Chương 17 - Lý Uyên Cho Minh Xuyên Ăn Kẹo
Vào Nhầm Phòng,...
2024-08-10 07:46:05
Ánh mắt của người đàn ông khiến Đường Lý Uyên sợ hãi đến nín thở, cô không dám cử động. Ánh mắt đó dám chặt lên người Đường Lý Uyên đang nằm trong lòng hắn.
Hiện giờ Lý Uyên đã cởi bỏ váy cưới trước khi lên lầu, lúc này tất cả những gì hắn có thể thấy chỉ là khung cảnh đẹp đẽ và tính tế đỉnh cao.
Đôi mắt của người đàn ông trở nên tối sầm, đôi mắt say khướt bắt đầu bộc lộ sự chiếm hữu mạnh mẽ.
Sau khi bị người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, Đường Lý Uyên cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
"Anh, để tôi đi." Đường Lý Uyên cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của người đàn ông.
Tuy nhiên, người đàn ông đã nhéo cằm.
Đường Lý Uyên còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã trực tiếp ấn ngón tay cái lên môi Đường Lý Uyên.
Đường Lý Uyên sửng sốt một chút, phản ứng nhanh chóng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Không vùng vẫy thì không sao, nhưng một khi đã vùng vẫy thì người đàn ông này nhíu chặt mày, toát ra khí chất khiến người không dám trái lời hắn.
Người đàn ông trực tiếp ôm eo Đường Lý Uyên, dễ dàng lật người để đè cô xuống bên dưới hắn ta.
Người đàn ông nói với giọng khá trầm và khàn, giọng nói tràn đầy ham muốn.
Hắn nói: "Em là người trèo lên giường anh, và em là cũng là người phải đấu tranh? Người lớn thì phải chịu trách nhiệm với hành động của chính mình làm ra, hiểu không?"
Sau đó, không cho Đường Lý Uyên cơ hội giải thích, hắn trực tiếp dùng môi chặn miệng cô lại..
Trăng lên cao và gió thổi lồng lộng.
Và đêm nay đã được định sẵn là một đêm đặc biệt...
-
Buổi sáng, bầu trời hơi sáng.
Đường Lý Uyên tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra, toàn thân đã cảm thấy đau nhức khó chịu, liền phát ra tiếng kêu.
Vừa định quay người lại, hắn đã cảm nhận được có bàn tay vòng qua eo mình.
Tối hôm qua....
Đường Lý Uyên đột nhiên mở mắt ra, cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, cô hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, Đường Lý Uyên hồi tưởng lại cảnh tượng của đêm qua.
Từng khúc xương đau nhức trên cơ thể cũng khiến Đường Lý Uyên nhớ đến người đàn ông nằm bên cạnh, khỏe mạnh như thú vật và có sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc ! Nhưng cô lại gả lại cho thiếu gia khuyết tật Vũ Minh Xuyên cơ mà? Vậy hắn ta là ai?
Vì thế! Tối qua cô đã đi nhầm phòng rồi chẳng?
Chẳng những đã đi nhầm phòng, người đàn ông này còn làm chuyện không nên làm với cô?
Đường Lý Uyên mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng,không chỉ việc vào nhầm phòng, còn có cảm giác kỳ quái trong cơ thể tối qua.
Rõ ràng đêm qua cô đã chống cự, nhưng khi cô vùng vẫy, sức lực của cô dần biến mât.
Cô thậm chí còn dần dần trở nên thích thú và hài lòng với sự đụng chạm của người đàn ông đó.
Điều này là không hợp lý và không nên làm.
Mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của cô, khiến cô có ảo tưởng rằng cô đã rơi vào một cái bẫy lớn.
Nhưng Đường Lý Uyên không thể suy nghĩ nhiều về tình huống này, cô chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Đường Lý Uyên nín thở, cẩn thận gỡ tay người đàn ông ra, ra khỏi phòng, nhặt hai chiếc quần lót tồi tàn trên mặt đất, đặt lưng vào giường mặc vào.
Chỉ mặc đồ lót, cô không thể ra ngoài được, đành phải nhặt chiếc áo sơ mi nam dưới đất lên mặc vào.
May mắn thay, áo sơ mi của người đàn ông này rất rộng, chỉ che được phần mông nên Đường Lý Uyên sẽ không bị lộ quá nhiều.
Sau khi mặc áo sơ mi vào, Đường Lý Uyên lặng lẽ đi đến cửa phòng.
Cô không để ý rằng người đàn ông nằm trên giường phía sau cô đã tỉnh dậy.
Với đôi mắt lười biếng và mệt mỏi, người đàn ông thích thú quan sát toàn bộ quá trình Đường Lý Uyên thay quần áo.
Nhìn thấy Đường Lý Uyên đấy cửa đi ra ngoài, hắn cũng không ngăn cản.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, người đàn ông mới cười khúc khích: "Thú vị đấy."
Trước cửa phòng, Đường Lý Uyên xấu hổ đứng im.
Cô nên làm gì?
Cô nên đi đâu?
Nhà họ Đường nhận được quà đính hôn từ Vũ Minh Xuyên, người cô muốn cưới cũng chính là Vũ Minh Xuyên.
Dù không tự nguyện kết hôn với anh ta nhưng trên danh nghĩa cô vẫn lầ "vợ" của Vũ Minh Xuyên.
Nhưng đêm qua cô không những không nhìn thấy Vũ Minh Xuyên mà còn ngủ với một người đàn ông khác!
Với thế lực của Vũ gia, nếu biết được, có lẽ cô sẽ chết còn không còn một mảnh cơ thể lành lặn.
Đường Lý Uyên hai mắt đỏ hoe, cô ủy khuất ngồi xổm trong góc, sắc mặt tái nhợt.
Tại sao, tại sao số phận lại bất công với cô như vật.
Rõ ràng là gia đình Vu gia quan tâm đến em giá của cô Đường Thúy Dao, nhưng cha mẹ cô không muốn để Đường Thúy Dao kết hôn với thiếu gia khuyết tật, Họ đã lừa mẹ của Vu Minh Xuyên nói rằng Đường Thúy Dao quá lạnh lùng, khó gần nên họ đã chọn thay vào đó là cô, Đường Lý Uyên.
Đường Lý Uyên cũng không muốn, nhưng ai có thể biết số mệnh thích trêu chọc người khác như vayak?
Dì Khưu, bảo mẫu duy nhất trong cả Đường gia yêu thương cô, đột nhiên đổ bệnh và được chẩn đoán mắc một khối u, chi phí phẫu thuật rất cao.
Nhà họ Đường sắp phá sản, vậy tại sao họ lại sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để chữa bệnh cho bảo mẫu?
Không còn cách nào khác, Đường Lý Uyên chỉ có thể nghiến răng đồng ý cuộc "hôn nhân" giống như kinh doanh này, đồng thời để bố mẹ cô chi trả cho cuộc phẫu thuật của dì Khưu.
Đường Ly Nguyệt vốn tưởng rằng sau khi gặp được Vũ Minh Xuyên, cô sẽ kiên nhẫn giải thích với anh rằng cô không sằn lòng xin không làm vợ anh, cho dù cô có làm người hầu để hầu hạ anh trong cuộc sống hằng ngày đi chăng nữa.
Tuy nhie, trước khi Vũ Minh Xuyên kịp nhìn thấy mặt cô, sự ngây thơ của cô đã bị người đàn ông khác cướp đi..
Đường Lý Uyên càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng không khỏi ôm mặt khóc.
Dù có khóc, cô cũng không dám kêu lên, chỉ có thể cắn chặt môi, im lặng để nước mắt tuôn rơi điên cuồng.
Đúng lúc này, có tiếng cửa mở và tiếng xe lăn di chuyển trên mặt đất.
Đường Lý Uyên giật mình đến mức ngừng khóc, vội vàng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hạnh đàyt lệ gặp đôi mắt dịu dàng như vì sao.
Thời gian dường như đứng yên tại thời điểm này.
Đường Lý Uyên hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vị thiếu gia ngồi trên xe lăn.
Anh ấy là Vũ Minh Xuyên.
Sự xuất hiện của Vũ Minh Xuyên quả là một sự trùng hợp hoàn hảo.
Vu Minh Xuyên cũng đang nhìn Đường Lý Uyên.
Hãy nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, những vết lốm đốm trên cổ và chiếc áo sơ mi năm trên người cô ấy.
Vu Minh Xuyên dường như không ngạc nhiên trước tình huống xấu hổ của Đường Lý Uyên vào lúc này, dường như anh đã đoán trước được điều đó.
Bầu không khí im lặng bị Vũ Minh Xuyên phá vỡ.
Anh chủ động nói: "Em là Lý Uyên à?"
Đường Lý Uyên mím môi, cúi đầu, trầm giọng nói "Ừm".
Vu Minh Xuyên đẩy xe lăn đến gần Đường Lý Uyên, nhẹ giọng hỏi: "Em... vừa từ phòng chú hai của tôi ra à?"
Đôi mắt của Đường Lý Uyên đột nhiên mở to, cô bị "chú hai" trong miệng Vũ Minh Xuyên giật mình đến nỗi tim cô lỡ nhịp.
Người đàn ông tối qua là chú hai của Vũ Minh Xuyên?
CEO độc ác Vũ Mặc Viễn thống trị Thượng Hải khi chỉ mới 28 tuổi?
Người đàn ông bị đồn đã giết chết anh cả trong một vụ tai nạn ô tôt khiến cháu trai bị gãy hai chân vì tài sản gia đình?
Đánh giá phản ứng của Đường Lý Uyên, câu trả lời đã rõ ràng.
Vũ Minh Xuyên thở dài: "Thật xin lỗi, tôi biết em bị ép gả, nhưng tôi đã không bảo vệ đuộc em."
"Tối qua tôi bị đau chân nên uống thuốc ngủ, ngủ sớm, không ngờ lại làm hại em và chú hai..."
Vũ Minh Xuyên không dám nói hết lời.
Đường Lý Uyên mím môi, căn bản không nói được lời nào.
Đối mặt với "chồng mới", cô nên nói gì? Có thể nói gì đây?
Chẳng lẽ cô nói vào nhầm phòng và quan hệ với chú hai của anh sao?
Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân từ cầu thang phía dưới truyền lên.
Sắc mặt Đường Lý Uyên lập tức tái nhợt.
Cô đang mặc áo sơ mi của Vũ Mặc Viễn, trên người có nhiều vết hằn.
Nếu có người nhìn thấy cô như này, vạn miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.
Thấy Đường Lý Uyên đang hoảng loạn, Vu Minh Xuyên đưa chăn che chân mình cho Đường Lý Uyên.
"Hãy đắp chăn và đứng đằng sau tôi."
Hiện giờ Lý Uyên đã cởi bỏ váy cưới trước khi lên lầu, lúc này tất cả những gì hắn có thể thấy chỉ là khung cảnh đẹp đẽ và tính tế đỉnh cao.
Đôi mắt của người đàn ông trở nên tối sầm, đôi mắt say khướt bắt đầu bộc lộ sự chiếm hữu mạnh mẽ.
Sau khi bị người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy, Đường Lý Uyên cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
"Anh, để tôi đi." Đường Lý Uyên cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của người đàn ông.
Tuy nhiên, người đàn ông đã nhéo cằm.
Đường Lý Uyên còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã trực tiếp ấn ngón tay cái lên môi Đường Lý Uyên.
Đường Lý Uyên sửng sốt một chút, phản ứng nhanh chóng vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
Không vùng vẫy thì không sao, nhưng một khi đã vùng vẫy thì người đàn ông này nhíu chặt mày, toát ra khí chất khiến người không dám trái lời hắn.
Người đàn ông trực tiếp ôm eo Đường Lý Uyên, dễ dàng lật người để đè cô xuống bên dưới hắn ta.
Người đàn ông nói với giọng khá trầm và khàn, giọng nói tràn đầy ham muốn.
Hắn nói: "Em là người trèo lên giường anh, và em là cũng là người phải đấu tranh? Người lớn thì phải chịu trách nhiệm với hành động của chính mình làm ra, hiểu không?"
Sau đó, không cho Đường Lý Uyên cơ hội giải thích, hắn trực tiếp dùng môi chặn miệng cô lại..
Trăng lên cao và gió thổi lồng lộng.
Và đêm nay đã được định sẵn là một đêm đặc biệt...
-
Buổi sáng, bầu trời hơi sáng.
Đường Lý Uyên tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra, toàn thân đã cảm thấy đau nhức khó chịu, liền phát ra tiếng kêu.
Vừa định quay người lại, hắn đã cảm nhận được có bàn tay vòng qua eo mình.
Tối hôm qua....
Đường Lý Uyên đột nhiên mở mắt ra, cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, cô hoàn toàn tỉnh táo.
Nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, Đường Lý Uyên hồi tưởng lại cảnh tượng của đêm qua.
Từng khúc xương đau nhức trên cơ thể cũng khiến Đường Lý Uyên nhớ đến người đàn ông nằm bên cạnh, khỏe mạnh như thú vật và có sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc ! Nhưng cô lại gả lại cho thiếu gia khuyết tật Vũ Minh Xuyên cơ mà? Vậy hắn ta là ai?
Vì thế! Tối qua cô đã đi nhầm phòng rồi chẳng?
Chẳng những đã đi nhầm phòng, người đàn ông này còn làm chuyện không nên làm với cô?
Đường Lý Uyên mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng,không chỉ việc vào nhầm phòng, còn có cảm giác kỳ quái trong cơ thể tối qua.
Rõ ràng đêm qua cô đã chống cự, nhưng khi cô vùng vẫy, sức lực của cô dần biến mât.
Cô thậm chí còn dần dần trở nên thích thú và hài lòng với sự đụng chạm của người đàn ông đó.
Điều này là không hợp lý và không nên làm.
Mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của cô, khiến cô có ảo tưởng rằng cô đã rơi vào một cái bẫy lớn.
Nhưng Đường Lý Uyên không thể suy nghĩ nhiều về tình huống này, cô chỉ muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
Đường Lý Uyên nín thở, cẩn thận gỡ tay người đàn ông ra, ra khỏi phòng, nhặt hai chiếc quần lót tồi tàn trên mặt đất, đặt lưng vào giường mặc vào.
Chỉ mặc đồ lót, cô không thể ra ngoài được, đành phải nhặt chiếc áo sơ mi nam dưới đất lên mặc vào.
May mắn thay, áo sơ mi của người đàn ông này rất rộng, chỉ che được phần mông nên Đường Lý Uyên sẽ không bị lộ quá nhiều.
Sau khi mặc áo sơ mi vào, Đường Lý Uyên lặng lẽ đi đến cửa phòng.
Cô không để ý rằng người đàn ông nằm trên giường phía sau cô đã tỉnh dậy.
Với đôi mắt lười biếng và mệt mỏi, người đàn ông thích thú quan sát toàn bộ quá trình Đường Lý Uyên thay quần áo.
Nhìn thấy Đường Lý Uyên đấy cửa đi ra ngoài, hắn cũng không ngăn cản.
Mãi đến khi cánh cửa đóng lại, người đàn ông mới cười khúc khích: "Thú vị đấy."
Trước cửa phòng, Đường Lý Uyên xấu hổ đứng im.
Cô nên làm gì?
Cô nên đi đâu?
Nhà họ Đường nhận được quà đính hôn từ Vũ Minh Xuyên, người cô muốn cưới cũng chính là Vũ Minh Xuyên.
Dù không tự nguyện kết hôn với anh ta nhưng trên danh nghĩa cô vẫn lầ "vợ" của Vũ Minh Xuyên.
Nhưng đêm qua cô không những không nhìn thấy Vũ Minh Xuyên mà còn ngủ với một người đàn ông khác!
Với thế lực của Vũ gia, nếu biết được, có lẽ cô sẽ chết còn không còn một mảnh cơ thể lành lặn.
Đường Lý Uyên hai mắt đỏ hoe, cô ủy khuất ngồi xổm trong góc, sắc mặt tái nhợt.
Tại sao, tại sao số phận lại bất công với cô như vật.
Rõ ràng là gia đình Vu gia quan tâm đến em giá của cô Đường Thúy Dao, nhưng cha mẹ cô không muốn để Đường Thúy Dao kết hôn với thiếu gia khuyết tật, Họ đã lừa mẹ của Vu Minh Xuyên nói rằng Đường Thúy Dao quá lạnh lùng, khó gần nên họ đã chọn thay vào đó là cô, Đường Lý Uyên.
Đường Lý Uyên cũng không muốn, nhưng ai có thể biết số mệnh thích trêu chọc người khác như vayak?
Dì Khưu, bảo mẫu duy nhất trong cả Đường gia yêu thương cô, đột nhiên đổ bệnh và được chẩn đoán mắc một khối u, chi phí phẫu thuật rất cao.
Nhà họ Đường sắp phá sản, vậy tại sao họ lại sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để chữa bệnh cho bảo mẫu?
Không còn cách nào khác, Đường Lý Uyên chỉ có thể nghiến răng đồng ý cuộc "hôn nhân" giống như kinh doanh này, đồng thời để bố mẹ cô chi trả cho cuộc phẫu thuật của dì Khưu.
Đường Ly Nguyệt vốn tưởng rằng sau khi gặp được Vũ Minh Xuyên, cô sẽ kiên nhẫn giải thích với anh rằng cô không sằn lòng xin không làm vợ anh, cho dù cô có làm người hầu để hầu hạ anh trong cuộc sống hằng ngày đi chăng nữa.
Tuy nhie, trước khi Vũ Minh Xuyên kịp nhìn thấy mặt cô, sự ngây thơ của cô đã bị người đàn ông khác cướp đi..
Đường Lý Uyên càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng không khỏi ôm mặt khóc.
Dù có khóc, cô cũng không dám kêu lên, chỉ có thể cắn chặt môi, im lặng để nước mắt tuôn rơi điên cuồng.
Đúng lúc này, có tiếng cửa mở và tiếng xe lăn di chuyển trên mặt đất.
Đường Lý Uyên giật mình đến mức ngừng khóc, vội vàng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hạnh đàyt lệ gặp đôi mắt dịu dàng như vì sao.
Thời gian dường như đứng yên tại thời điểm này.
Đường Lý Uyên hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vị thiếu gia ngồi trên xe lăn.
Anh ấy là Vũ Minh Xuyên.
Sự xuất hiện của Vũ Minh Xuyên quả là một sự trùng hợp hoàn hảo.
Vu Minh Xuyên cũng đang nhìn Đường Lý Uyên.
Hãy nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, những vết lốm đốm trên cổ và chiếc áo sơ mi năm trên người cô ấy.
Vu Minh Xuyên dường như không ngạc nhiên trước tình huống xấu hổ của Đường Lý Uyên vào lúc này, dường như anh đã đoán trước được điều đó.
Bầu không khí im lặng bị Vũ Minh Xuyên phá vỡ.
Anh chủ động nói: "Em là Lý Uyên à?"
Đường Lý Uyên mím môi, cúi đầu, trầm giọng nói "Ừm".
Vu Minh Xuyên đẩy xe lăn đến gần Đường Lý Uyên, nhẹ giọng hỏi: "Em... vừa từ phòng chú hai của tôi ra à?"
Đôi mắt của Đường Lý Uyên đột nhiên mở to, cô bị "chú hai" trong miệng Vũ Minh Xuyên giật mình đến nỗi tim cô lỡ nhịp.
Người đàn ông tối qua là chú hai của Vũ Minh Xuyên?
CEO độc ác Vũ Mặc Viễn thống trị Thượng Hải khi chỉ mới 28 tuổi?
Người đàn ông bị đồn đã giết chết anh cả trong một vụ tai nạn ô tôt khiến cháu trai bị gãy hai chân vì tài sản gia đình?
Đánh giá phản ứng của Đường Lý Uyên, câu trả lời đã rõ ràng.
Vũ Minh Xuyên thở dài: "Thật xin lỗi, tôi biết em bị ép gả, nhưng tôi đã không bảo vệ đuộc em."
"Tối qua tôi bị đau chân nên uống thuốc ngủ, ngủ sớm, không ngờ lại làm hại em và chú hai..."
Vũ Minh Xuyên không dám nói hết lời.
Đường Lý Uyên mím môi, căn bản không nói được lời nào.
Đối mặt với "chồng mới", cô nên nói gì? Có thể nói gì đây?
Chẳng lẽ cô nói vào nhầm phòng và quan hệ với chú hai của anh sao?
Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân từ cầu thang phía dưới truyền lên.
Sắc mặt Đường Lý Uyên lập tức tái nhợt.
Cô đang mặc áo sơ mi của Vũ Mặc Viễn, trên người có nhiều vết hằn.
Nếu có người nhìn thấy cô như này, vạn miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.
Thấy Đường Lý Uyên đang hoảng loạn, Vu Minh Xuyên đưa chăn che chân mình cho Đường Lý Uyên.
"Hãy đắp chăn và đứng đằng sau tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro