Chương 96
Quỳnh's Híp's
2024-07-21 08:25:27
Khoảng 15 phút sau, hắn và bác sĩ chạy tới. Hắn đi đến bên cạnh giường
thì thấy nó ngủ như chết, khẽ lay lay nó dậy, ánh mắt xót xa- Quỳnh anh! Dậy đi, anh gọi bác sĩ rồi
Nó uể oải vặn mình , đá hắn bay 1 phát từ trên giường xuống dưới đất, hắn la oai oái, mặt nhăn nhó hết sức, còn nó thì với tay ôm cái gối, tiếp tục giấc ngủ của mình, mặc kệ trời, mặc kệ đất, ta cứ ngủ cho sướng đã
Cô bác sĩ đứng bên cạnh nãy giờ mặt nghiêm trọng hết sức, cô đang làm việc thì hắn chạy tới, chém gió, kêu có bệnh nhân nặng lắm, nặng kinh khủng làm cô hốt hoảng chạy tới, ai ngờ lúc chạy tới lại chứng kiến 1 màn hết sức là vớ vẩn này, mà cô bác sĩ nghĩ " cô gái này thật có sức công phá lớn, đạp 1 phát tên thanh niên khỏe kia bay ra ngoài, thế này mà là bệnh à , thật không thể tin nổi "
Cô bác sĩ lại đi tới chỗ giường nó đang nằm, vừa nhẹ nhàng tiến tới, vừa cảnh giác vì sợ cảnh vừa nãy lại tãi diễn, cô già yêu rồi, không thể chịu đựng được cảm giác như thế đâu, xương cốt cũng không còn khỏe như thanh niên nên cẩn thận là vẫn hơn.
Cô đi tới lay lay vai nó rồi lùi ra khoảng tầm 1 mét . cô lắc đầu ngán ngẩm, vẫn không ăn thua, cái lay vãi của cô như muỗi cắn thì đem so với cái lay vai đầy uy lực của hắn thì đúng là kiến đọ voi rồi .
Hắn đứng bên cạnh nãy giờ, mặt hết xanh rồi lại chuyển tím rồi lại chuyển đỏ, bèn hét to 1 câu tưởng như vang dội cả tòa nhà làm nó giật mình bật dậy
- Trời ơi ! Cái gì thế! Ôi mẹ ơi ! động đất sóng thần à
Hắn bên cạnh mặt lầm lì, đen xịt mây khói mà cũng phải bật cười thành tiếng
- Ha Ha ! Quỳnh Anh! không có động đất sóng thần gì hết , anh gọi bác sĩ đến khám rồi, em mau khám đi
Nó nghe thấy thế bèn quya sang bày 1 bộ mặt khẩn trương với cô bác sĩ
Cô bác sĩ cũng ngầm hiểu bèn quay sang hắn nói
- Mời cậu đi ra ngoài, để tôi khám cho bệnh nhân
- Dạ bác sĩ cho em ở đây với, em sợ cô í đau không chịu được
- Không được- cô bác sĩ nghiêm mặt
Nó cười rồi phẩy phẩy tay
- Nghe thấy chưa, mau đi đi
Hắn xị mặt đi ra ngoài, từ từ đóng của, hắn cứ đi đi đi lại trước của mấy vòng , mặt đăm chiêu lo lắng
* Ở trong phòng hắn ,
- Sao , cháu bị gì
- Dạ đau ở đây ạ - nó chỉ vào mông của mình
- Hở , anh thanh niên kia làm gì cháu mà cháu đau ( @_@ tuyệt đối phải trong sáng )
- Dạ - Nó cứ hết xoa đầu rồi lại gãi đầu, chẳng lẽ lại nói toẹt ra là bị hắn cho 1 cước từ trên giường xuống à, thế thì không ổn, nhưng mà không nói thì sợ cô ấy sẽ hiểu lầm, thật là bứt rứt quá đi
- Cái này là cháu đi không hẩn hoi lên ngã, giờ đau mông quá cô ạ - nó nói đại 1 lý do vớ vẩn
- À, tưởng gì, cô sẽ cho cháu thuốc nhé, uống 2 lần trên ngày là được
- Dạ, à mà cô này, tý anh ta ra hỏi, thì cô cứ bảo cháu bị ở chân cô nhớ , rồi cô nói hộ cháu thật nặng cô nhé - nó hí ha hí hửng , nghĩ tới cảnh sắp được đày hắn làm nó hưng phấn kinh khủng
- Được- cô bác sĩ nghĩ 1 hồi rồi mới trả lời
Bên ngoài hắn cứ đi đi lại lại rồi lại như kiểu trẻ con , tý tý lại nhồm người lên nhìn qua khe cửa (haha) nhưng mà khổ nỗi cửa phòng mình kín đễn nối 1 con muỗi cũng k thể bay nổi, tự nhiên hắn hận cái cửa do chính tay hắn đặt quá ..
Cô bác sĩ vừa đi ra, hắn liền vót tới hỏi la liệt , cô bác sĩ tự nhiên sầm mặt nói:
- May cho cậu, cô bé đấy tý thì gẫy chân đấy , tôi đã kê thuốc rồi, tạm thời vẫn chưa đi được đâu - nói xong cô bác sĩ cười trộm đi về ( kịch hay kịch hay )
Hắn đi vào phòng và não ruột, nhẹ nhàng ngồi cạnh nó
- anh xin lỗi- hắn hối lỗi
- Phắn - nó cáu
- Này, đừng có như vậy mà - mặt hắn giờ vặn vẹo không thể tả nổi
- Anh đi đi , tôi không muốn thấy anh nữa- nó nói câu mà tý nữa thì hắn phun vào mặt nó " nhà anh đấy," nhưng vẫn nhẫn nhịn, nỉ non dỗ dành nó
- Muốn tha lỗi phải không - nó quay sang
- Muốn lắm - hắn gật đầu lia lịa
- Xuống mặc váy cho tôi xem đi - nó nhăn nhăn nhở nhở
- What??? - hắn sốc gần chết
- Có mặc không?? - nó cười
- Không - hắn kiên quyết, con trai ai lại mặc mấy cái thứ đấy
- ...- nó trợn mắt lên nhưng hắn không sợ, tưởng việc gì chứ việc đấy là không thể
- thế thì em mặc trước đi rồi anh mặc theo
- Anh..- nó cau mặt lại
- Đổi cái khác đi- hắn cười
- Nấu cơm đi , nấu ngon vào không thì đừng trách - nó quay sang bên khác, kéo chăn chùm kín mặt, ngủ luôn
Hằn ngồi cạnh nhe nhởn , sời tưởng gì ( bớt ăn dưa bở đi, tý ta sẽ viết cho mi lăn lộn với đông đồ ăn nhé ^_^ hehe )
-------
2 tháng rồi mới đăng, còn ai đọc truyện tôi nữa không -_-
Nó uể oải vặn mình , đá hắn bay 1 phát từ trên giường xuống dưới đất, hắn la oai oái, mặt nhăn nhó hết sức, còn nó thì với tay ôm cái gối, tiếp tục giấc ngủ của mình, mặc kệ trời, mặc kệ đất, ta cứ ngủ cho sướng đã
Cô bác sĩ đứng bên cạnh nãy giờ mặt nghiêm trọng hết sức, cô đang làm việc thì hắn chạy tới, chém gió, kêu có bệnh nhân nặng lắm, nặng kinh khủng làm cô hốt hoảng chạy tới, ai ngờ lúc chạy tới lại chứng kiến 1 màn hết sức là vớ vẩn này, mà cô bác sĩ nghĩ " cô gái này thật có sức công phá lớn, đạp 1 phát tên thanh niên khỏe kia bay ra ngoài, thế này mà là bệnh à , thật không thể tin nổi "
Cô bác sĩ lại đi tới chỗ giường nó đang nằm, vừa nhẹ nhàng tiến tới, vừa cảnh giác vì sợ cảnh vừa nãy lại tãi diễn, cô già yêu rồi, không thể chịu đựng được cảm giác như thế đâu, xương cốt cũng không còn khỏe như thanh niên nên cẩn thận là vẫn hơn.
Cô đi tới lay lay vai nó rồi lùi ra khoảng tầm 1 mét . cô lắc đầu ngán ngẩm, vẫn không ăn thua, cái lay vãi của cô như muỗi cắn thì đem so với cái lay vai đầy uy lực của hắn thì đúng là kiến đọ voi rồi .
Hắn đứng bên cạnh nãy giờ, mặt hết xanh rồi lại chuyển tím rồi lại chuyển đỏ, bèn hét to 1 câu tưởng như vang dội cả tòa nhà làm nó giật mình bật dậy
- Trời ơi ! Cái gì thế! Ôi mẹ ơi ! động đất sóng thần à
Hắn bên cạnh mặt lầm lì, đen xịt mây khói mà cũng phải bật cười thành tiếng
- Ha Ha ! Quỳnh Anh! không có động đất sóng thần gì hết , anh gọi bác sĩ đến khám rồi, em mau khám đi
Nó nghe thấy thế bèn quya sang bày 1 bộ mặt khẩn trương với cô bác sĩ
Cô bác sĩ cũng ngầm hiểu bèn quay sang hắn nói
- Mời cậu đi ra ngoài, để tôi khám cho bệnh nhân
- Dạ bác sĩ cho em ở đây với, em sợ cô í đau không chịu được
- Không được- cô bác sĩ nghiêm mặt
Nó cười rồi phẩy phẩy tay
- Nghe thấy chưa, mau đi đi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn xị mặt đi ra ngoài, từ từ đóng của, hắn cứ đi đi đi lại trước của mấy vòng , mặt đăm chiêu lo lắng
* Ở trong phòng hắn ,
- Sao , cháu bị gì
- Dạ đau ở đây ạ - nó chỉ vào mông của mình
- Hở , anh thanh niên kia làm gì cháu mà cháu đau ( @_@ tuyệt đối phải trong sáng )
- Dạ - Nó cứ hết xoa đầu rồi lại gãi đầu, chẳng lẽ lại nói toẹt ra là bị hắn cho 1 cước từ trên giường xuống à, thế thì không ổn, nhưng mà không nói thì sợ cô ấy sẽ hiểu lầm, thật là bứt rứt quá đi
- Cái này là cháu đi không hẩn hoi lên ngã, giờ đau mông quá cô ạ - nó nói đại 1 lý do vớ vẩn
- À, tưởng gì, cô sẽ cho cháu thuốc nhé, uống 2 lần trên ngày là được
- Dạ, à mà cô này, tý anh ta ra hỏi, thì cô cứ bảo cháu bị ở chân cô nhớ , rồi cô nói hộ cháu thật nặng cô nhé - nó hí ha hí hửng , nghĩ tới cảnh sắp được đày hắn làm nó hưng phấn kinh khủng
- Được- cô bác sĩ nghĩ 1 hồi rồi mới trả lời
Bên ngoài hắn cứ đi đi lại lại rồi lại như kiểu trẻ con , tý tý lại nhồm người lên nhìn qua khe cửa (haha) nhưng mà khổ nỗi cửa phòng mình kín đễn nối 1 con muỗi cũng k thể bay nổi, tự nhiên hắn hận cái cửa do chính tay hắn đặt quá ..
Cô bác sĩ vừa đi ra, hắn liền vót tới hỏi la liệt , cô bác sĩ tự nhiên sầm mặt nói:
- May cho cậu, cô bé đấy tý thì gẫy chân đấy , tôi đã kê thuốc rồi, tạm thời vẫn chưa đi được đâu - nói xong cô bác sĩ cười trộm đi về ( kịch hay kịch hay )
Hắn đi vào phòng và não ruột, nhẹ nhàng ngồi cạnh nó
- anh xin lỗi- hắn hối lỗi
- Phắn - nó cáu
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Này, đừng có như vậy mà - mặt hắn giờ vặn vẹo không thể tả nổi
- Anh đi đi , tôi không muốn thấy anh nữa- nó nói câu mà tý nữa thì hắn phun vào mặt nó " nhà anh đấy," nhưng vẫn nhẫn nhịn, nỉ non dỗ dành nó
- Muốn tha lỗi phải không - nó quay sang
- Muốn lắm - hắn gật đầu lia lịa
- Xuống mặc váy cho tôi xem đi - nó nhăn nhăn nhở nhở
- What??? - hắn sốc gần chết
- Có mặc không?? - nó cười
- Không - hắn kiên quyết, con trai ai lại mặc mấy cái thứ đấy
- ...- nó trợn mắt lên nhưng hắn không sợ, tưởng việc gì chứ việc đấy là không thể
- thế thì em mặc trước đi rồi anh mặc theo
- Anh..- nó cau mặt lại
- Đổi cái khác đi- hắn cười
- Nấu cơm đi , nấu ngon vào không thì đừng trách - nó quay sang bên khác, kéo chăn chùm kín mặt, ngủ luôn
Hằn ngồi cạnh nhe nhởn , sời tưởng gì ( bớt ăn dưa bở đi, tý ta sẽ viết cho mi lăn lộn với đông đồ ăn nhé ^_^ hehe )
-------
2 tháng rồi mới đăng, còn ai đọc truyện tôi nữa không -_-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro