Chương 42
Quỳnh's Híp's
2024-07-21 08:25:27
Nhà hắn
Từ lúc ngồi trên xe và về đến nhà hắn không thèm nói bất cứ câu gì, người tỏa đầy sát khí khiến cả xe lạnh buốt
- Rầm- tiếng cửa phòng hắn vang lên
- anh quân sao thế- phong quay sang duy
- chịu- duy lắc lắc
- vân anh biết không- duy cười
- không- vân anh
- đắng - phong lắc lắc
- thôi, vân anh về nhé- vân anh cười
- duy đưa vân anh về- duy
- không cần đâu- vân anh
- thôi tối này đi nguy hiểm lắm- duy cười
- không cần mà- vân anh
- đợi duy- duy nói rồi nhảy tót ra lấy xe
Còn lại 2 con người ngồi 1 mình, một người phòng trên, 1 người phòng dưới, 2 con người, 2 tâm trạng khác nhau nhưng lại cùng hướng tới 1 người
Phong thì bỗng cứ cười rồi lại cười 1 mình, phong đã trải qua rất nhiều cô gái nhưng đây là lần đầu tiên có đứa con gái dám hành hạ mình, đặc biệt thú vị rất thú vị, cô gái này quả thực thú vị, phong cứ lặp lại nhiều lần từ thú vị ( ối giời), nhưng nó cũng hành hạ quá mức mà hại phong tiêu sạch tiền hôm nay. phong lại lắc lắc cười khổ rồi đứng dậy về phòng
Còn hắn bực đến phát tiết, điên hết cả người, cái tên minh thối tha, là cái quái gì mà dám cản nó, dám quản nó, hắn cứ hỏi hỏi hỏi rồi lại hỏi chả hiểu tên minh với quỳnh anh có gì liên quan đến nhau,
Hắn quyết định từ giờ sẽ không để thua minh nữa, sẽ bắt đầu cuộc chiến, đắc ý sao, hắn sẽ khiến cho minh hết đắc ý, cứ đợi đó ( lại thêm 1 thánh tự tin thái quá)
Hắn sau 1 hồi vật lộn với đống suy nghĩ cuối cùng cùng tìm ra cách giải quyết đứng dậy phi thẳng vào nhà tắm
Nhà nó
- Quỳnh anh mở cửa ra- minh hét
- cậu về đi- nó hét xuống
- cậu không mở tôi phá cửa- minh cáu
- có giỏi thì phá- nó cáu lại
- cậu mở mau- minh
- không, cậu về đi- nó gầm lại
- mở ra- minh gầm
- không là không- nó hét
- tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu mở ra đi- minh
- để mai nói- nó cáu
- tôi sắp đi mĩ rồi- minh bi thương
- cái gì? đợi 1 tý- nó lao xuống
- vào đi- nó lườm
- tôi xin lỗi chuyện vừa nãy- minh nói lí nhí, tai vì có minh với nó lên minh mới dám nói nếu có người chắc họng minh đông như đá cậy mồm không nói, đàng hoàng là chủ bar lại đi xin lỗi 1 cô gái thì quá mất mặt
- cậu nói mai cậu đi đâu- nó gặng
- ở bên công ty có trục trặc, tôi phải về, thị trường chứng khoán đang sút thậm tệ, - minh lắc đầu
- ba cậu đâu?- nó hỏi
- ông ta đi khai thác dầu giao công ty lại cho bố uyển nhã nên mới thành ra như vậy- minh
- vô dụng - nó cười
- mai tôi đi rồi, cậu có cho tôi ở đây 1 hôm không?- minh cười
- có chứ, cậu đi bao giờ về- nó hỏi
- nhanh là 1 tháng, chậm có thể là 2,3 tháng- minh
- ừa.....chán - nó thở dài
- cậu ở 1 mình sao?- minh
- cũng được 1 năm rồi- nó cười
- chắc buồn chán lắm nhỉ- minh
- không chán đâu, bạn tôi hay vào ngủ cùng mà- nó
- thế hả- minh
- phòng cậu trên tầng bên phải ý, cậu lên đó tắm rửa thay quần áo rồi ngủ đi nhé- nó nói rồi nhảy lên tầng
- quần áo đâu- minh khó hiểu
- tôi không biết- nó cười khổ
- thế tôi mặc cái gì- minh choáng
- đi mua vậy- nó
- tôi đi cùng- minh
- ừa
Còn duy đăng tung tăng sung sướng được đèo vân anh về
- vân anh này- duy
- gì- vân anh
- đi ăn kem đi- duy
- hả..........ừ- vân anh
- ok - duy sướng
ở khu trung tâm thương mại nó với minh đi mua quần áo xong
- ăn kem đi- nó hớn hở
- ừ- minh
- ối giời- nó hảng
- sao vậy- minh
- không có gì - nó cười nham nhở tiến lại chỗ vân anh với duy đang ăn
- ái dà, dám bỏ mặc bạn bè đi ăn với trai- nó cười
- á- vân anh
- chào quỳnh anh- duy run run
- 2 đứa chúng mày........nể quá...........nể quá.............mai tao nói cho cả lớp biết- nó vỗ tay
- bọn tao chỉ ăn bình thường thôi mày đừng có vớ vẩn- vân anh đỏ mặt
- đúng đó- duy lắp bắt nói theo
- 2 người đi đâu đấy- vân anh
- đi mua quần áo cho minh, mai minh về mĩ rồi- nó
- vậy hả- vân anh
- baoo giờ cậu về- duy cười
- cũng khoảng 2,3 tháng- minh
- đi tốt nhé- duy
- cảm ơn- minh
- ngồi xuống ăn cùng đi- vân anh
- ok- nó cười tít mắt làm tên duy xao xuyến cả người
- bị đơ à- vân anhh gõ đầu
- không có gì- duy chợt tỉnh
- quỳnh anh có biết quỳnh anh tiêu bao nhiêu tiền của phong không- duy nham nhở
- kệ hắn ta- nó
- nhiều lắm đó- duy
- kệ đi- nó phất tay
- 50 triệu- duy cười
- CÁI GÌ ???????????- nó hoảng
- thì đó, lại còn chưa tính cả tiền của tôi với quân- duy đau lòng
- lần sau tôi sẽ cố gắng tiêu nhiều hơn- nó nham nhở
- chết mất- duy suýt ngất
Từ lúc ngồi trên xe và về đến nhà hắn không thèm nói bất cứ câu gì, người tỏa đầy sát khí khiến cả xe lạnh buốt
- Rầm- tiếng cửa phòng hắn vang lên
- anh quân sao thế- phong quay sang duy
- chịu- duy lắc lắc
- vân anh biết không- duy cười
- không- vân anh
- đắng - phong lắc lắc
- thôi, vân anh về nhé- vân anh cười
- duy đưa vân anh về- duy
- không cần đâu- vân anh
- thôi tối này đi nguy hiểm lắm- duy cười
- không cần mà- vân anh
- đợi duy- duy nói rồi nhảy tót ra lấy xe
Còn lại 2 con người ngồi 1 mình, một người phòng trên, 1 người phòng dưới, 2 con người, 2 tâm trạng khác nhau nhưng lại cùng hướng tới 1 người
Phong thì bỗng cứ cười rồi lại cười 1 mình, phong đã trải qua rất nhiều cô gái nhưng đây là lần đầu tiên có đứa con gái dám hành hạ mình, đặc biệt thú vị rất thú vị, cô gái này quả thực thú vị, phong cứ lặp lại nhiều lần từ thú vị ( ối giời), nhưng nó cũng hành hạ quá mức mà hại phong tiêu sạch tiền hôm nay. phong lại lắc lắc cười khổ rồi đứng dậy về phòng
Còn hắn bực đến phát tiết, điên hết cả người, cái tên minh thối tha, là cái quái gì mà dám cản nó, dám quản nó, hắn cứ hỏi hỏi hỏi rồi lại hỏi chả hiểu tên minh với quỳnh anh có gì liên quan đến nhau,
Hắn quyết định từ giờ sẽ không để thua minh nữa, sẽ bắt đầu cuộc chiến, đắc ý sao, hắn sẽ khiến cho minh hết đắc ý, cứ đợi đó ( lại thêm 1 thánh tự tin thái quá)
Hắn sau 1 hồi vật lộn với đống suy nghĩ cuối cùng cùng tìm ra cách giải quyết đứng dậy phi thẳng vào nhà tắm
Nhà nó
- Quỳnh anh mở cửa ra- minh hét
- cậu về đi- nó hét xuống
- cậu không mở tôi phá cửa- minh cáu
- có giỏi thì phá- nó cáu lại
- cậu mở mau- minh
- không, cậu về đi- nó gầm lại
- mở ra- minh gầm
- không là không- nó hét
- tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu mở ra đi- minh
- để mai nói- nó cáu
- tôi sắp đi mĩ rồi- minh bi thương
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- cái gì? đợi 1 tý- nó lao xuống
- vào đi- nó lườm
- tôi xin lỗi chuyện vừa nãy- minh nói lí nhí, tai vì có minh với nó lên minh mới dám nói nếu có người chắc họng minh đông như đá cậy mồm không nói, đàng hoàng là chủ bar lại đi xin lỗi 1 cô gái thì quá mất mặt
- cậu nói mai cậu đi đâu- nó gặng
- ở bên công ty có trục trặc, tôi phải về, thị trường chứng khoán đang sút thậm tệ, - minh lắc đầu
- ba cậu đâu?- nó hỏi
- ông ta đi khai thác dầu giao công ty lại cho bố uyển nhã nên mới thành ra như vậy- minh
- vô dụng - nó cười
- mai tôi đi rồi, cậu có cho tôi ở đây 1 hôm không?- minh cười
- có chứ, cậu đi bao giờ về- nó hỏi
- nhanh là 1 tháng, chậm có thể là 2,3 tháng- minh
- ừa.....chán - nó thở dài
- cậu ở 1 mình sao?- minh
- cũng được 1 năm rồi- nó cười
- chắc buồn chán lắm nhỉ- minh
- không chán đâu, bạn tôi hay vào ngủ cùng mà- nó
- thế hả- minh
- phòng cậu trên tầng bên phải ý, cậu lên đó tắm rửa thay quần áo rồi ngủ đi nhé- nó nói rồi nhảy lên tầng
- quần áo đâu- minh khó hiểu
- tôi không biết- nó cười khổ
- thế tôi mặc cái gì- minh choáng
- đi mua vậy- nó
- tôi đi cùng- minh
- ừa
Còn duy đăng tung tăng sung sướng được đèo vân anh về
- vân anh này- duy
- gì- vân anh
- đi ăn kem đi- duy
- hả..........ừ- vân anh
- ok - duy sướng
ở khu trung tâm thương mại nó với minh đi mua quần áo xong
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- ăn kem đi- nó hớn hở
- ừ- minh
- ối giời- nó hảng
- sao vậy- minh
- không có gì - nó cười nham nhở tiến lại chỗ vân anh với duy đang ăn
- ái dà, dám bỏ mặc bạn bè đi ăn với trai- nó cười
- á- vân anh
- chào quỳnh anh- duy run run
- 2 đứa chúng mày........nể quá...........nể quá.............mai tao nói cho cả lớp biết- nó vỗ tay
- bọn tao chỉ ăn bình thường thôi mày đừng có vớ vẩn- vân anh đỏ mặt
- đúng đó- duy lắp bắt nói theo
- 2 người đi đâu đấy- vân anh
- đi mua quần áo cho minh, mai minh về mĩ rồi- nó
- vậy hả- vân anh
- baoo giờ cậu về- duy cười
- cũng khoảng 2,3 tháng- minh
- đi tốt nhé- duy
- cảm ơn- minh
- ngồi xuống ăn cùng đi- vân anh
- ok- nó cười tít mắt làm tên duy xao xuyến cả người
- bị đơ à- vân anhh gõ đầu
- không có gì- duy chợt tỉnh
- quỳnh anh có biết quỳnh anh tiêu bao nhiêu tiền của phong không- duy nham nhở
- kệ hắn ta- nó
- nhiều lắm đó- duy
- kệ đi- nó phất tay
- 50 triệu- duy cười
- CÁI GÌ ???????????- nó hoảng
- thì đó, lại còn chưa tính cả tiền của tôi với quân- duy đau lòng
- lần sau tôi sẽ cố gắng tiêu nhiều hơn- nó nham nhở
- chết mất- duy suýt ngất
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro