Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu

Chương 9

2024-11-12 12:39:53

Nhưng họ không thể thức dậy mỗi buổi sáng, vì thế đã lâu không ăn sáng.

Dư Tâm Nghiên ngơ ngác nhận lấy, trái tim ấm áp.

Có phải vì cô ta đã nói chuyện rất nhiều với cô ngày hôm qua không? Cô không chỉ không chê cô ta nói nhiều, luôn chăm chú nghe xong, còn mang bữa sáng cho một mình cô ta?

Những người khác thấy thế, đáy lòng khó tránh khỏi có hơi chua xót.

Trời lạnh, ai mà không muốn ăn gì đó nóng để làm ấm dạ dày chứ?

“Được rồi được rồi, đi nhanh chút đi!” Có người không kiên nhẫn thúc giục.

Căn hộ của họ cách ga tàu điện ngầm một khoảng, chờ đi bộ qua, Dư Tâm Nghiên cũng gần như ăn hết.

Lên tàu điện ngầm, 17 phút sau, đã đến công ty.

Sau đó đoàn người cuống quít đi lên lầu, Giang Tốc lúc này mới phát hiện, công ty này có rất nhiều cô gái, các cô sẽ cùng nhau cạnh tranh tư cách tham gia chương trình lần này.

Giáo viên hình thể vỗ tay ở bên trong.

"Được rồi, được rồi, đi vào."

Giang Tốc là người cuối cùng đi vào.

Trong phòng luyện tập rộng rãi, có sự yên tĩnh trong nháy mắt, giáo viên hình thể cũng sửng sốt.

"Cô là ai? Sao tôi chưa bao giờ gặp cô trước đây?”

"Anh Từ tự mình đào tới, nói hình như đã định ra một danh ngạch."

Bạn cùng phòng của Giang Tốc nghe xung quanh truyền đến tiếng, hoặc là thanh âm hâm mộ hoặc ghen tị, chờ Giang Tốc vừa đến gần, đã không nhịn được nói: "Thầy giáo này rất nghiêm khắc, lát nữa đừng khóc..."

Nếu sách lược của Dư Tâm Nghiên có thể dọa lui người như Giang Tốc, như vậy dùng một lần cũng không sao.

Giang Tốc: "Ồ.”

Ồ?

Ồ, rồi kết thúc sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đừng nói bạn cùng phòng, mọi người bên cạnh cũng có hơi im lặng.

"Trước hết kéo gân đi." Giọng nói của giáo viên làm gián đoạn suy nghĩ của họ.

Trong số họ không có nhiều người đã từng học khiêu vũ, phần lớn đến tuổi này mới học, bởi vì đẹp, đến tham gia cuộc thi. Lúc này mới đuổi vịt lên giá luyện kéo dài, hạ thắt lưng...

Phải nói là vô cũng đau đớn.

Dư Tâm Nghiên nói: "Tôi đỡ cô.”

Giang Tốc không lên tiếng.

Bên cạnh còn đang "Ôi chao, ôi, nhẹ nhàng chút", "Cô chờ lát nữa đừng đè tôi, đừng đè ai ai", "Cô đỡ lấy đi, cô thật sự đỡ được sao?"... Thân thể Giang Tốc cực kỳ mềm dẻo, cô giơ chân lên, đè lên xà đơn, nghiêng eo, cúi đầu, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mũi chân, như chuồn chuồn lướt nước, sau đó nhanh chóng thu thế đổi sang chân kia.

Người khác một chân còn chưa nén được, cô cũng đã kéo dài xong, lại nhẹ nhàng lật về phía sau, thành công hạ thắt lưng.

"Giống thiên nga."

"Giống múa ba lê."

Ngoài cửa sổ sát đất, Nghiêm Vũ Thành và giám đốc gần như đồng thời mở miệng.

Giám đốc dừng lại chút, mới ngay sau đó nói: "Không nghĩ tới, thật đúng là một hạt giống. Khó trách có khí chất độc đáo.”

Nghiêm Vũ Thành không nhìn ra khí chất hay không khí chất gì, anh ta chỉ cảm thấy thiếu nữ nghiêng người khom lưng xuống, lúc chạm vào mũi chân, đường cong lưng, cổ và chân của cô kéo ra vô cùng xinh đẹp, ngay cả tay cũng rất xinh đẹp.

Trong phòng thực hành, giáo viên đi đến phía sau Giang Tốc: "Đã bao giờ học khiêu vũ chưa?”

Giang Tốc: "Học chút.”

Giáo viên ngay lập tức để cô đi qua phía bên kia của phòng thực hành, cầm cuốn sách, đi tới, cúi xuống uống nước, sau đó ngồi xuống ... sau đó nhìn cô ngồi đi đứng.

Giang Tốc dựa theo lời cô ấy nói, làm hết toàn bộ quá trình.

Cô rất thướt tha, khi ngồi xuống thân hình thẳng tắp, cổ thon dài, khi khom lưng cầm ly nước, ngón tay thon dài và ly thủy tinh trong suốt làm nổi bật lẫn nhau, đều lộ ra một cỗ mỹ lệ đẹp mắt.

Thiếu nữ hình như trời sinh đã biết làm thế nào để khoe ra mặt tốt nhất cho người khác thấy.

Trong lúc nhất thời, trong phòng luyện tập, lặng ngắt như tờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giám đốc cũng không nhịn được âm thầm cảm thán.

So với vị bên cạnh mặc áo vest cũng không giống đại thiếu gia này, thiếu nữ quá giống quý tộc.

Giáo viên: "... Không có gì để luyện nữa.”

À, chỉ có thế thôi sao?

Giang Tốc: "Được rồi.”

Chẳng bao lâu, tới buổi chiều, lớp họ vũ đạo nhóm nữ.

Cùng một điệu múa, giẫm chân, động tác hoàn toàn đạt tiêu chuẩn, chỉ cần ba lần, Giang Tốc đã có thể nắm bắt vừa vặn.

Giáo viên vũ đạo đưa cho cô một chiếc iPad: "Ngày hôm nay cô có thể nghỉ ngơi, trong thời gian nghỉ ngơi có thể mở một số điệu nhảy khác bên trong để làm quen.”

Tất cả mọi người: "..."

À, chỉ thế này?

Giang Tốc: "Được rồi.”

Lần này không ai dám nói gì với Giang Tốc, những khóa huấn luyện này khó khăn thế nào. Các cô ấy chỉ nhớ tới buổi sáng từng "thiện ý nhắc nhở" Giang Tốc, đều cảm thấy đau mặt.

Đảo mắt đến buổi tối có buổi luyện thanh nhạc, sáng sớm giáo viên đã nghe nói có một cô gái rất xuất sắc, vì thế gọi Giang Tốc ra làm mẫu trước.

"Chúng ta chỉ dạy cách hát phổ biến, cô hát hai câu tôi nghe trước."

Tất cả mọi người không khỏi hơi nín thở.

Họ không tin, hình thể đã từng học, khiêu vũ có nền tảng, thanh nhạc còn có thể một lần nữa nổi bật hơn người?

Nhưng mà thiếu nữ trước mặt, không hề nhăn mày, giống như đã sớm quen với trạng thái bị người ta hỏi thăm dò.

Cô nhẹ nhàng mở môi, thanh tuyến có chứa đặc thù ngọt ngào trong veo của thiếu nữ, như hoành oanh hát vang, như nước suối gió mát, lại như tơ triền miên mềm mại...

Giáo viên thanh nhạc cũng im lặng một lúc: "Giọng của cô rất êm tai, ngàn dặm chọn một.”

Tất nhiên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Xuất Đạo Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu

Số ký tự: 0