Chương 17 - Lý Uyên Cho Minh Xuyên Ăn Kẹo
Vũ Gia
2024-08-10 07:46:05
Vài phút sau, dì Vương đưa hành lý cho Đường Lý Uyên.
Dì Vương dẫn Đường Lý Uyên đến phần sâu nhất của hành lang, nơi có một căn phòng nhỏ.
Dì Vương nói: "Đây là phòng của cô, từ nay về sau cô sẽ ngủ ở đây, nhưng chỉ cần thiếu gia có nhu cầu thì nhất định phải đến phòng thiếu gia hầu hạ."
Dì Vương sốt ruột đẩy hành lý của Đường Lý Uyên vào căn phòng nhỏ.
"Còn nữa, trong Vũ gia có một quy tắc, mỗi buổi sáng lúc tam giờ, mọi người đều phải đến nhà chính ăn sáng."
"Mặc dù cô vẫn chưa chính thức là người của Vũ gia, nhưng Minh Xuyên thiếu gia vừa mới nói cho tôi biết, sau này cô cũng sẽ ngồi ăn tại bàn chính. Đừng nói là tôi không nhắc nhở cô."
Dì Vương nói xong liền trực tiếp rời đi.
-
Lúc này, trong nhà chính của trang viên, một gia đình đã ngồi vào nhà ăn.
Ngồi chính trong bàn ăn chính là ông Vũ Hạo Sơn, người có mái tóc trắng và dáng vẻ vẫn rất oai vệ.
Những người còn lại lần lượt ngồi bên trái và bên phải, bên trái là gia đình Vũ Minh Xuyên, bên phải là chú hai Vũ Mặc Viễn.
Ghế bên trái trống vốn là chỗ ngồi của Vũ Chính Uyển đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô cách đây ba năm.
Người thứ hai từ trái sang là bà Triệu Chí Liễu, chị dâu của Vũ Mặc Viễn và là mẹ của Vũ Minh Xuyên.
Vũ Minh Xuyên ngồi thứ ba từ trái sang.
Hôm nay có chút đặc biệt, bởi vì Đường Lý Uyên đến, trên bàn ăn sẽ có thêm một chỗ mới.
Nói một cách khác, Đường Lý Uyên là "vợ mới cưới" của Vũ Minh Xuyên dù chưa nhận được giấy chứng nhận hay đám cưới nhưng mọi người đều chấp nhận việc này rồi.
Vì là người của Vũ Minh Xuyên nên đương nhiên phải kê thêm một chiếc ghế ở bên trái.
Nhưng Vũ Minh Xuyên đã ngồi ở cuối bàn, bên cạnh cũng không còn chỗ trông.
Người giúp việc cầm chiếc ghế và nhìn Vũ Mặc Viễn, người đang ngồi bên phải, có chút hoảng sợ.
Người giúp việc run giọng hỏi: "Nhị thiếu gia, vị trí tiểu thư có thể để bên cạnh ngài được không?"
Nghe vậy, Vũ Mặc Viễn gõ ngón tay lên bàn hai lần.
Điều này có nghĩa là đồng ý.
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng xếp ghế vào chỗ bên cạnh Vũ Mặc Viễn.
Vị trí của Lý Uyên là thứ hai bên phải. Vị trí này không chỉ đứng cạnh Vũ Mặc Viễn mà còn phải đối mặt với Triệu Chí Liễu.
Triệu Chí Liễu bốn mươi ba tuổi mặc sườn xám ren đen, trang điểm tươi sáng nhưng khí chất lại rất lạnh lùng.
Trên môi bà lúc này nở một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng nói: "Thêm một chỗ ngồi đối diện với tôi để ngồi ngang hàng với tôi sao? Những người biết điều đều biết Đường Lý Uyên chính là người phụ nữ tôi chọn cho Minh Xuyên. Nhưng người không biết nghĩ rằng cô ấy ở đây là em dâu thứ hai của tôi?"
Triệu Chí Liễu vừa nói ra những lời này, Vũ Mặc Viễn cũng cười khanh khách.
Vũ Mặc Viễn thậm chí còn chẳng thèm ngước lên liếc Triệu Chí Liễu, lúc này hắn đang đang chậm rãi lau ngón tay bằng khăn giấy ướt, sau khi lau sạch ngón tay, hắn cầm tách trà nóng trên bàn lên uống một ngụm.
Uống trà xong, hắn ngước mắt lên nhìn Triệu Chí Liễu, bình tĩnh nói: "Người biết sẽ biết là do bàn ăn nhỏ, người không biết sẽ cho rằng chị dâu tôi là người đầu óc nhỏ mọn."
Triệu Chí Lưu sắc mắt đột nhiên tối sầm: "Ý của chú là tôi không chịu nổi cô ta ngồi diện với tôi sao?"
Vũ Mặc Viễn đặt tách trà xuống: "Hả? Chị dâu không phải tự mình nói điều này sao?"
"Chú!"
Triệu Chí Liễu muốn nói chuyện, lại bị Vũ Mặc Viễn chặn họng không nói được câu nào.
Vũ Mặc Viễn nói: "Người mời cô ất phục vụ bàn là Minh Xuyên chứ không phải tôi. Bàn ăn lớn như vậy, nếu chị dâu không chịu đựng được cô ấy ngồi đối diện chị, chị có thể đổi bàn, hoặc chị có thể cử cô ấy đi ăn cùng người làm."
Nói xong, hắn nhìn Minh Xuyên, nói thêm: "Chỉ là đáng tiếc cho cháu trai của tôi, cha đã mất, mẹ cũng không yêu thương nó, nó buộc phải nhận một "người vợ", thậm chí còn không đủ khả năng bảo vệ cô ấy và để cô ấy ăn tại bàn chính."
Tên mặt Vũ Minh Xuyên không có biểu cảm gì, anh vẫn giống như một thiếu gia hiền lành.
Nhưng bàn tay đặt dưới gầm bàn đã nắm chặt góc áo của anh, đầu ngón tay trắng bệch.
Lúc này, Vũ Hạo Sơn vốn vẫn im lặng đập mạnh tách trà: "Được rồi, việc tranh cãi ở bàn ăn có phải chuyện lớn gì không? Mười phút nữa bữa tối sẽ bắt đầu. Nếu con bé đến, cứ để yên cho nó ngồi ăn đi, nếu nó đến muộn thì nó sẽ ra ghế ngồi ăn cùng người hầu."
Vũ Minh Xuyên cau mày nhìn Vũ Hạo Sớn, "Ông nội..."
Vũ Hạo Sơn nói thẳng: "Tiểu Xuyên, cháu còn chưa nhận được chứng nhận, nếu cô ấy còn chưa nhận được chứng nhận, vậy thì cô ấy không phải là người Vũ gia. Nếu cháu cho cô ấy cơ hội dùng bữa tại bàn chính, thì đó là điều không thể chấp nhận được, chính ông nội đã vi phạm nội quy vì cháu rồi."
Vũ Minh Xuyên thấy vậy không dám nói thêm gì nữa, quay đầu không để lại dấu vết liếc nhìn Triệu Chí Liễu, thầm cầu nguyện Đường Lý Uyên có thể đến trước tám giờ.
Chỉ có đến kịp thời gian Đường Lý Uyên mới có tư cách ngồi vào bàn chính.
Chỉ khi đó anh ta mới đạt được điều mình muốn.
Vũ Mặc Viễn ngồi đối diện đã thành công bắt được tia mắt tính toán trong mắt Vũ Minh Xuyên.
Vũ Mặc Viễn nheo mắt lại, có chút nghi ngờ.
Không biết mục đích của Vũ Minh Xuyên để Đường Lý Uyên ngồi trên bàn ăn tối này là gì?
Để chọc tức Triệu Chí Liễu sao? Nó không thể cho cô ấy hạnh phúc sao?
Suy cho cùng, để một người ngoài ngồi nagng hàng với mình sẽ khiến Triệu Chí Liễu từng phút tức giận vì tính cách ích kỷ của bà.
Vũ Minh Xuyên rốt cuộc không nhịn được nữa mà chuẩn bị báo thù mẹ ruột sao>
Triệu Chí Liễu và Vũ Minh Xuyên tuy rằng họ là mẹ con nhưng quan hệ của họ lại không tốt.
Triệu Chí Liễu có tính cách mạnh mẽ và lạnh lùng, chỉ thích quyền lực.
Trong mắt bà, mọi người chỉ là quân cờ trong cuộc tranh giành quyền lực của bà mà thôi.
Chồng bà, con trai bà.
Đường Lý Uyên, người hiện được "mua" bằng tiền cũng vậy.
Cổ phần của Vũ gia được chia cho mỗi người đứng đầu, chỉ cần họ Vũ là có được cổ phần của tập đoàn Vũ thị. Vì vậy, Triệu Chí Liễu ngay lập tức có thai và sinh ra Minh Xuyên sau khi gả vào Vũ gia.
Sau khi Vũ Chính Uyên qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, cổ phần của Vũ Chính Uyên đã được chuyển nhượng lại cho Vũ Hạo Sơn, khiến cho Triệu Chí Liễu thua lỗ rất nhiều tiền và mất đi tiếng nói trong tập đoàn Vũ thị.
Kể từ đó, Triệu chí Liễu bắt đầu tìm vợ cho Vũ Minh Xuyên.
Sau khi Vũ Chính Uyên qua đời, bà không thể sinh đứa con thứ hai để tranh giành cổ phần nên đã để Vũ Minh Xuyên sinh con.
Trong ba năm qua, Triệu Chí Liễu đã cho Vũ Minh Xuyên xem qua vô số bức ảnh, nhưng Minh Xuyên lại không muốn.
Thật nực cười khi nói rằng con trai bà bị tàn tật nhưng người mẹ lại không hề thương yêu và quan tâm đến nó mà chỉ nghĩ đến việc kiếm vợ cho con mỗi ngày.
Mỗi khi Triệu Chí Liễu kêu Vũ Minh Xuyên kết hôn nhưng anh hoàn toàn từ chối, những người hầu thấy Triệu Chí Liễu chỉ tay vào mặt Minh Xuyên và gọi anh là kẻ thua cuộc.
Không chỉ có "kẻ vô dụng", thậm chí còn tệ hơn nữa.
Ví dụ: "Đẻ một còn hơn là sinh ra mày", "Tại sao ba mày lại chết thay mày", "Nếu chân mày bị liệt nhưng không bị què, mày không bị bệnh thì sẽ có một người phụ nữ muốn ngủ với mày đó",v.v...
Dẫu sao thì đối với Triệu Chí Liễu, Vũ Minh Xuyên cũng chỉ là một công cụ có quan hệ huyết thống. Đối với Triệu Chí Liễu thì Đường Lý Uyên cũng chỉ là một "tử cung" giúp bà ta sinh ra dòng máu nhà họ Vũ.
Mục đích của Vũ Minh Xuyên để Đường Lý Uyên đến bàn ăn có lẽ là để trả thù cho sự thờ ơ của Triệu Chí Liễu đối với anh ta.
Để một "tử cung" ngồi đối diện với bà ta, ngang hàng với bà ta, sau này Triệu Chí Liễu sẽ khó mà nuốt trôi từng bữa cơm.
Vậy đây mới chính là mục đích của Vũ Minh Xuyên sao?
Ngoài ra còn có tính toán nào khác không?
Vậy chuyện xảy ra tối qua là nhầm lẫn hay nằm trong kế hoạch của Vũ Minh Xuyên?
Nghĩ đến đây, Vũ Mặc Viễn cau mày, thầm cảm thấy sau vụ tai nạn xe hơi, Vũ Minh Xuyên ngày càng trở nên sâu sắc hơn.
Vũ Mặc Viễn không muốn suy nghĩ nhiều, cầm hộp thuốc lá trên bàn, đứng dậy nói: "Lão già, con ra ngoài hút thuốc trước đã."
Bị con trai gọi là "lão già" khiến Vũ Hạo Sơn tức giận đến dựng râu, nhưng lại ôn nhu nói: "Hút thuốc xong thì quay lại ăn sáng."
Dì Vương dẫn Đường Lý Uyên đến phần sâu nhất của hành lang, nơi có một căn phòng nhỏ.
Dì Vương nói: "Đây là phòng của cô, từ nay về sau cô sẽ ngủ ở đây, nhưng chỉ cần thiếu gia có nhu cầu thì nhất định phải đến phòng thiếu gia hầu hạ."
Dì Vương sốt ruột đẩy hành lý của Đường Lý Uyên vào căn phòng nhỏ.
"Còn nữa, trong Vũ gia có một quy tắc, mỗi buổi sáng lúc tam giờ, mọi người đều phải đến nhà chính ăn sáng."
"Mặc dù cô vẫn chưa chính thức là người của Vũ gia, nhưng Minh Xuyên thiếu gia vừa mới nói cho tôi biết, sau này cô cũng sẽ ngồi ăn tại bàn chính. Đừng nói là tôi không nhắc nhở cô."
Dì Vương nói xong liền trực tiếp rời đi.
-
Lúc này, trong nhà chính của trang viên, một gia đình đã ngồi vào nhà ăn.
Ngồi chính trong bàn ăn chính là ông Vũ Hạo Sơn, người có mái tóc trắng và dáng vẻ vẫn rất oai vệ.
Những người còn lại lần lượt ngồi bên trái và bên phải, bên trái là gia đình Vũ Minh Xuyên, bên phải là chú hai Vũ Mặc Viễn.
Ghế bên trái trống vốn là chỗ ngồi của Vũ Chính Uyển đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô cách đây ba năm.
Người thứ hai từ trái sang là bà Triệu Chí Liễu, chị dâu của Vũ Mặc Viễn và là mẹ của Vũ Minh Xuyên.
Vũ Minh Xuyên ngồi thứ ba từ trái sang.
Hôm nay có chút đặc biệt, bởi vì Đường Lý Uyên đến, trên bàn ăn sẽ có thêm một chỗ mới.
Nói một cách khác, Đường Lý Uyên là "vợ mới cưới" của Vũ Minh Xuyên dù chưa nhận được giấy chứng nhận hay đám cưới nhưng mọi người đều chấp nhận việc này rồi.
Vì là người của Vũ Minh Xuyên nên đương nhiên phải kê thêm một chiếc ghế ở bên trái.
Nhưng Vũ Minh Xuyên đã ngồi ở cuối bàn, bên cạnh cũng không còn chỗ trông.
Người giúp việc cầm chiếc ghế và nhìn Vũ Mặc Viễn, người đang ngồi bên phải, có chút hoảng sợ.
Người giúp việc run giọng hỏi: "Nhị thiếu gia, vị trí tiểu thư có thể để bên cạnh ngài được không?"
Nghe vậy, Vũ Mặc Viễn gõ ngón tay lên bàn hai lần.
Điều này có nghĩa là đồng ý.
Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng xếp ghế vào chỗ bên cạnh Vũ Mặc Viễn.
Vị trí của Lý Uyên là thứ hai bên phải. Vị trí này không chỉ đứng cạnh Vũ Mặc Viễn mà còn phải đối mặt với Triệu Chí Liễu.
Triệu Chí Liễu bốn mươi ba tuổi mặc sườn xám ren đen, trang điểm tươi sáng nhưng khí chất lại rất lạnh lùng.
Trên môi bà lúc này nở một nụ cười mỉa mai, lạnh lùng nói: "Thêm một chỗ ngồi đối diện với tôi để ngồi ngang hàng với tôi sao? Những người biết điều đều biết Đường Lý Uyên chính là người phụ nữ tôi chọn cho Minh Xuyên. Nhưng người không biết nghĩ rằng cô ấy ở đây là em dâu thứ hai của tôi?"
Triệu Chí Liễu vừa nói ra những lời này, Vũ Mặc Viễn cũng cười khanh khách.
Vũ Mặc Viễn thậm chí còn chẳng thèm ngước lên liếc Triệu Chí Liễu, lúc này hắn đang đang chậm rãi lau ngón tay bằng khăn giấy ướt, sau khi lau sạch ngón tay, hắn cầm tách trà nóng trên bàn lên uống một ngụm.
Uống trà xong, hắn ngước mắt lên nhìn Triệu Chí Liễu, bình tĩnh nói: "Người biết sẽ biết là do bàn ăn nhỏ, người không biết sẽ cho rằng chị dâu tôi là người đầu óc nhỏ mọn."
Triệu Chí Lưu sắc mắt đột nhiên tối sầm: "Ý của chú là tôi không chịu nổi cô ta ngồi diện với tôi sao?"
Vũ Mặc Viễn đặt tách trà xuống: "Hả? Chị dâu không phải tự mình nói điều này sao?"
"Chú!"
Triệu Chí Liễu muốn nói chuyện, lại bị Vũ Mặc Viễn chặn họng không nói được câu nào.
Vũ Mặc Viễn nói: "Người mời cô ất phục vụ bàn là Minh Xuyên chứ không phải tôi. Bàn ăn lớn như vậy, nếu chị dâu không chịu đựng được cô ấy ngồi đối diện chị, chị có thể đổi bàn, hoặc chị có thể cử cô ấy đi ăn cùng người làm."
Nói xong, hắn nhìn Minh Xuyên, nói thêm: "Chỉ là đáng tiếc cho cháu trai của tôi, cha đã mất, mẹ cũng không yêu thương nó, nó buộc phải nhận một "người vợ", thậm chí còn không đủ khả năng bảo vệ cô ấy và để cô ấy ăn tại bàn chính."
Tên mặt Vũ Minh Xuyên không có biểu cảm gì, anh vẫn giống như một thiếu gia hiền lành.
Nhưng bàn tay đặt dưới gầm bàn đã nắm chặt góc áo của anh, đầu ngón tay trắng bệch.
Lúc này, Vũ Hạo Sơn vốn vẫn im lặng đập mạnh tách trà: "Được rồi, việc tranh cãi ở bàn ăn có phải chuyện lớn gì không? Mười phút nữa bữa tối sẽ bắt đầu. Nếu con bé đến, cứ để yên cho nó ngồi ăn đi, nếu nó đến muộn thì nó sẽ ra ghế ngồi ăn cùng người hầu."
Vũ Minh Xuyên cau mày nhìn Vũ Hạo Sớn, "Ông nội..."
Vũ Hạo Sơn nói thẳng: "Tiểu Xuyên, cháu còn chưa nhận được chứng nhận, nếu cô ấy còn chưa nhận được chứng nhận, vậy thì cô ấy không phải là người Vũ gia. Nếu cháu cho cô ấy cơ hội dùng bữa tại bàn chính, thì đó là điều không thể chấp nhận được, chính ông nội đã vi phạm nội quy vì cháu rồi."
Vũ Minh Xuyên thấy vậy không dám nói thêm gì nữa, quay đầu không để lại dấu vết liếc nhìn Triệu Chí Liễu, thầm cầu nguyện Đường Lý Uyên có thể đến trước tám giờ.
Chỉ có đến kịp thời gian Đường Lý Uyên mới có tư cách ngồi vào bàn chính.
Chỉ khi đó anh ta mới đạt được điều mình muốn.
Vũ Mặc Viễn ngồi đối diện đã thành công bắt được tia mắt tính toán trong mắt Vũ Minh Xuyên.
Vũ Mặc Viễn nheo mắt lại, có chút nghi ngờ.
Không biết mục đích của Vũ Minh Xuyên để Đường Lý Uyên ngồi trên bàn ăn tối này là gì?
Để chọc tức Triệu Chí Liễu sao? Nó không thể cho cô ấy hạnh phúc sao?
Suy cho cùng, để một người ngoài ngồi nagng hàng với mình sẽ khiến Triệu Chí Liễu từng phút tức giận vì tính cách ích kỷ của bà.
Vũ Minh Xuyên rốt cuộc không nhịn được nữa mà chuẩn bị báo thù mẹ ruột sao>
Triệu Chí Liễu và Vũ Minh Xuyên tuy rằng họ là mẹ con nhưng quan hệ của họ lại không tốt.
Triệu Chí Liễu có tính cách mạnh mẽ và lạnh lùng, chỉ thích quyền lực.
Trong mắt bà, mọi người chỉ là quân cờ trong cuộc tranh giành quyền lực của bà mà thôi.
Chồng bà, con trai bà.
Đường Lý Uyên, người hiện được "mua" bằng tiền cũng vậy.
Cổ phần của Vũ gia được chia cho mỗi người đứng đầu, chỉ cần họ Vũ là có được cổ phần của tập đoàn Vũ thị. Vì vậy, Triệu Chí Liễu ngay lập tức có thai và sinh ra Minh Xuyên sau khi gả vào Vũ gia.
Sau khi Vũ Chính Uyên qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, cổ phần của Vũ Chính Uyên đã được chuyển nhượng lại cho Vũ Hạo Sơn, khiến cho Triệu Chí Liễu thua lỗ rất nhiều tiền và mất đi tiếng nói trong tập đoàn Vũ thị.
Kể từ đó, Triệu chí Liễu bắt đầu tìm vợ cho Vũ Minh Xuyên.
Sau khi Vũ Chính Uyên qua đời, bà không thể sinh đứa con thứ hai để tranh giành cổ phần nên đã để Vũ Minh Xuyên sinh con.
Trong ba năm qua, Triệu Chí Liễu đã cho Vũ Minh Xuyên xem qua vô số bức ảnh, nhưng Minh Xuyên lại không muốn.
Thật nực cười khi nói rằng con trai bà bị tàn tật nhưng người mẹ lại không hề thương yêu và quan tâm đến nó mà chỉ nghĩ đến việc kiếm vợ cho con mỗi ngày.
Mỗi khi Triệu Chí Liễu kêu Vũ Minh Xuyên kết hôn nhưng anh hoàn toàn từ chối, những người hầu thấy Triệu Chí Liễu chỉ tay vào mặt Minh Xuyên và gọi anh là kẻ thua cuộc.
Không chỉ có "kẻ vô dụng", thậm chí còn tệ hơn nữa.
Ví dụ: "Đẻ một còn hơn là sinh ra mày", "Tại sao ba mày lại chết thay mày", "Nếu chân mày bị liệt nhưng không bị què, mày không bị bệnh thì sẽ có một người phụ nữ muốn ngủ với mày đó",v.v...
Dẫu sao thì đối với Triệu Chí Liễu, Vũ Minh Xuyên cũng chỉ là một công cụ có quan hệ huyết thống. Đối với Triệu Chí Liễu thì Đường Lý Uyên cũng chỉ là một "tử cung" giúp bà ta sinh ra dòng máu nhà họ Vũ.
Mục đích của Vũ Minh Xuyên để Đường Lý Uyên đến bàn ăn có lẽ là để trả thù cho sự thờ ơ của Triệu Chí Liễu đối với anh ta.
Để một "tử cung" ngồi đối diện với bà ta, ngang hàng với bà ta, sau này Triệu Chí Liễu sẽ khó mà nuốt trôi từng bữa cơm.
Vậy đây mới chính là mục đích của Vũ Minh Xuyên sao?
Ngoài ra còn có tính toán nào khác không?
Vậy chuyện xảy ra tối qua là nhầm lẫn hay nằm trong kế hoạch của Vũ Minh Xuyên?
Nghĩ đến đây, Vũ Mặc Viễn cau mày, thầm cảm thấy sau vụ tai nạn xe hơi, Vũ Minh Xuyên ngày càng trở nên sâu sắc hơn.
Vũ Mặc Viễn không muốn suy nghĩ nhiều, cầm hộp thuốc lá trên bàn, đứng dậy nói: "Lão già, con ra ngoài hút thuốc trước đã."
Bị con trai gọi là "lão già" khiến Vũ Hạo Sơn tức giận đến dựng râu, nhưng lại ôn nhu nói: "Hút thuốc xong thì quay lại ăn sáng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro