Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu

Chương 24

2024-11-12 12:39:53

Bây giờ may là, trước ống kính, cô gái kia nói thích Triệu Thu Doanh mà còn miễn cưỡng...

Triệu Thu Doanh: "Cô ấy rất nổi bật."

Anh dịu dàng hỏi ngược lại quản lý: "Là một huấn luyện viên, chẳng lẽ tôi không nên quan tâm đến những điều này sao?"

Quản lý á khẩu, bèn không nói nữa.

Triệu Thu Doanh nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế không nói gì, cũng không xem livestream nữa.

Chỉ là trong đầu anh, lại như thể không thể nào xóa nhòa được cảnh tượng đó.

Cùng với dáng vẻ cô gái ấy từ dưới nước bò dậy, dáng vẻ cô ấy đẩy cửa bước đến trước mặt anh tự giới thiệu, tất cả đều giống như những thước phim, cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh.

Người ta nói "gảy đàn che mặt".

Nhìn thấy một chút, nhưng lại không bao giờ nhìn thấy toàn bộ, mới là điều mê hoặc nhất.

Cũng giống như khung cảnh vừa rồi đột ngột dừng lại.

Mặc dù mọi người chỉ nhìn thấy cô cúi đầu, buộc tóc, cởi áo khoác, để lộ một đoạn cổ. Nhưng chỉ với một chút như vậy, đã in sâu vào trong tâm trí của rất nhiều người.

Nghiêm Vũ Thành chậm rãi thở ra một hơi, tắt màn hình: "Đi thôi."

Tổng giám đốc: "Hả? Anh tan làm sớm vậy sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghiêm Vũ Thành: "Ừ."

Trong đầu anh đột nhiên hiện lên một suy nghĩ rất kỳ quái.

Anh vậy mà lại cảm thấy, Giang Tốc đang bị đủ loại người trên mạng bình phẩm một cách tùy ý trong ống kính, rất giống anh, giống như anh lúc mới trở về Kinh Thị, lúc mới bước vào nhà họ Nghiêm...

Nhưng chắc chắn cô cũng không để tâm đến những thứ này, cô yếu đuối nhưng lại giữ vững bản thân.

Họ là cùng một loại người.

Khoảnh khắc ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Nghiêm Vũ Thành đưa tay lên ngực, cảm thấy có chút phấn khích không hiểu vì sao.

...

Bên trong một khu biệt thự cao cấp.

Có một căn biệt thự chiếm diện tích rộng lớn, lẻ loi nằm đó, được bao quanh bởi vài khu vườn tư nhân, như thể là vị vua ở đây.

Mà lúc này trong biệt thự, mấy người giúp việc đang run rẩy báo cáo với người đàn ông trước mặt: "Giang tiểu thư đã biến mất rất lâu rồi..."

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, gương mặt tuấn mỹ phần lớn ẩn trong bóng tối.

"Tại sao bây giờ mới nói?"

"Cô ấy cũng không phải lần đầu tiên bỏ nhà đi, trước đây khi ngài không ở đây, cô ấy thường xuyên chạy ra ngoài... Lần này chúng tôi cũng nghĩ, cũng nghĩ là, qua mấy hôm là cô ấy sẽ quay về."

Một nữ giúp việc vội vàng lên tiếng: "Sau đó tôi nhìn thấy cô ấy trên bản tin, hình như, hình như cô ấy nhảy sông... Nhưng lại tự mình bò lên, sau đó đến bệnh viện. Những tin tức khác thì không biết."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Năm nay con bé bao nhiêu tuổi rồi?" Anh thuận miệng hỏi.

"Mười chín tuổi rồi ạ."

Người đàn ông khựng lại, giọng nói trầm trầm: "Hóa ra đã quá một năm rồi..."

Người giúp việc thầm nghĩ, đúng vậy, trên đời này làm gì có ai như ngài, tài trợ thì tài trợ đến khi người ta trưởng thành rồi không nói, còn nuôi báo cô thêm một năm?

"Đúng là đồ vô dụng, khóa thẻ của cô ta lại. Tôi đâu phải cha cô ta." Người đàn ông lạnh lùng nói xong, sau đó liền không nhắc đến vị Giang tiểu thư này nữa.

Sau đó người đàn ông lại nhận được một cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia nhiệt tình mời anh đến hiện trường chương trình "Ánh Sao" thị sát.

Người đàn ông không kiên nhẫn nói: "Ông cho rằng tôi rảnh rỗi như vậy sao?"

Đầu dây bên kia khựng lại, ngượng ngùng và sợ hãi cúi người, mặc dù biết rõ người đàn ông đầu dây bên kia căn bản không nhìn thấy.

Là ai nói Trình tiên sinh đặc biệt thích những cô gái trẻ?

Ông ta còn đang muốn để Trình tiên sinh đến xem thử một chút!

Người đàn ông cúp điện thoại, xoa xoa mi tâm, lên lầu nghỉ ngơi.

Anh đã mất ngủ ba ngày rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu

Số ký tự: 0