Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu
Chương 6
2024-11-26 06:03:01
Anh ta liếc mắt mắt nhìn không phải là Từ Đại Chí, mà là Giang Tốc ở một bên.
Nam thanh niên giật mình một lát.
Thiếu nữ xinh đẹp mà yếu ớt, làm cho người ta trong nháy mắt đầu tiên nhìn thấy cô, đã không nhịn được muốn nhốt cô vao trong gian phòng pha lê từ khung vàng.
Lúc này Giang Tốc cũng đang thoải mái đánh giá anh ta.
Tìm hiểu tất cả những người cô tiếp xúc, từ ngoại hình đến bối cảnh đến tính cách ... Đây là bài học đầu tiên của họ trong quá trình đào tạo sát thủ.
Người đàn ông trẻ tuổi đại khái chỉ tầm hai mươi ba bốn tuổi, anh ta mặc một thân âu phục màu đen, âu phục bị cơ bắp chống lên, có vẻ không vừa người. Hơn nữa đại khái là vì không quen ăn mặc quy củ như thế, cho nên cổ áo sơ mi của anh ta mở rộng rất nhiều, lộ ra một chiếc vòng cổ bằng vàng dở dở ương ương bên trong.
Anh ta trông rất đẹp trai.
Mày kiếm, mũi thẳng, khuôn mặt anh tuấn, làn da hơi đen làm cho anh ta có thêm một hương vị kiêu ngạo bất kham.
Giống như công tử có tiền, nhưng càng giống như ông chủ quê mùa đột nhiên đào than phát tài.
Giang Tốc thu liễm ánh mắt, tìm kiếm trong ký ức, lại không từ trong trí nhớ của nguyên chủ, biết được hình ảnh tình tiết gì liên quan đến anh ta.
"Tôi, tôi là Từ Đại Chí..." Thanh âm Từ Đại Chí lúc này mới vang lên ở cửa.
Giám đốc nhỏ giọng nói: "Hẳn là vì chuyện "tuyển tú thiếu nữ", nên phải đến tìm tôi.”
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi mới giật giật môi dưới: "Vào đi.”
Từ Đại Chí dẫn theo Giang Tốc đi vào, giám đốc trong nháy mắt lại bị kinh diễm. Ông ta vội vàng đại khái hỏi vài câu về vấn đề về tuổi tác, trình độ học vấn, sau đó để trợ lý của mình đi soạn thảo hợp đồng.
Chờ trợ lý cầm hợp đồng đi tới, nam thanh niên nhìn Giang Tốc, hỏi: "Cô ấy muốn tham gia tuyển tú sao?”
Từ Đại Chí liên tục gật đầu: "Vâng, Nghiêm thiếu.”
Nghiêm thiếu đứng lên.
Mọi người lúc này mới phát giác, thì ra anh ta thân cao chừng một mét tám bảy, tám tám, đi tới trước mặt người khác, lập tức mang đến cho người ta cảm giác áp bách cực mạnh.
Nghiêm thiếu đưa tay rút hợp đồng trong tay trợ lý, tiện tay lật xem hai lần.
Giám đốc muốn nói lại thôi.
Ngài xem có hiểu không?
Giám đốc muốn nói, nhưng không dám nói.
Nghiêm thiếu nhướng mày: "Hợp đồng của các người luôn hà khắc như vậy sao?”
Giám đốc há miệng, xấu hổ nói: "Thế này không hà khắc..." Đây đâu gọi là các người? Bây giờ không phải là chúng ta à? Công ty này thuộc về ngài đấy.
Giang Tốc nghe vậy, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Nghiêm thiếu một cái, sau đó vươn tay ra, trực tiếp lấy đi hợp đồng từ trong tay anh ta.
Nghiêm thiếu giật mình một giây.
Đầu ngón tay thiếu nữ hơi lạnh, vừa rồi không cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh ta. Lòng bàn tay anh ta nóng rực, chạm vào, cảm giác trong nháy mắt trở nên hết sức rõ ràng và nhạy bén, thoáng cái đã vững vàng in ở trong đầu.
Giang Tốc nhanh chóng lật xem xong, nói: "Tôi không ký nữa.”
Họ cho biết cô biết từ khi còn nhỏ, tiền là thứ quan trọng nhất.
Giết người là để lấy tiền.
Nếu như ngay cả tiền mình lấy được nhiều hay ít, cũng không thể tự khống chế, vậy còn làm sát thủ gì nữa?
Công ty này muốn cô ký giấy khế ước bán thân ba mươi năm, chia hoa hồng 2-8. Cô hai, họ tám.
Quên đi, vẫn nên đi giết người kiếm tiền thì nhanh hơn.
Giang Tốc nói xong, không chút lưu luyến định xoay người.
Từ Đại Chí thoáng cái đã choáng váng.
Giám đốc cũng thế.
Từ Đại Chí vội vàng nháy mắt với giám đốc, anh ta thật lòng muốn ký hợp đồng với Giang Tốc, anh ta đã nhiều năm không đào tạo ra một người đàng hoàng.
Trong lòng giám đốc thầm mắng Nghiêm thiếu này ngoại trừ gây rối ra cũng chỉ biết thêm phiền phức, nếu anh ta không há miệng, cô gái nhỏ này nào hiểu chuyện trên hợp đồng gì chứ?
Giám đốc nghĩ thầm, quay đầu lại nhìn Nghiêm thiếu.
Chỉ thấy Nghiêm thiếu đang cười lạnh nhìn ông ta, giống như nhìn thấu tâm tư của ông ta vậy. Giám đốc cắn răng, mỉm cười nói, "Để tôi xem."
Giám đốc nhanh chóng lật lại hợp đồng: "Ồ, có lẽ họ đã nhầm rồi."
"Đưa máy tính xách tay cho tôi, tôi tự mình soạn thảo. lát nữa cậu mang nó đi in và đóng dấu.”
Trước sau cũng chỉ nửa tiếng, hợp đồng mới đã ra lò.
Chia hoa hồng 2-8, đổi thành chia 5-5. Khế ước bán thân ba mươi năm, đổi thành hợp đồng năm năm. Hơn nữa ghi chú rõ, công ty sẽ cung cấp các loại đào tạo nào cho cô, tiền lương, điều kiện chỗ ở, bao gồm một năm sẽ có bao nhiêu thông cao, nếu năm năm sau, cô vẫn chưa ra mắt thành công, thì hợp đồng sẽ tự động hủy bỏ.
Nam thanh niên giật mình một lát.
Thiếu nữ xinh đẹp mà yếu ớt, làm cho người ta trong nháy mắt đầu tiên nhìn thấy cô, đã không nhịn được muốn nhốt cô vao trong gian phòng pha lê từ khung vàng.
Lúc này Giang Tốc cũng đang thoải mái đánh giá anh ta.
Tìm hiểu tất cả những người cô tiếp xúc, từ ngoại hình đến bối cảnh đến tính cách ... Đây là bài học đầu tiên của họ trong quá trình đào tạo sát thủ.
Người đàn ông trẻ tuổi đại khái chỉ tầm hai mươi ba bốn tuổi, anh ta mặc một thân âu phục màu đen, âu phục bị cơ bắp chống lên, có vẻ không vừa người. Hơn nữa đại khái là vì không quen ăn mặc quy củ như thế, cho nên cổ áo sơ mi của anh ta mở rộng rất nhiều, lộ ra một chiếc vòng cổ bằng vàng dở dở ương ương bên trong.
Anh ta trông rất đẹp trai.
Mày kiếm, mũi thẳng, khuôn mặt anh tuấn, làn da hơi đen làm cho anh ta có thêm một hương vị kiêu ngạo bất kham.
Giống như công tử có tiền, nhưng càng giống như ông chủ quê mùa đột nhiên đào than phát tài.
Giang Tốc thu liễm ánh mắt, tìm kiếm trong ký ức, lại không từ trong trí nhớ của nguyên chủ, biết được hình ảnh tình tiết gì liên quan đến anh ta.
"Tôi, tôi là Từ Đại Chí..." Thanh âm Từ Đại Chí lúc này mới vang lên ở cửa.
Giám đốc nhỏ giọng nói: "Hẳn là vì chuyện "tuyển tú thiếu nữ", nên phải đến tìm tôi.”
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi mới giật giật môi dưới: "Vào đi.”
Từ Đại Chí dẫn theo Giang Tốc đi vào, giám đốc trong nháy mắt lại bị kinh diễm. Ông ta vội vàng đại khái hỏi vài câu về vấn đề về tuổi tác, trình độ học vấn, sau đó để trợ lý của mình đi soạn thảo hợp đồng.
Chờ trợ lý cầm hợp đồng đi tới, nam thanh niên nhìn Giang Tốc, hỏi: "Cô ấy muốn tham gia tuyển tú sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Đại Chí liên tục gật đầu: "Vâng, Nghiêm thiếu.”
Nghiêm thiếu đứng lên.
Mọi người lúc này mới phát giác, thì ra anh ta thân cao chừng một mét tám bảy, tám tám, đi tới trước mặt người khác, lập tức mang đến cho người ta cảm giác áp bách cực mạnh.
Nghiêm thiếu đưa tay rút hợp đồng trong tay trợ lý, tiện tay lật xem hai lần.
Giám đốc muốn nói lại thôi.
Ngài xem có hiểu không?
Giám đốc muốn nói, nhưng không dám nói.
Nghiêm thiếu nhướng mày: "Hợp đồng của các người luôn hà khắc như vậy sao?”
Giám đốc há miệng, xấu hổ nói: "Thế này không hà khắc..." Đây đâu gọi là các người? Bây giờ không phải là chúng ta à? Công ty này thuộc về ngài đấy.
Giang Tốc nghe vậy, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Nghiêm thiếu một cái, sau đó vươn tay ra, trực tiếp lấy đi hợp đồng từ trong tay anh ta.
Nghiêm thiếu giật mình một giây.
Đầu ngón tay thiếu nữ hơi lạnh, vừa rồi không cẩn thận nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay anh ta. Lòng bàn tay anh ta nóng rực, chạm vào, cảm giác trong nháy mắt trở nên hết sức rõ ràng và nhạy bén, thoáng cái đã vững vàng in ở trong đầu.
Giang Tốc nhanh chóng lật xem xong, nói: "Tôi không ký nữa.”
Họ cho biết cô biết từ khi còn nhỏ, tiền là thứ quan trọng nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giết người là để lấy tiền.
Nếu như ngay cả tiền mình lấy được nhiều hay ít, cũng không thể tự khống chế, vậy còn làm sát thủ gì nữa?
Công ty này muốn cô ký giấy khế ước bán thân ba mươi năm, chia hoa hồng 2-8. Cô hai, họ tám.
Quên đi, vẫn nên đi giết người kiếm tiền thì nhanh hơn.
Giang Tốc nói xong, không chút lưu luyến định xoay người.
Từ Đại Chí thoáng cái đã choáng váng.
Giám đốc cũng thế.
Từ Đại Chí vội vàng nháy mắt với giám đốc, anh ta thật lòng muốn ký hợp đồng với Giang Tốc, anh ta đã nhiều năm không đào tạo ra một người đàng hoàng.
Trong lòng giám đốc thầm mắng Nghiêm thiếu này ngoại trừ gây rối ra cũng chỉ biết thêm phiền phức, nếu anh ta không há miệng, cô gái nhỏ này nào hiểu chuyện trên hợp đồng gì chứ?
Giám đốc nghĩ thầm, quay đầu lại nhìn Nghiêm thiếu.
Chỉ thấy Nghiêm thiếu đang cười lạnh nhìn ông ta, giống như nhìn thấu tâm tư của ông ta vậy. Giám đốc cắn răng, mỉm cười nói, "Để tôi xem."
Giám đốc nhanh chóng lật lại hợp đồng: "Ồ, có lẽ họ đã nhầm rồi."
"Đưa máy tính xách tay cho tôi, tôi tự mình soạn thảo. lát nữa cậu mang nó đi in và đóng dấu.”
Trước sau cũng chỉ nửa tiếng, hợp đồng mới đã ra lò.
Chia hoa hồng 2-8, đổi thành chia 5-5. Khế ước bán thân ba mươi năm, đổi thành hợp đồng năm năm. Hơn nữa ghi chú rõ, công ty sẽ cung cấp các loại đào tạo nào cho cô, tiền lương, điều kiện chỗ ở, bao gồm một năm sẽ có bao nhiêu thông cao, nếu năm năm sau, cô vẫn chưa ra mắt thành công, thì hợp đồng sẽ tự động hủy bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro