Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều
Kích thích(H).
Tori00Like
2024-10-21 01:15:10
Ark dùng ngón tay khuếch trương nơi tư mật phía dưới, nước suối ấm nóng vô tình trở thành chất bôi trơn khiến cho động tác càng thêm thông thuận.
Trạch An vừa thẹn vừa giận, dùng hai tay bấu chặt vào bả vai của nam chính chết tiệt, nhưng đối phương không những chẳng cảm thấy đau mà còn thêm phấn khích, hết liếm lại cắn trên cổ của Trạch An.
Khi tầm nhìn bị hạn chế, xúc cảm của Trạch An càng thêm rõ ràng. Cậu cảm nhận được ngón tay thon dài của Ark chạm vào điểm nhạy cảm của mình, không ngừng thọc vào rút ra như đang dùng đồ hàng chân chính mà thâm nhập vào bên trong.
"Chắc là đủ rồi." Ark khẽ thì thầm, sau đó liền đem thứ đang phấn khích dưới hạ thân xỏ xuyên vào nơi vừa được khuếch trương của Trạch An.
Cảm giác bị nhồi nhét khiến cho Trạch An hít thở không thông, cộng thêm hơi nước nóng bỏng khiến đầu óc của cậu có chút choáng váng.
Mặc dù bản thân Trạch An vẫn luôn chán ghét việc làm tình với Ark, nhưng từ thân thể lẫn tinh thần của cậu đã quen thuộc với đối phương. Từng điểm mẫn cảm đều bị người nọ khai phá, từng chút một khiến Trạch An thích nghi rồi sa đoạ.
Cứ nghĩ có thể kiềm chế được bản tính, nhưng cơ thể trẻ tuổi cùng dục vọng đơn thuần đã hoàn toàn chi phối tinh thần của Trạch An, tất cả những gì còn lại chỉ là kiêu ngạo nhỏ bé.
Về phần Ark, hắn như một con ngựa hoang được thả dây cương, phía dưới đâm thúc mạnh mẽ như đang trút hết mọi bất mãn và kiềm nén bấy lâu.
Ark muốn đánh dấu chủ quyền rằng người kia thuộc về mình, khiến đối phương không thể chạy trốn hay chối từ.
Bọt nước không ngừng bắn lên, từng chuyển động của Ark khiến cho mặt nước không ngừng sóng sánh.
Ark nhìn làn da của đối phương bị cà đến đỏ ửng, mang theo sự cám dỗ và dụ hoặc lạ thường. Đôi mắt của Ark tối lại, hắn lật người của Trạch An, đổi một tư thế khác để đâm vào càng sâu hơn, càng nhanh hơn.
Phạch phạch... lép nhép...
Những âm thanh ái muội vang lên vô cùng rõ ràng, khiến cho Trạch An suy nghĩ miên man 'Hình như chịu đựng cũng không phải là cách hay, nam chính thấy mình thuận theo thì càng được nước lấn tới.'
Trạch An hé mắt nhìn cánh tay bị trói của mình, miệng khẽ lẩm bẩm thần chú.
Một dòng nước nhỏ từ suối bay tới, giúp Trạch An gỡ dây trói vướng víu.
Khi hai tay đã được tự do, Trạch An cố hết sức nghiêng người dậy. Nhưng điều đó lại vô tình khiến lồng ngực của Ark áp sát vào tấm lưng của Trạch An, mà nơi đang giao lưu bên dưới cũng sáp nhập càng chặt chẽ hơn.
"!!!" Trạch An đỏ bừng mặt, cậu nín thở nén nhịn xúc cảm kích thích phía dưới, dùng tay trái nắm lấy mái tóc của Ark, kéo nghiêng đầu đặt trên mình rồi cười lạnh "Mày nghĩ mọi chuyện sẽ giống như trước đây sao? Đừng tưởng bở, tao sẽ không bị mày lừa gạt như kiếp trước, đừng nghĩ tới chuyện giam cầm tao một lần nữa."
Ark không tránh né, động tác đâm thúc phía dưới hơi ngừng lại, sau đó lại ôm Trạch An vào lòng mình như đang dỗ dành người yêu.
"Thật xin lỗi, chỉ vì tôi quá thích cậu thôi. Cậu không thể cho tôi một cơ hội sao?"
Nam chính lại tỏ ra bộ dạng đáng thương cực kỳ quen thuộc, khiến Trạch An vừa cạn lời vừa nổi hết da gà.
Đừng sến sẩm như vậy được không? Người bình thường yêu đương cũng chẳng nói mấy lời mùi mẫn như vậy làm lý do biện giải.
"Đừng có trà xanh với tao!" Trạch An cố gắng vùng ra nhưng sức lực nam chính lại quá lớn.
"Cậu nói đúng, chúng ta nên tập trung vào chuyện quan trọng hơn." Ark mỉm cười "Nếu cậu còn nhiều sức lực như vậy, chi bằng chơi đùa với mấy món đồ chơi khác."
"Hả? Ý mày là gì?" Trạch An vừa hỏi câu trên xong, lập tức đã biết được đáp án.
Lại xuất hiện thêm hai nam chính khác trước mặt cậu, họ đều mỉm cười rất xảo trá.
"..." Đờ mờ, còn có thể chơi kiểu này sao?
Nhân, nhân bản?
Dù là giấc mơ thì cũng không thể phi logic như vậy chứ?
Trạch An cảm thấy chuyện này rất kỳ dị, những bản sao giống hệt nhau đang làm chuyện đó với cậu. Một kẻ thì đâm vào nơi đó, hai kẻ kia người thì cầm lấy vật đang bán cương của cậu ngậm vào miệng, người thì nắm lấy cằm cậu khiến thứ tanh nồng đâm vào khoang miệng của cậu.
Nam chính lại bổ sung thêm một câu cực kỳ biến thái bên tai cậu "Cậu cứ cắn thử xem, tôi lại tạo một bản sao khác, nếu trong miệng cậu có máu lẫn tinh dịch thì cũng khá thú vị nhỉ?"
"..." Đờ mờ, nghe chỉ thấy tởm chứ thú vị chỗ nào.
Trạch An không thể mắng chửi nam chính, chỉ có thể đỏ mắt trừng bản sao đang thẳng lưng trước mắt.
Thứ bên trong khoang miệng càng ngày càng lớn lên, lại càng khoa trương đẩy vào trong khiến cho chóp mũi lẫn cổ họng của Trạch An chỉ toàn là mùi vị đặc sệt của đối phương.
Bàn tay của nam chính lẫn bản sao cũng chẳng an phận, chúng không ngừng sờ nắn mơn trớn những nơi mẫn cảm trên da thịt, khiến Trạch An phải chịu đựng kích thích từ mọi phía.
Trạch An đã chẳng còn suy nghĩ được gì, như một con búp bê bị nam chính ôm ấp làm nhục trong lòng bàn tay.
Trạch An vừa thẹn vừa giận, dùng hai tay bấu chặt vào bả vai của nam chính chết tiệt, nhưng đối phương không những chẳng cảm thấy đau mà còn thêm phấn khích, hết liếm lại cắn trên cổ của Trạch An.
Khi tầm nhìn bị hạn chế, xúc cảm của Trạch An càng thêm rõ ràng. Cậu cảm nhận được ngón tay thon dài của Ark chạm vào điểm nhạy cảm của mình, không ngừng thọc vào rút ra như đang dùng đồ hàng chân chính mà thâm nhập vào bên trong.
"Chắc là đủ rồi." Ark khẽ thì thầm, sau đó liền đem thứ đang phấn khích dưới hạ thân xỏ xuyên vào nơi vừa được khuếch trương của Trạch An.
Cảm giác bị nhồi nhét khiến cho Trạch An hít thở không thông, cộng thêm hơi nước nóng bỏng khiến đầu óc của cậu có chút choáng váng.
Mặc dù bản thân Trạch An vẫn luôn chán ghét việc làm tình với Ark, nhưng từ thân thể lẫn tinh thần của cậu đã quen thuộc với đối phương. Từng điểm mẫn cảm đều bị người nọ khai phá, từng chút một khiến Trạch An thích nghi rồi sa đoạ.
Cứ nghĩ có thể kiềm chế được bản tính, nhưng cơ thể trẻ tuổi cùng dục vọng đơn thuần đã hoàn toàn chi phối tinh thần của Trạch An, tất cả những gì còn lại chỉ là kiêu ngạo nhỏ bé.
Về phần Ark, hắn như một con ngựa hoang được thả dây cương, phía dưới đâm thúc mạnh mẽ như đang trút hết mọi bất mãn và kiềm nén bấy lâu.
Ark muốn đánh dấu chủ quyền rằng người kia thuộc về mình, khiến đối phương không thể chạy trốn hay chối từ.
Bọt nước không ngừng bắn lên, từng chuyển động của Ark khiến cho mặt nước không ngừng sóng sánh.
Ark nhìn làn da của đối phương bị cà đến đỏ ửng, mang theo sự cám dỗ và dụ hoặc lạ thường. Đôi mắt của Ark tối lại, hắn lật người của Trạch An, đổi một tư thế khác để đâm vào càng sâu hơn, càng nhanh hơn.
Phạch phạch... lép nhép...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những âm thanh ái muội vang lên vô cùng rõ ràng, khiến cho Trạch An suy nghĩ miên man 'Hình như chịu đựng cũng không phải là cách hay, nam chính thấy mình thuận theo thì càng được nước lấn tới.'
Trạch An hé mắt nhìn cánh tay bị trói của mình, miệng khẽ lẩm bẩm thần chú.
Một dòng nước nhỏ từ suối bay tới, giúp Trạch An gỡ dây trói vướng víu.
Khi hai tay đã được tự do, Trạch An cố hết sức nghiêng người dậy. Nhưng điều đó lại vô tình khiến lồng ngực của Ark áp sát vào tấm lưng của Trạch An, mà nơi đang giao lưu bên dưới cũng sáp nhập càng chặt chẽ hơn.
"!!!" Trạch An đỏ bừng mặt, cậu nín thở nén nhịn xúc cảm kích thích phía dưới, dùng tay trái nắm lấy mái tóc của Ark, kéo nghiêng đầu đặt trên mình rồi cười lạnh "Mày nghĩ mọi chuyện sẽ giống như trước đây sao? Đừng tưởng bở, tao sẽ không bị mày lừa gạt như kiếp trước, đừng nghĩ tới chuyện giam cầm tao một lần nữa."
Ark không tránh né, động tác đâm thúc phía dưới hơi ngừng lại, sau đó lại ôm Trạch An vào lòng mình như đang dỗ dành người yêu.
"Thật xin lỗi, chỉ vì tôi quá thích cậu thôi. Cậu không thể cho tôi một cơ hội sao?"
Nam chính lại tỏ ra bộ dạng đáng thương cực kỳ quen thuộc, khiến Trạch An vừa cạn lời vừa nổi hết da gà.
Đừng sến sẩm như vậy được không? Người bình thường yêu đương cũng chẳng nói mấy lời mùi mẫn như vậy làm lý do biện giải.
"Đừng có trà xanh với tao!" Trạch An cố gắng vùng ra nhưng sức lực nam chính lại quá lớn.
"Cậu nói đúng, chúng ta nên tập trung vào chuyện quan trọng hơn." Ark mỉm cười "Nếu cậu còn nhiều sức lực như vậy, chi bằng chơi đùa với mấy món đồ chơi khác."
"Hả? Ý mày là gì?" Trạch An vừa hỏi câu trên xong, lập tức đã biết được đáp án.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại xuất hiện thêm hai nam chính khác trước mặt cậu, họ đều mỉm cười rất xảo trá.
"..." Đờ mờ, còn có thể chơi kiểu này sao?
Nhân, nhân bản?
Dù là giấc mơ thì cũng không thể phi logic như vậy chứ?
Trạch An cảm thấy chuyện này rất kỳ dị, những bản sao giống hệt nhau đang làm chuyện đó với cậu. Một kẻ thì đâm vào nơi đó, hai kẻ kia người thì cầm lấy vật đang bán cương của cậu ngậm vào miệng, người thì nắm lấy cằm cậu khiến thứ tanh nồng đâm vào khoang miệng của cậu.
Nam chính lại bổ sung thêm một câu cực kỳ biến thái bên tai cậu "Cậu cứ cắn thử xem, tôi lại tạo một bản sao khác, nếu trong miệng cậu có máu lẫn tinh dịch thì cũng khá thú vị nhỉ?"
"..." Đờ mờ, nghe chỉ thấy tởm chứ thú vị chỗ nào.
Trạch An không thể mắng chửi nam chính, chỉ có thể đỏ mắt trừng bản sao đang thẳng lưng trước mắt.
Thứ bên trong khoang miệng càng ngày càng lớn lên, lại càng khoa trương đẩy vào trong khiến cho chóp mũi lẫn cổ họng của Trạch An chỉ toàn là mùi vị đặc sệt của đối phương.
Bàn tay của nam chính lẫn bản sao cũng chẳng an phận, chúng không ngừng sờ nắn mơn trớn những nơi mẫn cảm trên da thịt, khiến Trạch An phải chịu đựng kích thích từ mọi phía.
Trạch An đã chẳng còn suy nghĩ được gì, như một con búp bê bị nam chính ôm ấp làm nhục trong lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro