Tôi Thật Sự Rất Giàu

Chương 43

Thanh Ngõa

2024-09-20 04:43:13

Có lẽ là biểu cảm trên mặt Thời Duyệt quá lộ liễu, người đàn ông thường ngày ít nói không khỏi nói thêm một câu: "Nhìn anh có giống người sẽ tự sát không?"

Thời Duyệt đánh giá anh từ trên xuống dưới, vóc dáng trông khá cao lớn, ước chừng cao hơn cậu, xương cốt cũng không nhỏ. Nhưng người này quá gầy, cổ tay lộ ra từ ống tay áo gần như chỉ còn da bọc xương, rõ ràng là dấu hiệu của suy dinh dưỡng. Bản thân Thời Duyệt cũng gầy nhưng ít nhất vẫn nằm trong phạm vi bình thường nhưng cả cơ thể của người anh họ Phó Du này lại gầy đến mức ốm yếu.

Nhìn lại khuôn mặt đó, ngũ quan lập thể, sống mũi cao, đôi mắt sâu, mí mắt kép rất rõ ràng nhưng đôi mắt không có thần. Môi mỏng, không có mấy màu máu. Mái tóc đen tuyền hơi dài, hơi rối xõa trên trán, lười biếng và tùy ý.

Một người khá đẹp trai nhưng cả người lại toát lên vẻ bệnh tật, khí chất dường như còn có chút u uất. Thời Duyệt chớp mắt, cậu nghĩ rằng nhìn thế nào cũng giống như một người rất dễ nghĩ quẩn tự sát!

Nhìn vẻ ngây ngốc của Thời Duyệt, Phó Du hiếm khi có hứng thú, khóe miệng nở một nụ cười nhạt không có cảm xúc, chậm rãi nói: "Anh thực sự không tự sát. Trợ lý nói em là bạn của Quang Quang, vậy em có thể giúp anh thông báo cho Quang Quang rằng đừng đến đây được không..."

Anh chậm rãi giải thích rằng sáng nay khi rửa mặt chuẩn bị cạo râu thì phát hiện lưỡi dao cạo bị hỏng nên mới thay lưỡi dao cạo. Đúng lúc này, trợ lý đưa kem đánh răng mới cho anh nhìn thấy anh cầm lưỡi dao cạo rồi cho rằng anh muốn tự sát nên đã ép anh vào bệnh viện. Còn tịch thu điện thoại của anh và mọi vật dụng nguy hiểm có thể trở thành hung khí, khiến anh thậm chí không có cơ hội giải thích sự nhầm lẫn này với Phạm Tinh Quang.

Còn về vết thương trên ngón trỏ mà bác sĩ thậm chí còn lười bôi thuốc sát trùng cho anh, là do khi trợ lý cho rằng anh muốn tự sát và hét lên một tiếng rất lớn khiến anh sợ hãi trượt tay nên vô tình bị xước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời Duyệt nghe đến ngây người, nhớ lại vừa nãy ở cửa có một chàng trai trông coi, sau khi cậu đến liền cho cậu vào và còn dặn dò anh phải trông chừng Phó Du. Hình như là một chàng trai hơi béo, cũng không cường tráng lắm. Cậu tò mò hỏi: "Thế, sao anh không phản kháng? Cứ thế bị đưa vào bệnh viện à?"

Phó Du im lặng một lúc mới miễn cưỡng nói: "Vài ngày nay anh không ăn gì mấy, không có sức phản kháng."

Thực ra anh vào phòng bệnh không phải vì bác sĩ sợ anh tự sát mà là vì thời gian dài không ăn uống, đường huyết quá thấp nên bác sĩ yêu cầu anh nhập viện truyền dịch hai ngày.

"Hóa ra anh còn kén ăn hơn cả em!" Thời Duyệt không khỏi cảm thán, cậu còn tưởng rằng người thà nhịn đói chứ không ăn những thức ăn không thích như cậu đã rất ít rồi.

Nghe vậy, Phó Du hơi sửng sốt, há miệng rồi lại ngậm lại, chỉ khẽ "Ừ." một tiếng.

Vậy là Thời Duyệt đã hoàn toàn hiểu rõ ngọn ngành, vội vàng bước ba bước đến bên cửa sổ gọi điện cho Phạm Tinh Quang. Phạm Tinh Quang dường như vẫn đang chờ cậu liên lạc, điện thoại vừa kết nối đã lập tức nói như bắn liên thanh: "Này Tiểu Duyệt, tình hình thế nào, anh họ tớ ổn chứ? Bây giờ anh ấy thế nào rồi, đã qua cơn nguy kịch chưa, bác sĩ nói thế nào..."

Thời Duyệt vô cùng bình tĩnh ngắt lời hắn: "Cậu đã từng thấy ai tự sát bằng cách cắt ngón tay chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Thật Sự Rất Giàu

Số ký tự: 0