóc ỉ ôi các kiểu các kiểu để không phải ra về, rồi y sẽ tận dụng cơ hội đó để giao một nhiệm vụ khác cho người nọ mới phải chứ?!
Sao con quỷ nhỏ Thời Tiểu Duyệt lại hành động không giống với lẽ thường như thế này! Hôm qua thì muốn nằm ườn ra, có ăn có uống rồi lại có tiền đem về, hôm nay lại muốn tan làm sớm. Được, rất được! Ví dụ như tỏ vẻ một chút thì y còn có thể giả vờ miễn cưỡng giữ lại mà!
Nhưng Thời Duyệt thì không, đứa nhỏ này vui như Tết, không có một chút gì gọi là lưu luyến, cũng chính là đang phá hủy con đường sau này của mình, về rồi thì còn chơi kiểu gì nữa chứ!
Chỉ trong hơn một ngày ngắn ngủn mà đã bị tên quỷ nhỏ tra tấn liên tục như thế, đạo diễn Lý bỗng thấy kiệt sức, y cảm thấy mình đã kiệt quệ về cả thể xác và tinh thần.
Mãi vẫn không có câu trả lời, Thời Tiểu Duyệt cẩn thận lên tiếng gọi đạo diễn Lý vẫn còn đang ngẩn người: "Đạo diễn ơi? Ông suy nghĩ cái gì vậy?"
Đạo diễn Lý xua tay một cách yếu ớt, nói ra lời tận đáy lòng trong vô thức: "Tôi muốn từ chức....."
Thời Duyệt lập tức trở nên nóng nảy: "Đừng chứ, cũng phải kết toán tiền lương trước rồi hãy nghỉ."
Đạo diễn Lý: "............"
Sau mùa này, sau khi tiễn được Thời Duyệt đi, cái đầu của đạo diễn Lý lại càng trọc, và kể từ đó, dù các khách mời trong các chương trình khác có bày trò đến cỡ nào thì y cũng luôn có thể giữ bình tĩnh. Tất nhiên đó là chuyện của sau này.
Đây có lẽ chính là câu nói nổi tiếng trong truyền thuyết—— độ mạnh mẽ tỉ lệ thuận với độ trọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro