Tôi Thu Thập 2 Tỷ Vật Tư Âm Thầm Sống Sót
Chương 46
A Thụ tn
2024-09-07 22:17:38
Lai Phúc tò mò chống người dậy, nhìn chồi non bằng bàn tay, há miệng cắn: "Thả ra," Thẩm Tầm túm lấy thịt sau gáy nó.
Lai Phúc giãy giụa bốn chân, Thẩm Tầm đặt nó xuống đất.
Đây là ngày thứ năm trời mưa to, nhiệt độ dừng ở khoảng 8 độ, không tăng cũng không giảm, Thẩm Tầm nằm trên ghế sofa, lại lấy ra từ không gian hai miếng sắt, mỗi miếng nặng mười cân.
Đã tập luyện với miếng sắt được ba ngày rồi, đã đến lúc tăng thêm chút trọng lượng, Thẩm Tầm buộc miếng sắt vào cổ tay, bây giờ cả hai chân và hai tay đều buộc miếng sắt.
Đợi đến khi cơ thể dần thích nghi, Thẩm Tầm đeo găng tay đấm bốc, bắt đầu luyện tập sức mạnh và tốc độ.
Cả buổi chiều trong phòng đều vang lên tiếng đấm vào bao cát, Lai Phúc nhảy lên ghế sofa, cuộn tròn thành một cục nhỏ ngủ, tỉnh dậy liền nhìn về phía Thẩm Tầm.
Lười nấu cơm, Thẩm Tầm lấy ra từ không gian một nồi lẩu tự sôi, còn có một phần cơm rang, rau trong nồi lẩu tự sôi rất ít, Thẩm Tầm hái từ không gian một ít rau xanh có thể ăn ngay sau khi chần vào nồi.
Chuẩn bị đồ ăn cho Lai Phúc, mấy ngày trước còn rất hoạt bát, hôm nay đến giờ ăn mà không thấy nó tha bát đến tìm cô, Thẩm Tầm đặt cho nó hai con cá nó thích.
Mười mấy phút sau Thẩm Tầm mở nắp, lẩu ăn kèm với cơm rang, là bữa ăn ngon nhất mà cô ăn gần đây.
Ăn xong Thẩm Tầm lấy ra khoai tây chiên và trà sữa, còn có mấy xiên thịt nướng, mở bộ phim cổ trang dài hơn năm mươi tập mà cô đang theo dõi, bây giờ cô mới xem được chưa đến mười tập.
Lai Phúc nằm sấp trên bụng Thẩm Tầm, Thẩm Tầm vuốt ve bộ lông của nó.
Xem được ba tập Thẩm Tầm cảm thấy mắt hơi cay, vươn vai đứng dậy khỏi ghế sofa, đun nước nóng đổ vào bồn tắm, định ngâm mình thật thoải mái.
Tắm xong, Thẩm Tầm lấy ra từ không gian chăn điện cắm vào hộp lưu trữ điện, lại lấy ra một bếp lò đốt, cho than vào.
Mưa lớn liên tục mấy ngày, không khí ẩm ướt, thậm chí sờ vào chăn đắp trên người cũng thấy ẩm ướt.
Bếp lò là loại bếp lò đất đặc biệt mua ở nông thôn, sau khi đốt lên cả thân bếp sẽ tỏa nhiệt, nửa giờ sau không khí ẩm ướt trong phòng được xua tan, ấm áp vô cùng.
Bếp lò đặt ở cuối giường, Lai Phúc nằm sấp ở cuối giường, Thẩm Tầm ngồi bên giường sấy tóc, năm ngày gần đây đều dùng hộp lưu trữ điện này để dùng điện.
Khá bền, xem lượng điện còn lại, hẳn là còn có thể dùng được ba ngày, đúng là đáng đồng tiền bát gạo.
Mở chăn điện ở nhiệt độ thấp, Thẩm Tầm thoải mái nằm vào trong.
Sáu giờ sáng, Thẩm Tầm còn đang ngủ say, Lai Phúc cảnh giác tỉnh dậy, nhẹ nhàng nhảy xuống giường, hướng về phía cửa chính phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn.
Khi Lai Phúc kêu lên Thẩm Tầm đã tỉnh, ngồi dậy khỏi giường, cầm dao găm trên tay, Thẩm Tầm đến trước cửa, mở cánh cửa sắt đầu tiên, nhìn qua cửa sổ nhỏ trên cánh cửa sắt thứ hai, có thể thấy ổ khóa trên cửa gỗ đang bị cạy.
Thẩm Tầm mỉm cười, mở cánh cửa sắt thứ hai, nhìn qua mắt mèo trên cửa gỗ, một người đàn ông đang cạy khóa.
Thẩm Tầm kéo cửa gỗ ra, người cạy khóa đều sững sờ, Thẩm Tầm dí dao găm vào ngực người đó: "Anh làm gì vậy?"
Leng keng, là tiếng dụng cụ cạy cửa rơi xuống đất, Thẩm Tầm đâm mũi dao về phía trước mấy phần: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi tưởng ở đây không có người ở."
Người đàn ông lộ vẻ sợ hãi trên mặt, hai chân run rẩy.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Lai Phúc giãy giụa bốn chân, Thẩm Tầm đặt nó xuống đất.
Đây là ngày thứ năm trời mưa to, nhiệt độ dừng ở khoảng 8 độ, không tăng cũng không giảm, Thẩm Tầm nằm trên ghế sofa, lại lấy ra từ không gian hai miếng sắt, mỗi miếng nặng mười cân.
Đã tập luyện với miếng sắt được ba ngày rồi, đã đến lúc tăng thêm chút trọng lượng, Thẩm Tầm buộc miếng sắt vào cổ tay, bây giờ cả hai chân và hai tay đều buộc miếng sắt.
Đợi đến khi cơ thể dần thích nghi, Thẩm Tầm đeo găng tay đấm bốc, bắt đầu luyện tập sức mạnh và tốc độ.
Cả buổi chiều trong phòng đều vang lên tiếng đấm vào bao cát, Lai Phúc nhảy lên ghế sofa, cuộn tròn thành một cục nhỏ ngủ, tỉnh dậy liền nhìn về phía Thẩm Tầm.
Lười nấu cơm, Thẩm Tầm lấy ra từ không gian một nồi lẩu tự sôi, còn có một phần cơm rang, rau trong nồi lẩu tự sôi rất ít, Thẩm Tầm hái từ không gian một ít rau xanh có thể ăn ngay sau khi chần vào nồi.
Chuẩn bị đồ ăn cho Lai Phúc, mấy ngày trước còn rất hoạt bát, hôm nay đến giờ ăn mà không thấy nó tha bát đến tìm cô, Thẩm Tầm đặt cho nó hai con cá nó thích.
Mười mấy phút sau Thẩm Tầm mở nắp, lẩu ăn kèm với cơm rang, là bữa ăn ngon nhất mà cô ăn gần đây.
Ăn xong Thẩm Tầm lấy ra khoai tây chiên và trà sữa, còn có mấy xiên thịt nướng, mở bộ phim cổ trang dài hơn năm mươi tập mà cô đang theo dõi, bây giờ cô mới xem được chưa đến mười tập.
Lai Phúc nằm sấp trên bụng Thẩm Tầm, Thẩm Tầm vuốt ve bộ lông của nó.
Xem được ba tập Thẩm Tầm cảm thấy mắt hơi cay, vươn vai đứng dậy khỏi ghế sofa, đun nước nóng đổ vào bồn tắm, định ngâm mình thật thoải mái.
Tắm xong, Thẩm Tầm lấy ra từ không gian chăn điện cắm vào hộp lưu trữ điện, lại lấy ra một bếp lò đốt, cho than vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mưa lớn liên tục mấy ngày, không khí ẩm ướt, thậm chí sờ vào chăn đắp trên người cũng thấy ẩm ướt.
Bếp lò là loại bếp lò đất đặc biệt mua ở nông thôn, sau khi đốt lên cả thân bếp sẽ tỏa nhiệt, nửa giờ sau không khí ẩm ướt trong phòng được xua tan, ấm áp vô cùng.
Bếp lò đặt ở cuối giường, Lai Phúc nằm sấp ở cuối giường, Thẩm Tầm ngồi bên giường sấy tóc, năm ngày gần đây đều dùng hộp lưu trữ điện này để dùng điện.
Khá bền, xem lượng điện còn lại, hẳn là còn có thể dùng được ba ngày, đúng là đáng đồng tiền bát gạo.
Mở chăn điện ở nhiệt độ thấp, Thẩm Tầm thoải mái nằm vào trong.
Sáu giờ sáng, Thẩm Tầm còn đang ngủ say, Lai Phúc cảnh giác tỉnh dậy, nhẹ nhàng nhảy xuống giường, hướng về phía cửa chính phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn.
Khi Lai Phúc kêu lên Thẩm Tầm đã tỉnh, ngồi dậy khỏi giường, cầm dao găm trên tay, Thẩm Tầm đến trước cửa, mở cánh cửa sắt đầu tiên, nhìn qua cửa sổ nhỏ trên cánh cửa sắt thứ hai, có thể thấy ổ khóa trên cửa gỗ đang bị cạy.
Thẩm Tầm mỉm cười, mở cánh cửa sắt thứ hai, nhìn qua mắt mèo trên cửa gỗ, một người đàn ông đang cạy khóa.
Thẩm Tầm kéo cửa gỗ ra, người cạy khóa đều sững sờ, Thẩm Tầm dí dao găm vào ngực người đó: "Anh làm gì vậy?"
Leng keng, là tiếng dụng cụ cạy cửa rơi xuống đất, Thẩm Tầm đâm mũi dao về phía trước mấy phần: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi tưởng ở đây không có người ở."
Người đàn ông lộ vẻ sợ hãi trên mặt, hai chân run rẩy.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro