Tôi Trở Thành Nhân Vật Mình Tạo Ra
Ngày mệt mỏi thứ hai
Mây Nướng
2024-07-14 18:57:26
Làm nhiệm vụ ngày nay khác ngày xưa vì tôi thực sự phải dùng thể lực để di chuyển, chuyện không lớn nhưng rất mất thời gian.
Không chỉ vậy tôi không thể dùng chế độ treo máy mà vẫn phải cân đối sinh hoạt hàng ngày và làm nhiệm vụ. Nhân vật đang trong độ tuổi đi học, tôi cũng cần một thân phận đoàng hoàng chứ đâu thể sống không rõ ràng như mấy con chuột nhắt được.
Song việc sáng đi học tối lang thang làm nhiệm vụ nên thời gian nghỉ ngơi của tôi cũng không có mấy. Chỉ có thể tận dụng thời gian nghỉ trưa ở trường hay giữa các tiết để ngủ. Nếu tôi là con người sợ là đã chết sớm với chế độ sinh hoạt này rồi.
Tôi đang học lớp 12 trường B, thành tích cũng ổn, hướng nghề nghiệp sau này...tùy.
Khi đôi lông mi đen nhánh kéo lên là tiếng trống trường đánh inh ỏi. Hạ Phi Vân buồn chán xách cái thân tàn tạ của mình lên nhẩy xuống bậc thầm cao tầm 3m, rời khỏi khu nhà cũ không sử dụng chậm chạp đi về phía tòa nhà dạy học.
Trong giờ tôi tay trái chống cằm tay phải cầm bút viết, dù cô giáo đọc nhanh hay chậm tôi đều có thể viết kịp dù ngoài mặt trông có vẻ lơ tơ mớ lắm.
Hết tiết cô Lan dạy Văn đồng thời là cô chủ nhiệm gọi tôi đi theo lên nhà hiệu bộ nói chuyện riêng.
- Bố mẹ em đi đâu mà sao không đi họp phụ huynh cuối tuần trước?
Cô Lan khó chịu chất vấn. Hạ Phi Vân đứng đối diện mặt hơi ngơ ra giây lát. Họp phụ huynh? À! Cuối tuần trước tôi cũng định giả danh nhắn tin xin nghỉ rồi nhưng bận quá lại mệt nên quên mất.
Tôi cụp nhẹ mắt xuống có vẻ hối lỗi:
- Em xin lỗi cô. Do bố mẹ em bận quá nên không đến được.
Bố mẹ bận ở đâu ra. Bố mẹ tôi không ở thế giới này nên nói cách khác tôi hiện tại chả khác gì trẻ mồ côi là mấy. Để tránh phải giải thích nhiều thì cứ nói bố mẹ đi làm xa cho nhanh.
Cô Lan day trán càu nhàu:
- Bận đến không thể gọi cho cô một cuộc điện thoại hả? Thành tích của em tốt như vậy không lo sẽ bị mắng khi cô gọi điện cho bố mẹ em đâu. Chắc lẽ bố mẹ em không quan tậm việc học hành của em à, hay em không nói bố mẹ đi họp phụ huynh?
Hạ Phi Vân lựa chọn cúi đầu lăn ngón tay không nói gì, nhìn vào có vẻ giống tủi thân. Cô Lan đang lên cảm xúc khi nhìn thấy dáng vẻ này của tôi cũng nghẹn lại.
“ Cô nhóc xinh đẹp này làm vẻ mặt đấy thì còn ai mắng nổi? “ Cô Lan nghĩ.
Trong lòng cô phải công nhận Hạ Phi Vân thực sự rất xinh đẹp, cô bé có một gương mặt có thể gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi mới tiếp nhận Hạ Phi Vân chuyển trường đến cô còn tưởng là người nổi tiếng. Nghe bảo Hạ Phi Vân còn được cả học sinh nam lẫn học sinh nữ hâm mộ. Thực sự ai mà không thích cái đẹp cơ chứ? Cô bé này còn học rất giỏi lại còn ngoan ngoãn lễ phép, thực sự chính là mẫu học sinh lý tưởng. Ngay học kì đầu khi đến đã lấy được vị trí top 10 toàn khối, thay đổi môi trường mà được vậy thì rất ấn tượng.
Thực sự Hạ Phi Vân không giống kiểu học sinh sẽ che giấu bố mẹ việc họp phụ huynh, căn bản là cô bé có gì để chê đâu, trừ việc không hòa đồng với bạn học và ít nói ra. Còn đang định nhân buổi họp phụ huynh bảo bố mẹ Hạ Phi Vân một tiếng nhưng nhìn thái độ ' tủi thân ' của tôi, đầu cô Lan nhảy số chắc chuyện trong gia đình cô bé chắc cũng phức tạp.
Cô Lan biết mình khó can thiệp thêm nên dừng việc chấn vấn lại nói câu cuối rồi thả người đi:
- Thôi được rồi, bảo bố mẹ em nếu rảnh thì gọi điện cho cô.
- Vâng.
Tối hôm đó về tôi bảo hệ thống giả giọng một người phụ nữ đoan trang nhã nhặn gọi một cuộc điện thoại cho cô giáo coi như cho qua chuyện.
Không chỉ vậy tôi không thể dùng chế độ treo máy mà vẫn phải cân đối sinh hoạt hàng ngày và làm nhiệm vụ. Nhân vật đang trong độ tuổi đi học, tôi cũng cần một thân phận đoàng hoàng chứ đâu thể sống không rõ ràng như mấy con chuột nhắt được.
Song việc sáng đi học tối lang thang làm nhiệm vụ nên thời gian nghỉ ngơi của tôi cũng không có mấy. Chỉ có thể tận dụng thời gian nghỉ trưa ở trường hay giữa các tiết để ngủ. Nếu tôi là con người sợ là đã chết sớm với chế độ sinh hoạt này rồi.
Tôi đang học lớp 12 trường B, thành tích cũng ổn, hướng nghề nghiệp sau này...tùy.
Khi đôi lông mi đen nhánh kéo lên là tiếng trống trường đánh inh ỏi. Hạ Phi Vân buồn chán xách cái thân tàn tạ của mình lên nhẩy xuống bậc thầm cao tầm 3m, rời khỏi khu nhà cũ không sử dụng chậm chạp đi về phía tòa nhà dạy học.
Trong giờ tôi tay trái chống cằm tay phải cầm bút viết, dù cô giáo đọc nhanh hay chậm tôi đều có thể viết kịp dù ngoài mặt trông có vẻ lơ tơ mớ lắm.
Hết tiết cô Lan dạy Văn đồng thời là cô chủ nhiệm gọi tôi đi theo lên nhà hiệu bộ nói chuyện riêng.
- Bố mẹ em đi đâu mà sao không đi họp phụ huynh cuối tuần trước?
Cô Lan khó chịu chất vấn. Hạ Phi Vân đứng đối diện mặt hơi ngơ ra giây lát. Họp phụ huynh? À! Cuối tuần trước tôi cũng định giả danh nhắn tin xin nghỉ rồi nhưng bận quá lại mệt nên quên mất.
Tôi cụp nhẹ mắt xuống có vẻ hối lỗi:
- Em xin lỗi cô. Do bố mẹ em bận quá nên không đến được.
Bố mẹ bận ở đâu ra. Bố mẹ tôi không ở thế giới này nên nói cách khác tôi hiện tại chả khác gì trẻ mồ côi là mấy. Để tránh phải giải thích nhiều thì cứ nói bố mẹ đi làm xa cho nhanh.
Cô Lan day trán càu nhàu:
- Bận đến không thể gọi cho cô một cuộc điện thoại hả? Thành tích của em tốt như vậy không lo sẽ bị mắng khi cô gọi điện cho bố mẹ em đâu. Chắc lẽ bố mẹ em không quan tậm việc học hành của em à, hay em không nói bố mẹ đi họp phụ huynh?
Hạ Phi Vân lựa chọn cúi đầu lăn ngón tay không nói gì, nhìn vào có vẻ giống tủi thân. Cô Lan đang lên cảm xúc khi nhìn thấy dáng vẻ này của tôi cũng nghẹn lại.
“ Cô nhóc xinh đẹp này làm vẻ mặt đấy thì còn ai mắng nổi? “ Cô Lan nghĩ.
Trong lòng cô phải công nhận Hạ Phi Vân thực sự rất xinh đẹp, cô bé có một gương mặt có thể gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi mới tiếp nhận Hạ Phi Vân chuyển trường đến cô còn tưởng là người nổi tiếng. Nghe bảo Hạ Phi Vân còn được cả học sinh nam lẫn học sinh nữ hâm mộ. Thực sự ai mà không thích cái đẹp cơ chứ? Cô bé này còn học rất giỏi lại còn ngoan ngoãn lễ phép, thực sự chính là mẫu học sinh lý tưởng. Ngay học kì đầu khi đến đã lấy được vị trí top 10 toàn khối, thay đổi môi trường mà được vậy thì rất ấn tượng.
Thực sự Hạ Phi Vân không giống kiểu học sinh sẽ che giấu bố mẹ việc họp phụ huynh, căn bản là cô bé có gì để chê đâu, trừ việc không hòa đồng với bạn học và ít nói ra. Còn đang định nhân buổi họp phụ huynh bảo bố mẹ Hạ Phi Vân một tiếng nhưng nhìn thái độ ' tủi thân ' của tôi, đầu cô Lan nhảy số chắc chuyện trong gia đình cô bé chắc cũng phức tạp.
Cô Lan biết mình khó can thiệp thêm nên dừng việc chấn vấn lại nói câu cuối rồi thả người đi:
- Thôi được rồi, bảo bố mẹ em nếu rảnh thì gọi điện cho cô.
- Vâng.
Tối hôm đó về tôi bảo hệ thống giả giọng một người phụ nữ đoan trang nhã nhặn gọi một cuộc điện thoại cho cô giáo coi như cho qua chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro