Tôi Thu Thập 2 Tỷ Vật Tư Âm Thầm Sống Sót
Chương 13
A Thụ tn
2024-09-07 22:17:38
Trông đàn gia súc có vẻ rất khỏe mạnh, Thẩm Tầm không phải bác sĩ thú y, cô sợ mua phải gia súc mắc bệnh thì mình cô sẽ không tự nuôi nổi.
Người phụ nữ vào gọi người, Thẩm Tầm xem hết giá trên tường thì chủ trang trại cũng vừa đến.
"Nên xưng hô với cô đây thế nào ?", cô không ngờ chủ trang trại lại trẻ như vậy, là một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi.
"Tôi họ Thẩm."
"Cô Thẩm muốn mua bò đực hay bò cái, hay là chúng ta vừa đi xem vừa nói", chủ trang trại cũng là lần đầu tiên gặp khách hàng trẻ như vậy, trông như chỉ mới mười mấy tuổi.
"Lúc nãy đến đây tôi đã xem rồi, giá cả tôi cũng chấp nhận, chỉ là tôi cần hơi gấp...", Thẩm Tầm muốn mua gà vịt ngỗng mỗi loại 50 con.
Thêm 20 con bò sữa, 5 con bò đực, 30 con bò thường.
Ngoài ra cô còn mua 50 con lợn, 10 con lợn đực, 100 con cừu, lông của chúng là báu vật trong thời tiết giá lạnh.
Đặt cọc và nói với người chủ ngày mai sẽ đến lấy hàng, Thẩm Tầm lái xe rời đi.
Trời đã về chiều, mặt trời cũng dần khuất núi, Thẩm Tầm dừng xe bên đường, lấy đồ ăn của quán cơm gia đình từ trong không gian ra, một đĩa thịt lợn xào chua ngọt, một đĩa cà tím xào thịt băm, còn có sườn xào chua ngọt, canh thịt viên.
Cô ăn no rồi mới khởi động lại xe tải, tiếp tục lái xe đến vùng ngoại ô đã đánh dấu vào tối hôm qua.
Đó là một ngôi làng gần núi, Thẩm Tầm lái xe mất hai tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Đỗ xe xong, cô đi vào trong núi, đến nơi không có người thì lấy xe điện nhỏ ra, lại tiếp tục đi sâu vào trong hơn một tiếng đồng hồ, sau khi xác nhận không có ai, Thẩm Tầm thu ngọn núi trước mắt vào trong không gian.
Cứ tiếp tục đi vào trong, cô thu liền năm ngọn núi, lúc này Thẩm Tầm mới dừng tay. Cơ thể vô cùng mệt mỏi, ngay cả sức lực cũng tiêu hao không ít. Cô nằm trên mặt đất, ý thức chìm vào trong không gian, thu hồi sợi tinh thần lực đang phân tách nước biển.
Giữa năm ngọn núi lớn bao quanh là nước biển xanh, Thẩm Tầm điều khiển tinh thần lực thả cua và tôm vào tầng không gian bên dưới, còn có cá cũng thả vào rồi rải thêm hạt rong biển dưới đáy biển.
Đầu ngón tay Thẩm Tầm tỏa ra những đốm sáng màu xanh, rong biển hấp thụ chúng rồi bắt đầu phát triển.
Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, đã là 9 giờ 36 phút, Thẩm Tầm uống một chai nước tinh khiết, cơ thể cũng thả lỏng, phải nhanh chóng trở về thôi.
Lúc trở về, cô không quay đầu lại mà đi xuyên qua rừng cây đến con đường xi măng ở nông thôn. Sau đó cô lấy xe điện nhỏ từ trong không gian rồi lái với tốc độ nhanh nhất đến chỗ đỗ xe tải, từ đây mới lái xe tải về nhà.
Lúc đến vì nhìn theo chỉ dẫn trên ứng dụng nên mất khá nhiều thời gian, lúc về thì Thẩm Tầm đã thuộc đường, cô tăng tốc đạp hết ga để nhanh chóng về nhà.
Xe tải dừng ở bên ngoài biệt thự, Thẩm Tầm lái xe điện nhỏ đi vào trong, lối vào trước cửa đã bị chặn bởi một đống đồ chuyển phát nhanh đang xếp đống.
Cô lấy con dao nhỏ từ trong không gian ra bóc hết các kiện hàng, sau đó bấm xác nhận rồi kiểm tra những đơn hàng nào còn chưa giao đến.
Gần như đã đến hết, chậm nhất cũng là chiều mai.
Thẩm Tầm phân loại chúng và sắp xếp gọn gàng để có gì khi lấy cũng thuận tiện.
Tắm rửa đắp mặt nạ xong, cô nằm trên giường, chẳng phút chốc đã chìm vào giấc ngủ. Trong lòng có chuyện, dù không đặt báo thức, đến giờ Thẩm Tầm cũng tự nhiên tỉnh dậy.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Người phụ nữ vào gọi người, Thẩm Tầm xem hết giá trên tường thì chủ trang trại cũng vừa đến.
"Nên xưng hô với cô đây thế nào ?", cô không ngờ chủ trang trại lại trẻ như vậy, là một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi.
"Tôi họ Thẩm."
"Cô Thẩm muốn mua bò đực hay bò cái, hay là chúng ta vừa đi xem vừa nói", chủ trang trại cũng là lần đầu tiên gặp khách hàng trẻ như vậy, trông như chỉ mới mười mấy tuổi.
"Lúc nãy đến đây tôi đã xem rồi, giá cả tôi cũng chấp nhận, chỉ là tôi cần hơi gấp...", Thẩm Tầm muốn mua gà vịt ngỗng mỗi loại 50 con.
Thêm 20 con bò sữa, 5 con bò đực, 30 con bò thường.
Ngoài ra cô còn mua 50 con lợn, 10 con lợn đực, 100 con cừu, lông của chúng là báu vật trong thời tiết giá lạnh.
Đặt cọc và nói với người chủ ngày mai sẽ đến lấy hàng, Thẩm Tầm lái xe rời đi.
Trời đã về chiều, mặt trời cũng dần khuất núi, Thẩm Tầm dừng xe bên đường, lấy đồ ăn của quán cơm gia đình từ trong không gian ra, một đĩa thịt lợn xào chua ngọt, một đĩa cà tím xào thịt băm, còn có sườn xào chua ngọt, canh thịt viên.
Cô ăn no rồi mới khởi động lại xe tải, tiếp tục lái xe đến vùng ngoại ô đã đánh dấu vào tối hôm qua.
Đó là một ngôi làng gần núi, Thẩm Tầm lái xe mất hai tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Đỗ xe xong, cô đi vào trong núi, đến nơi không có người thì lấy xe điện nhỏ ra, lại tiếp tục đi sâu vào trong hơn một tiếng đồng hồ, sau khi xác nhận không có ai, Thẩm Tầm thu ngọn núi trước mắt vào trong không gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ tiếp tục đi vào trong, cô thu liền năm ngọn núi, lúc này Thẩm Tầm mới dừng tay. Cơ thể vô cùng mệt mỏi, ngay cả sức lực cũng tiêu hao không ít. Cô nằm trên mặt đất, ý thức chìm vào trong không gian, thu hồi sợi tinh thần lực đang phân tách nước biển.
Giữa năm ngọn núi lớn bao quanh là nước biển xanh, Thẩm Tầm điều khiển tinh thần lực thả cua và tôm vào tầng không gian bên dưới, còn có cá cũng thả vào rồi rải thêm hạt rong biển dưới đáy biển.
Đầu ngón tay Thẩm Tầm tỏa ra những đốm sáng màu xanh, rong biển hấp thụ chúng rồi bắt đầu phát triển.
Cô lấy điện thoại ra xem thời gian, đã là 9 giờ 36 phút, Thẩm Tầm uống một chai nước tinh khiết, cơ thể cũng thả lỏng, phải nhanh chóng trở về thôi.
Lúc trở về, cô không quay đầu lại mà đi xuyên qua rừng cây đến con đường xi măng ở nông thôn. Sau đó cô lấy xe điện nhỏ từ trong không gian rồi lái với tốc độ nhanh nhất đến chỗ đỗ xe tải, từ đây mới lái xe tải về nhà.
Lúc đến vì nhìn theo chỉ dẫn trên ứng dụng nên mất khá nhiều thời gian, lúc về thì Thẩm Tầm đã thuộc đường, cô tăng tốc đạp hết ga để nhanh chóng về nhà.
Xe tải dừng ở bên ngoài biệt thự, Thẩm Tầm lái xe điện nhỏ đi vào trong, lối vào trước cửa đã bị chặn bởi một đống đồ chuyển phát nhanh đang xếp đống.
Cô lấy con dao nhỏ từ trong không gian ra bóc hết các kiện hàng, sau đó bấm xác nhận rồi kiểm tra những đơn hàng nào còn chưa giao đến.
Gần như đã đến hết, chậm nhất cũng là chiều mai.
Thẩm Tầm phân loại chúng và sắp xếp gọn gàng để có gì khi lấy cũng thuận tiện.
Tắm rửa đắp mặt nạ xong, cô nằm trên giường, chẳng phút chốc đã chìm vào giấc ngủ. Trong lòng có chuyện, dù không đặt báo thức, đến giờ Thẩm Tầm cũng tự nhiên tỉnh dậy.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro