Tôi Thật Sự Rất Giàu

Chương 41

Thanh Ngõa

2024-09-20 04:43:13

Thời Duyệt lắc đầu: "Tớ không thích lắm nhưng ba tớ thích ăn. Trong sân nhà tớ cũng trồng nhưng giờ vẫn chưa ra quả, chắc còn lâu nữa ba tớ mới được ăn." Cậu nhớ ba mình rồi.

"Thế thì không bằng hái một ít đi?" Phạm Tinh Quang nói: "Hái một ít quả vừa xanh vừa vàng có thể bảo quản được rồi gửi về cho ba cậu, thế nào?"

Mắt Thời Duyệt sáng lên: "Được không?"

"Tất nhiên rồi!" Triệu Nhân đã đưa cho cậu một cây sào, trên cây sào còn buộc một cái liềm: "Những thứ trong sân đều là của đoàn làm phim, đừng ngại, muốn bao nhiêu cứ lấy."

Đạo diễn Lý trong phòng điều khiển nhếch mép, con cáo già này vẫn hào phóng với đồ của người khác như ngày nào.

"Cảm ơn mấy anh, cảm ơn đoàn làm phim!" Thời Duyệt khách sáo xong, lập tức cầm cây sào hành động.

Rõ ràng là cậu đã từng làm việc này rồi, một lúc sau đã hái được khá nhiều nhãn. Trần Thư Ngữ và những người khác giúp cậu nhặt và cho vào túi, đến khi đủ hai túi lớn mới thôi. Cậu nghĩ sẽ gửi một túi về cho ba mình, túi còn lại chia cho chị Trần, anh Trùng và những người khác.

Đúng lúc đóng gói xong thì xe của đoàn làm phim cũng đến. Thời Duyệt xách hai túi lớn chuẩn bị đi theo Trần Thư Ngữ thì thấy có một người chạy ra từ phòng điều khiển của đạo diễn. Người đó xách theo một thùng sữa khá đắt, đưa cho Thời Duyệt: "Đây là sản phẩm của nhà tài trợ chương trình chúng tôi, đạo diễn bảo tặng cho cậu một thùng."

"Ôi chao, làm sao mà thế được, thật ngại được." Miệng thì nói ngại nhưng tay Thời Duyệt đã vươn ra nhận sữa rất thoải mái, còn không quên cười tươi vẫy tay về phía phòng đạo diễn, lớn tiếng nói: "Cảm ơn đạo diễn, ông tốt quá!"

Nói xong, cậu lại thấy lạ: "Đúng rồi, sao đạo diễn không tự mình ra đây?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhân viên không biểu cảm: "À, có lẽ là thấy giữ mạng quan trọng hơn."

Mọi người đột nhiên nhớ đến vụ bắt cóc vừa buồn cười vừa đáng sợ kia, thế là cười ồ lên.

Ba người Phạm Tinh Quang rõ ràng là rất không nỡ với họ, mấy người đích thân đưa họ lên xe, sau đó mới quyến luyến quay về sân nhỏ.

"Ôi, thiếu mất một quả khai tâm quốc và một người chị dịu dàng, lại là một ngày buồn chán..." Cả người Phạm Tinh Quang ủ rũ.

Phút đầu tiên sau khi Thời Tiểu Duyệt đi, hắn nhớ cậu, nhớ cậu, nhớ cậu.

Ngô Nguyên Minh lắc lắc điện thoại, cười toe toét: "Cậu vào xem Weibo của Tiểu Duyệt đi, sẽ không buồn chán đâu."

Phạm Tinh Quang và Triệu Nhân bán tín bán nghi, mang theo sự nghi ngờ bấm vào Weibo có ID là "Có tiền là đại gia" của Thời Duyệt. Sau khi lướt nội dung, Phạm Tinh Quang là người đầu tiên bật cười: "Sao lại viết Weibo giống nhật ký, rồi lại viết nhật ký giống truyện cười thế này, nội dung thú vị quá. Chỉ là mấy ngày nay hình như không cập nhật gì..."

"Chắc là bận, cậu ấy vừa mới ký hợp đồng mà. Tôi thì quan tâm đến chuyện cậu ấy nói bị lừa tiền, không biết đã lấy lại được chưa. Hình như cậu ấy sống ở vùng núi nên không được khá giả lắm..."

Điều họ không biết là nhóm fan hùng hậu của Phạm Tinh Quang gần như ngay lập tức phát hiện ra chính chủ của họ đã theo dõi một ID kỳ lạ. Họ theo danh sách theo dõi để bấm vào xem, ôi, sao lại giống một người viết truyện cười thế này???

Bên kia, Thời Duyệt vừa về đến nhà, sau khi gửi hết những thứ cần gửi thì nhanh chóng chạy đến Hoành Điếm để tiếp tục sự nghiệp diễn viên quần chúng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Rất Giàu

Số ký tự: 0