Tô Mỹ Mỹ Muốn M...
2024-11-17 00:17:02
"Sớm muộn gì cũng phải bán mà, bán rẻ cho người nhà thì tốt quá! Chị ơi, bán rẻ cái xe cho chúng em đi, đời này em chưa bao giờ có xe này!"
Tô Mỹ Mỹ vui sướng như muốn bay lên.
Tịnh Thù ngẩn người, cô dự liệu dì út không cho vay tiền, nhưng không ngờ cả nhà họ lại không biết xấu hổ đến mức chiếm lợi từ người thân.
Quan trọng là Tịnh Thù không muốn vướng mắc với họ về mặt tiền bạc.
Bây giờ bán cái xe, chờ đến khi thế giới tận thế rồi dì út lại chạy đến khóc lóc.
Như vậy chẳng phải mẹ sẽ cảm thấy ân hận rồi lại đền bù cho họ một đống sao? Bán cũng không thể bán cho nhà họ được.
"Xe của mẹ cháu không bán, nếu như bán căn nhà này đi, biệt thự của nhà cháu lại xa như vậy, lỡ không có taxi thì làm sao đi làm được ạ?"
Tịnh Thù vội nói.
Mẹ Tịnh cũng hơi do dự, bà nghĩ bán rẻ cho em gái mình cũng được.
"Chị gái ruột của em ơi, ngày mai chúng em sẽ đặt cọc, bán cho chúng em thì nhận tiền luôn được mà, xe cũ bây giờ không dễ bán đâu."
"Dì út, vậy dì cho nhà cháu mượn tiền đi?"
Tịnh Thù nói thêm một câu.
Tô Mỹ Mỹ tỏ ra xấu hổ:
"Con bé này thật biết đùa, nhà dì chỉ có chút tiền đó để dành mua xe thôi."
Mẹ Tịnh rũ mắt xuống, lần đầu tiên sau nhiều năm mở lời với em gái, lại nhận được kết quả như vậy.
"Tôi sẽ gọi điện cho ông Tôn xem ngày mai ông ấy có thể trả tiền không."
Cha Tịnh thực sự không muốn bán chiếc BMW, nói xong ông đứng dậy gọi điện, không lâu sau tiếng nói ngạc nhiên của ông vang lên:
"Được được, phiền ông quá, vậy thì chốt như vậy nhé, ngày mai mười hai giờ ông chuyển cho tôi."
Chuyện tiền đặt cọc tạm thời đã được quyết định như vậy, nhà cậu cả lập tức chuyển 10 vạn, dì út muốn mua xe nhưng không mua được, cũng không cho vay tiền, mang đến cho mẹ Tịnh cú sốc kép, Tịnh Thù coi như có một niềm vui bất ngờ.
Dì út luôn đi xa hơn trên con đường tự tìm đến cái chết.
Trong kiếp trước, cha mẹ Tịnh luôn "không gây phiền toái cho mọi người".
Không bao giờ mở miệng xin ai, vì vậy đừng thử thách nhân tính, thử thách nhiều lần chắc chắn mối quan hệ sẽ sụp đổ.
Đêm nay cha mẹ Tịnh chắc chắn sẽ buồn, ngày mai có lẽ không chỉ buồn mà còn nghi ngờ cuộc sống, nghĩ đến đây cô cảm thấy khá hào hứng, à không, thực sự rất buồn.
"Ôi, để trưởng thành thì luôn phải trả giá, có đau đớn thì mới hiểu ra được."
Tịnh Thù trở về phòng ngủ, trước tiên cô vào không gian kiểm tra tình trạng sống của lương thực.
Tô Mỹ Mỹ vui sướng như muốn bay lên.
Tịnh Thù ngẩn người, cô dự liệu dì út không cho vay tiền, nhưng không ngờ cả nhà họ lại không biết xấu hổ đến mức chiếm lợi từ người thân.
Quan trọng là Tịnh Thù không muốn vướng mắc với họ về mặt tiền bạc.
Bây giờ bán cái xe, chờ đến khi thế giới tận thế rồi dì út lại chạy đến khóc lóc.
Như vậy chẳng phải mẹ sẽ cảm thấy ân hận rồi lại đền bù cho họ một đống sao? Bán cũng không thể bán cho nhà họ được.
"Xe của mẹ cháu không bán, nếu như bán căn nhà này đi, biệt thự của nhà cháu lại xa như vậy, lỡ không có taxi thì làm sao đi làm được ạ?"
Tịnh Thù vội nói.
Mẹ Tịnh cũng hơi do dự, bà nghĩ bán rẻ cho em gái mình cũng được.
"Chị gái ruột của em ơi, ngày mai chúng em sẽ đặt cọc, bán cho chúng em thì nhận tiền luôn được mà, xe cũ bây giờ không dễ bán đâu."
"Dì út, vậy dì cho nhà cháu mượn tiền đi?"
Tịnh Thù nói thêm một câu.
Tô Mỹ Mỹ tỏ ra xấu hổ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con bé này thật biết đùa, nhà dì chỉ có chút tiền đó để dành mua xe thôi."
Mẹ Tịnh rũ mắt xuống, lần đầu tiên sau nhiều năm mở lời với em gái, lại nhận được kết quả như vậy.
"Tôi sẽ gọi điện cho ông Tôn xem ngày mai ông ấy có thể trả tiền không."
Cha Tịnh thực sự không muốn bán chiếc BMW, nói xong ông đứng dậy gọi điện, không lâu sau tiếng nói ngạc nhiên của ông vang lên:
"Được được, phiền ông quá, vậy thì chốt như vậy nhé, ngày mai mười hai giờ ông chuyển cho tôi."
Chuyện tiền đặt cọc tạm thời đã được quyết định như vậy, nhà cậu cả lập tức chuyển 10 vạn, dì út muốn mua xe nhưng không mua được, cũng không cho vay tiền, mang đến cho mẹ Tịnh cú sốc kép, Tịnh Thù coi như có một niềm vui bất ngờ.
Dì út luôn đi xa hơn trên con đường tự tìm đến cái chết.
Trong kiếp trước, cha mẹ Tịnh luôn "không gây phiền toái cho mọi người".
Không bao giờ mở miệng xin ai, vì vậy đừng thử thách nhân tính, thử thách nhiều lần chắc chắn mối quan hệ sẽ sụp đổ.
Đêm nay cha mẹ Tịnh chắc chắn sẽ buồn, ngày mai có lẽ không chỉ buồn mà còn nghi ngờ cuộc sống, nghĩ đến đây cô cảm thấy khá hào hứng, à không, thực sự rất buồn.
"Ôi, để trưởng thành thì luôn phải trả giá, có đau đớn thì mới hiểu ra được."
Tịnh Thù trở về phòng ngủ, trước tiên cô vào không gian kiểm tra tình trạng sống của lương thực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro