Tôi Thu Thập 2 Tỷ Vật Tư Âm Thầm Sống Sót
Chương 35
A Thụ tn
2024-09-07 22:17:38
"Chị chỉ muốn hỏi em, chuyện bán cổ phần có phải do người của công ty công nghệ Lam Tinh đe dọa em không, em còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, làm sai thì bây giờ vẫn có thể cứu vãn."
Thẩm Tầm hắng giọng: "Thứ nhất, tôi không lớn lên cùng cô, thứ hai, bố mẹ tôi chỉ sinh ra tôi, thứ ba, cổ phần là bố mẹ tôi cho tôi, cũng viết tên tôi, tôi muốn xử lý đồ của tôi thế nào thì không liên quan đến các người.
Còn có một điểm quan trọng nhất, nếu các người còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát, nghe rõ chưa."
Thẩm Tầm cúp điện thoại.
"Thế nào, cô ta nói gì", Thẩm Vĩ dập tắt điếu thuốc trên tay, đứng dậy nhìn về phía Thẩm Nghi.
Thẩm Nghi không mở loa ngoài, Thẩm Vĩ và Thẩm Đồng đều không nghe thấy Thẩm Tầm nói gì, sắc mặt Thẩm Nghi khó coi, Thẩm Tầm thay đổi quá lớn, cô vẫn là Thẩm Tầm sao.
Trước đây chỉ cần cô ta ngoắc ngoắc ngón tay rồi tỏ ra thân thiện, tặng cô một số đồ chơi nhỏ không cần nữa, Thẩm Tầm sẽ như một con chó đi theo sau cô ta, nghe lời cô ta răm rắp.
Bây giờ là sao, Thẩm Tầm không những từ chối cô ta, còn đe dọa cô ta sẽ báo cảnh sát.
Không dám kể lại những lời Thẩm Tầm vừa nói với hai người, như vậy chỉ làm mất mặt mình: "Cô ta không nói cô ta đang ở đâu."
Thẩm Đồng có chút nghi ngờ nhìn Thẩm Nghi: "Không phải chị thân với cô ta nhất sao, vậy mà cô ta còn không nói với chị?"
"Mắt nào của em nhìn thấy chị thân với cô ta", Thẩm Nghi nói xong không đợi hai người, mở cửa xe đua màu đỏ rồi lái xe rời đi.
Thẩm Tầm để điện thoại sang một bên, một lát sau lại reo lên, lần này không phải người nhà họ Thẩm, mà là điện thoại đặt đồ ăn: "Alo."
Là người của cửa hàng cây xanh, đồ đã được giao đến, bây giờ đang ở cổng Thiên Phủ, Thẩm Tầm gọi điện cho ban quản lý, để họ vào, trực tiếp lên tầng 22, cô đợi họ ở cửa thang máy.
Một lát sau thang máy kêu một tiếng, là họ lên rồi, trong thang máy có sáu thùng xốp đều đựng đất, Thẩm Tầm bảo người ta chuyển thùng vào một căn phòng khác.
Mười mấy phút là xong việc, đưa tiền công, Thẩm Tầm đóng cửa, quét sạch đất rơi vãi trên sàn, tưới nước vào đất trong thùng xốp, rồi gieo hạt giống xuống.
Thẩm Tầm giơ tay, điều khiển những đốm sáng màu xanh hòa vào hạt giống, những hạt giống nhỏ bé lập tức nảy mầm, những mầm non xanh mơn mởn nhú khỏi mặt đất.
Lai Phúc đuổi theo những đốm sáng màu xanh, há miệng ăn vào, ăn xong một cái lại đuổi theo một cái khác, không biết mệt, Thẩm Tầm chỉ để chúng nảy mầm, không tiếp tục thúc đẩy chúng phát triển.
Nhìn thời gian thấy có thể ăn tối rồi, Thẩm Tầm không định gọi đồ ăn, ở thành phố E có thể tích trữ đồ thoải mái, nhưng bây giờ cô đang ở thành phố B, cô mới chuyển đến đây.
Hơn nữa ngày mai là tận thế rồi, nếu để bảo vệ nhìn thấy cô mua nhiều đồ ăn, đến lúc đó cô sẽ là người đầu tiên bị để mắt tới.
May mắn là hai ngày nay cô đều không mua đồ ăn, toàn là dụng cụ tập thể dục hoặc đất, chắc họ còn tưởng cô muốn trồng hoa trên ban công, ai mà nghĩ được ở khu chung cư cao cấp Thiên Phủ lại có chủ nhà trồng rau trong nhà.
Một con cá sống to bằng bàn tay, đồ hộp, trứng luộc, vài cọng rau xanh và xúc xích, thêm dầu cá, là bữa tối của Lai Phúc, Lai Phúc đi theo Thẩm Tầm loanh quanh trong bếp.
Làm xong bữa tối cho nó, Thẩm Tầm lấy đồ ăn từ không gian ra, bốn món một canh, còn bốc hơi nóng, Thẩm Tầm đã tính toán được lượng thức ăn của Lai Phúc.
Lai Phúc ăn no rồi nằm bên chân Thẩm Tầm với cái bụng căng tròn, Thẩm Tầm cúi xuống xoa bụng nó hai cái, Lai Phúc ngẩng đầu cọ cọ vào ngón tay Thẩm Tầm.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Thẩm Tầm hắng giọng: "Thứ nhất, tôi không lớn lên cùng cô, thứ hai, bố mẹ tôi chỉ sinh ra tôi, thứ ba, cổ phần là bố mẹ tôi cho tôi, cũng viết tên tôi, tôi muốn xử lý đồ của tôi thế nào thì không liên quan đến các người.
Còn có một điểm quan trọng nhất, nếu các người còn quấy rầy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát, nghe rõ chưa."
Thẩm Tầm cúp điện thoại.
"Thế nào, cô ta nói gì", Thẩm Vĩ dập tắt điếu thuốc trên tay, đứng dậy nhìn về phía Thẩm Nghi.
Thẩm Nghi không mở loa ngoài, Thẩm Vĩ và Thẩm Đồng đều không nghe thấy Thẩm Tầm nói gì, sắc mặt Thẩm Nghi khó coi, Thẩm Tầm thay đổi quá lớn, cô vẫn là Thẩm Tầm sao.
Trước đây chỉ cần cô ta ngoắc ngoắc ngón tay rồi tỏ ra thân thiện, tặng cô một số đồ chơi nhỏ không cần nữa, Thẩm Tầm sẽ như một con chó đi theo sau cô ta, nghe lời cô ta răm rắp.
Bây giờ là sao, Thẩm Tầm không những từ chối cô ta, còn đe dọa cô ta sẽ báo cảnh sát.
Không dám kể lại những lời Thẩm Tầm vừa nói với hai người, như vậy chỉ làm mất mặt mình: "Cô ta không nói cô ta đang ở đâu."
Thẩm Đồng có chút nghi ngờ nhìn Thẩm Nghi: "Không phải chị thân với cô ta nhất sao, vậy mà cô ta còn không nói với chị?"
"Mắt nào của em nhìn thấy chị thân với cô ta", Thẩm Nghi nói xong không đợi hai người, mở cửa xe đua màu đỏ rồi lái xe rời đi.
Thẩm Tầm để điện thoại sang một bên, một lát sau lại reo lên, lần này không phải người nhà họ Thẩm, mà là điện thoại đặt đồ ăn: "Alo."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là người của cửa hàng cây xanh, đồ đã được giao đến, bây giờ đang ở cổng Thiên Phủ, Thẩm Tầm gọi điện cho ban quản lý, để họ vào, trực tiếp lên tầng 22, cô đợi họ ở cửa thang máy.
Một lát sau thang máy kêu một tiếng, là họ lên rồi, trong thang máy có sáu thùng xốp đều đựng đất, Thẩm Tầm bảo người ta chuyển thùng vào một căn phòng khác.
Mười mấy phút là xong việc, đưa tiền công, Thẩm Tầm đóng cửa, quét sạch đất rơi vãi trên sàn, tưới nước vào đất trong thùng xốp, rồi gieo hạt giống xuống.
Thẩm Tầm giơ tay, điều khiển những đốm sáng màu xanh hòa vào hạt giống, những hạt giống nhỏ bé lập tức nảy mầm, những mầm non xanh mơn mởn nhú khỏi mặt đất.
Lai Phúc đuổi theo những đốm sáng màu xanh, há miệng ăn vào, ăn xong một cái lại đuổi theo một cái khác, không biết mệt, Thẩm Tầm chỉ để chúng nảy mầm, không tiếp tục thúc đẩy chúng phát triển.
Nhìn thời gian thấy có thể ăn tối rồi, Thẩm Tầm không định gọi đồ ăn, ở thành phố E có thể tích trữ đồ thoải mái, nhưng bây giờ cô đang ở thành phố B, cô mới chuyển đến đây.
Hơn nữa ngày mai là tận thế rồi, nếu để bảo vệ nhìn thấy cô mua nhiều đồ ăn, đến lúc đó cô sẽ là người đầu tiên bị để mắt tới.
May mắn là hai ngày nay cô đều không mua đồ ăn, toàn là dụng cụ tập thể dục hoặc đất, chắc họ còn tưởng cô muốn trồng hoa trên ban công, ai mà nghĩ được ở khu chung cư cao cấp Thiên Phủ lại có chủ nhà trồng rau trong nhà.
Một con cá sống to bằng bàn tay, đồ hộp, trứng luộc, vài cọng rau xanh và xúc xích, thêm dầu cá, là bữa tối của Lai Phúc, Lai Phúc đi theo Thẩm Tầm loanh quanh trong bếp.
Làm xong bữa tối cho nó, Thẩm Tầm lấy đồ ăn từ không gian ra, bốn món một canh, còn bốc hơi nóng, Thẩm Tầm đã tính toán được lượng thức ăn của Lai Phúc.
Lai Phúc ăn no rồi nằm bên chân Thẩm Tầm với cái bụng căng tròn, Thẩm Tầm cúi xuống xoa bụng nó hai cái, Lai Phúc ngẩng đầu cọ cọ vào ngón tay Thẩm Tầm.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro