Chương 33
Thanh Ngõa
2024-10-31 08:42:31
Phạm Tinh Quang thế mà cũng nghe theo cậu một cách máy móc, một mệnh lệnh một hành động, đúng là giống như trúng độc vậy.
Đạo diễn Lý được tự do không nhịn được mà chửi Thời Duyệt: "Thời Duyệt, cậu đúng là một thiên tài!"
"Quá khen quá khen." Thời Duyệt cười vô cùng hồn nhiên khiêm tốn.
Đạo diễn Lý cuối cùng nghiến răng, giống như một cô dâu nhỏ bị làm nhục tức giận chạy về phòng điều khiển của mình và cho đến khi Thời Duyệt rời khỏi đoàn phim, ông cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Sợ rồi sợ rồi!
Tiễn đạo diễn Lý cùng những nhân viên vây xem ở cửa đi, Thời Duyệt phấn khích kéo Phạm Tinh Quang khoe một xấp tiền mặt trên tay: "Nhìn này, chúng ta phát tài rồi!"
Phạm Tinh Quang mang vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, hồi lâu sau mới đột nhiên hỏi: "Thiếu gia Thời, ngài thiếu đồ đệ không?"
Ngay cả kính ngữ như "ngài" cũng dùng rồi, Thời Duyệt giật mình, vô thức nói: "Tớ thiếu con trai."
Phạm Tinh Quang: "......"
Nhìn về phía mặt trời lặn dịu dàng tươi đẹp, lại nhìn thiếu gia Thời đang vui vẻ đếm tiền dưới ánh hoàng hôn, Phạm Tinh Quang xoa mặt. Dù sao thì, nhận thức tư tưởng của hắn có vẻ như thực sự đã lên một tầm cao mới. Hắn thậm chí còn không dám nghĩ tới chuyện bắt cóc đạo diễn như vậy. Nhưng Thời Duyệt đã dẫn hắn làm, hơn nữa còn toàn thân trở về, còn được một khoản tiền lớn.
Thời Duyệt đúng là một con người kỳ diệu.
Khi Trần Thư Ngữ và những người khác trở về, họ thấy dưới ánh hoàng hôn là hai thiếu niên xinh đẹp có nét đặc sắc riêng. Một người thì vui vẻ đếm tiền, cười đến không thấy mắt. Một người thì mắt nhìn chằm chằm vào người đang đếm tiền kia, đầy vẻ sùng bái.
Ba người nhìn nhau, Triệu Nhân hỏi thẳng: "Các em sao vậy? Này, Tiểu Duyệt, tiền trên tay em đâu ra vậy?"
Thời Duyệt đã đếm tiền đếm đến mức vui vẻ không nghĩ ngợi gì nữa, Phạm Tinh Quang thì phấn khích trả lời thay cậu: "Thiếu gia Thời bắt cóc đạo diễn mà có đó."
Ba người:???
Thiếu gia Thời đã đếm tiền xong ba lần mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt chính nghĩa sửa lại: "Không phải bắt cóc! Chương trình của chúng ta có kịch bản, mọi thứ đều đã sắp xếp trước rồi!"
Trong căn bếp mở ở một bên ngôi nhà gỗ, tiếng cười rộ lên từng đợt khiến tai của đạo diễn Lý đang ngồi trước màn hình giám sát tại phòng điều khiển đạo diễn đau nhói.
"Em quá táo bạo rồi!" Trần Thư Ngữ thân mật dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán Thời Duyệt, vừa cười vừa cảm thán: "Thật sự đây là lần đầu tiên chị nghe nói đến chuyện đạo diễn chương trình bị khách mời bắt cóc đe dọa."
"Thật không ngờ có ngày đạo diễn Lý cũng phải chịu cảnh này, thật là vui quá đi!" Triệu Nhân vui sướng đến mức không thể nhịn được: "Trước kia chỉ có ông ta ép chúng ta phải khuất phục, bây giờ đến lượt ông ta bị bắt cóc, coi như là quả báo rồi!"
Thời Duyệt vừa nhặt rau vừa chỉnh lại: "Bọn em chỉ đang giao lưu thôi, giao lưu thân thiện!"
Phạm Tinh Quang giơ một nhánh hành lá lên: "Đúng vậy, bọn em đều có kịch bản!"
Hai tên ngốc lại khiến mọi người cười ồ lên.
Có lẽ Ngô Nguyên Minh là người cười vui vẻ nhất: "Thật sướng, sướng quá đi mất! Hôm nay thực sự là ngày tôi ghi hình sướng nhất, thoải mái nhất từ trước đến nay!"
"Đúng vậy, Tiểu Duyệt à, em thực sự đã giúp anh em bọn anh trả thù rồi!" Triệu Nhân vừa xử lý nguyên liệu vừa tiếc nuối: "Tiếc là lúc nãy anh không có ở đó nên không thể tận mắt nhìn thấy cảnh đạo diễn Lý bị em bắt nạt!"
Đạo diễn Lý được tự do không nhịn được mà chửi Thời Duyệt: "Thời Duyệt, cậu đúng là một thiên tài!"
"Quá khen quá khen." Thời Duyệt cười vô cùng hồn nhiên khiêm tốn.
Đạo diễn Lý cuối cùng nghiến răng, giống như một cô dâu nhỏ bị làm nhục tức giận chạy về phòng điều khiển của mình và cho đến khi Thời Duyệt rời khỏi đoàn phim, ông cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.
Sợ rồi sợ rồi!
Tiễn đạo diễn Lý cùng những nhân viên vây xem ở cửa đi, Thời Duyệt phấn khích kéo Phạm Tinh Quang khoe một xấp tiền mặt trên tay: "Nhìn này, chúng ta phát tài rồi!"
Phạm Tinh Quang mang vẻ mặt phức tạp nhìn cậu, hồi lâu sau mới đột nhiên hỏi: "Thiếu gia Thời, ngài thiếu đồ đệ không?"
Ngay cả kính ngữ như "ngài" cũng dùng rồi, Thời Duyệt giật mình, vô thức nói: "Tớ thiếu con trai."
Phạm Tinh Quang: "......"
Nhìn về phía mặt trời lặn dịu dàng tươi đẹp, lại nhìn thiếu gia Thời đang vui vẻ đếm tiền dưới ánh hoàng hôn, Phạm Tinh Quang xoa mặt. Dù sao thì, nhận thức tư tưởng của hắn có vẻ như thực sự đã lên một tầm cao mới. Hắn thậm chí còn không dám nghĩ tới chuyện bắt cóc đạo diễn như vậy. Nhưng Thời Duyệt đã dẫn hắn làm, hơn nữa còn toàn thân trở về, còn được một khoản tiền lớn.
Thời Duyệt đúng là một con người kỳ diệu.
Khi Trần Thư Ngữ và những người khác trở về, họ thấy dưới ánh hoàng hôn là hai thiếu niên xinh đẹp có nét đặc sắc riêng. Một người thì vui vẻ đếm tiền, cười đến không thấy mắt. Một người thì mắt nhìn chằm chằm vào người đang đếm tiền kia, đầy vẻ sùng bái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người nhìn nhau, Triệu Nhân hỏi thẳng: "Các em sao vậy? Này, Tiểu Duyệt, tiền trên tay em đâu ra vậy?"
Thời Duyệt đã đếm tiền đếm đến mức vui vẻ không nghĩ ngợi gì nữa, Phạm Tinh Quang thì phấn khích trả lời thay cậu: "Thiếu gia Thời bắt cóc đạo diễn mà có đó."
Ba người:???
Thiếu gia Thời đã đếm tiền xong ba lần mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt chính nghĩa sửa lại: "Không phải bắt cóc! Chương trình của chúng ta có kịch bản, mọi thứ đều đã sắp xếp trước rồi!"
Trong căn bếp mở ở một bên ngôi nhà gỗ, tiếng cười rộ lên từng đợt khiến tai của đạo diễn Lý đang ngồi trước màn hình giám sát tại phòng điều khiển đạo diễn đau nhói.
"Em quá táo bạo rồi!" Trần Thư Ngữ thân mật dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán Thời Duyệt, vừa cười vừa cảm thán: "Thật sự đây là lần đầu tiên chị nghe nói đến chuyện đạo diễn chương trình bị khách mời bắt cóc đe dọa."
"Thật không ngờ có ngày đạo diễn Lý cũng phải chịu cảnh này, thật là vui quá đi!" Triệu Nhân vui sướng đến mức không thể nhịn được: "Trước kia chỉ có ông ta ép chúng ta phải khuất phục, bây giờ đến lượt ông ta bị bắt cóc, coi như là quả báo rồi!"
Thời Duyệt vừa nhặt rau vừa chỉnh lại: "Bọn em chỉ đang giao lưu thôi, giao lưu thân thiện!"
Phạm Tinh Quang giơ một nhánh hành lá lên: "Đúng vậy, bọn em đều có kịch bản!"
Hai tên ngốc lại khiến mọi người cười ồ lên.
Có lẽ Ngô Nguyên Minh là người cười vui vẻ nhất: "Thật sướng, sướng quá đi mất! Hôm nay thực sự là ngày tôi ghi hình sướng nhất, thoải mái nhất từ trước đến nay!"
"Đúng vậy, Tiểu Duyệt à, em thực sự đã giúp anh em bọn anh trả thù rồi!" Triệu Nhân vừa xử lý nguyên liệu vừa tiếc nuối: "Tiếc là lúc nãy anh không có ở đó nên không thể tận mắt nhìn thấy cảnh đạo diễn Lý bị em bắt nạt!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro