Hãi
Kim Diện Đại Hiệp
2024-07-15 01:47:46
CHƯƠNG 15: Hãi
Thành Công cảm thấy khá thõa mãn liền nằm ngã người ra ghế dựa hưởng thụ:
- Cảm giác trả được thù thật thoải mái biết bao. Tất cả kẻ nào có thù với ta đều như vậy.
Bọn Tử Hồng trong phòng giam chợt chột dạ, bởi vì người của bọn họ từng tá đao sát nhân, dụ dỗ Phi Long uống thuốc kích thích, mồi chài hắn hiếp dâm Ngọc Dung, lại đánh thêm đến nỗi Phi Long thành ra như vầy, nếu lão ngồi ghế dựa kia biết.....
Tử Hồng cười khẩy nói:
- Nhưng ông không dám làm gì tên Chí An và con gái hắn ta.
Thành Công nói:
- Tôi đã hứa với tên kia là không xử trí họ.
- Chứ ông vừa không để hắn chết dễ dàng đó thôi.
- Cô rất muốn tôi xử trí họ?
Tử Hồng không phủ nhận. Thành Công nói:
- Cô đã nói với tôi rằng ông ta hại cha cô, nhưng tôi chưa biết cô có nói thật không? Nếu câu chuyện thuyết phục được, tôi sẽ trừng trị cha con họ cho cô.
- Ông nói thật?
- Cô đã bị bắt, ở dưới tay tôi thì tôi cần gì thương lượng?
Tử Hồng thấy ông ta ra tay độc lạc như vậy thì cũng có phần kính sợ, lại nghĩ đến bây giờ lão Chí An đang nằm trong tay ông ta. Nếu có thể trừng phạt lại chẳng dễ dàng lắm ư? Sau khi suy nghĩ một lát, cô ta bắt đầu kể.
Lúc xưa khi Vương quốc Lân Quang trải qua binh biến thì đời sống mọi người vô cùng cơ cực, áo chẳng đặng lành, cơm chẳng đủ no, nên cha cô và hai người bạn mới nghe rằng khu vực vùng núi phía Nam đặc khu Chiếc khăn Piêu có nhiều vàng, nên rủ nhau lặn lội từ vùng đồng bằng trung du xuống khai thác mong đổi đời. Bao nhiêu vốn liếng tích cốp của cả nhà đều đưa cho họ lên đường, ở nhà thì phải ăn khoai lang, củ mì hay hạt bo bo để sống qua ngày. Sau một thời gian thì hai người quay về và nói rằng cha cô đã mất vì rừng thiên nước độc, u minh chướng khí. Nhưng sau đó họ lại khá giả hơn, ăn sung mặc sướng hơn rất nhiều. Ngày ngày hai gia đình họ còn qua giám sát mẹ con nhà cô định ám hại, nên mẹ con cô phải bỏ xứ đi nơi khác. Vài năm sau thì một người thay tên đổi họ rồi bắt đầu ăn nên làm ra trong lĩnh vực máy móc cơ khí rồi từ từ trở nên giàu có như bây giờ. Cô ta tin rằng lúc đó ba người họ đã khai thác được mỏ vàng lớn nên đã hãm hại cha cô để bớt chia phần. Và đó là ông Chí An ngày xưa tên thật là Văn Sỹ.
- Vậy cô có điều tra lại khẳng định chắc chắn rằng họ đã đào được mỏ vàng hay không?
Tử Hồng nói:
- Tôi đã điều tra lại, ông ta đã khởi nghiệp bằng một số lượng lớn gần 20 lượng vàng bán ra khi đó, mà từ trước họ đói khổ làm gì có dư được số vàng ấy.
Một vệ sĩ nói:
- Làm sao tin được những lời cô ta nói.
Tử Hồng nói:
- Chuyện của tôi là sự thật, nó đơn giản không màu mè và hoa mỹ, không có những thứ ly kỳ.
Thành Công nói:
- Tôi tin cô ta.
- Ông tin tôi?
- Đúng vậy bởi vì tôi cũng từng thay tên đổi họ. Ngày xưa tôi tên là Hai Trưởng.
Ánh mắt của Tử Hồng bỗng trở nên mờ đi vô cùng kỳ quái. Nhìn ông ta một lúc, cô ta cười thật thê lương:
- Ông chính là người thứ hai mà tôi tìm mãi không ra, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hợp tác với kẻ thù, tôi có phải là rất đáng cười không?
- Không. Không đáng cười đâu bởi vì....
Lúc này thằng quản lý từng đưa ý kiến xử lý Tiểu Hòa, chạy vào báo cáo:
- Nguy rồi ông chủ, chúng ta bị tấn công.
- Ai?
- Khi chúng tôi dọn dẹp hiện trường ngôi nhà (của Tử Hồng) thì bị một đám đông tấn công. Lúc đó còn có cô Châu dưới tầng hầm....
Ông Thành Công hốt hoảng túm cổ hắn:
- Rồi bây giờ thế nào? Con tao đâu?
- Chú Phát đã đem người đến đó rồi. Gọi tôi vào báo cáo.
Ông Thành Công gọi cho trợ lý ông Phát:
- Tình hình thế nào?
- Nghe nhóm chạy về báo là họ tầm vài chục người, có lẽ là viện binh. Chú Phát đã gần đến nơi, đã gọi Cục An ninh nội địa đến hỗ trợ rồi.
(An ninh nội địa là Cục chuyên trách bảo vệ an ninh, chống bạo loạn của Bộ Công an)
Khi nhóm ông Tấn Phát đến thì nhà cửa bị đập phá nhưng không còn ai. Họ đến tầng hầm cũng không có ai, chỉ thấy có vết nước từ bể bơi loang lên trên, chắc có người từng dưới hồ bơi này lên không lâu. Sau đó bên An ninh nội địa báo cáo là họ trên đường đến ngôi nhà đã bị tấn công, bọn kia có vũ trang, vài kẻ có cả súng quân dụng nên bên an ninh nội địa bị thương vài người. Đồng thời, họ cũng truy đuổi bắt giữ hơn 10 đối tượng.
Ông Thành Công đang kết nối video trực tiếp với ông Tấn Phát và ông phó An ninh nội địa khu vực. Ông đang vô cùng lo lắng cho con gái nói:
- Bọn chúng manh động như vậy không biết con Châu ra sao rồi
- Ông đừng lo, chúng tôi sẽ thẩm vấn ngay.
- Trăm sự nhờ cả nơi ông.
- Đây là an ninh của đất nước, không thể để chúng lộng hành thế được. Tôi phải trực tiếp chỉ đạo
Ông phó khu vực nói xong liền tắt liên lạc. Ông Thành Công đang lo lắng thì ông Chí An và Ngọc Dung đi vào. Ngọc Dung đang vui lắm, ôm lấy eo cha cô không rời. Thành Công và Chí An bắt tay nhau. Hóa ra đây là một vở kịch của hai người. Chuyện này giải thích sau, ông Thành Công báo lại con ông mất tích. Chí An định đi đến chuồng cá sấu với Ngọc Dung, nhưng nghe vậy bảo Ngọc Dung đi 1 mình, ông phải đi cùng Thành Công đến gặp Tử Hồng.
Ngọc Dung được vệ sĩ dẫn đến hầm cá sấu dưới góc khuất tầng hầm. Một cái hầm tối đen bên trên che bằng lớp lưới sắt, bên dưới nhìn óng ánh có lớp nước lay động và âm thanh vang vọng thoát ra xung quanh, một bầu không khí quỷ dị và lạnh người. Một cơn gió lạnh thổi qua, Ngọc Dung bất giác rùng mình.
Mọi người soi đèn xuống, dưới nước trong veo không có con cá sấu nào. Lại thấy trong góc có một bệ đá dài ven mặt nước. Một người đang bó gối ngồi đó, là Tiểu Hòa, hắn đã cởi được dây trói ngồi đó gọi không trả lời.
Mọi người xuống đưa hắn lên, Ngọc Dung ôm lấy hắn thì hắn òa khóc. Khóc như một đứa trẻ. Ngọc Dung đành ôm lấy hắn dỗ dành, cũng như một đứa trẻ. Khó ai hình dung được thứ hắn trải qua. Mọi chuyện với hắn như một giấc mơ dài. Từ việc đánh nhau đến sức cùng lực kiệt tê liệt tay chân rồi lại bị ép tự sát làm sức lực tinh thần hoạt động hết mức, bởi có thể đó là những giây phút được sống cuối cùng. Nên sau khi rơi xuống hầm cá sấu, tuy sống sót nhưng hắn đã cạn kiệt năng lượng, phải đối phó với sự cô đơn, lạnh lẽo một mình, mỗi tiếng vọng như một áp lực vô hình đánh vào tin thần. Thêm nữa khi nghe tin mẹ hắn bệnh cũng là một áp lực tinh thần. Hắn không khóc bởi sự rèn luyện bao năm cùng ý chí mạnh mẽ không lay chuyển, dù còn một điểm sức, hắn cũng sẽ duy trì thức tỉnh với một chút tinh thần còn sót lại. Giờ đây hắn khóc như chưa từng được khóc. Mọi người khoác áo ấm cho hắn, Ngọc Dung an ủi hắn. Hắn nói đơn giản:
- Bệnh viện.
Hắn không cần biết chuyện gì đã xảy ra, hắn không chắc mình còn sống, nhưng thứ hắn cần lúc này là bệnh viện. Hắn cần nghỉ ngơi sau một ngày quá dài....
Rất nhanh hắn được đưa vào viện, Ngọc Dung theo chăm sóc hắn. Hắn quả thật đã làm đồng bệnh với Phi Long ở cùng bệnh viện với hắn. Bọn vệ sĩ cũng được thông báo rằng Chí An và Ngọc Dung là thượng khách nên tạo điều kiện tốt nhất cho hắn.
Quay lại chuyện Thành Công và Chí An đi gặp Tử Hồng. Lúc xưa quả thật là họ 3 người đi đào vàng, gồm Châu Văn Nhân (Cha Châu Tử Hồng), Văn Sỹ và Phạm Trưởng (tên thường gọi là 2 Trưởng). Lúc đó đi đến nơi khai thác vì ít người nên bị nhiều nhóm khác chèn ép, xô dạt ra những nơi xa không có quặng mỏ. Lại non kinh nghiệm nên đào đãi tầm nửa tháng mà không được gì, tiền bạc lại gần hết nên họ quyết định lẻn lên thượng nguồn hy vọng sẽ có cơ hội đổi đời. Nhưng khi đi gần đến nơi thì ông Văn Nhân giẫm phải rắn độc, hai người dìu đưa xuống, đường đi khó khăn xa xôi lại bị nhóm đào vàng phát hiện truy đuổi. Ông Văn Nhân yêu cầu hai người bỏ lại ông ấy để chạy trốn. Sau đó họ quay lại thì ông ấy đã mất, nên họ chán nản bỏ về quê. Lúc đó trên đường về lại gặp một người lính bị giặc tấn công đồn phải bỏ trại trốn về, họ thấy người lính đã mệt lã nên cho quá giang một đoạn, cho anh ta hút một điếu thuốc, uống vài hớp nước. Lúc đó người lính mang theo ba lon vàng giấu trong người, khi khỏe lại cảm thấy như vừa được tái sinh. Một lần là sống sót thoát khỏi đồn, lần 2 là được hai người cứu tỉnh, được nghỉ ngơi hút được điếu thuốc, uống được hớp nước. Anh ta cảm thấy cuộc sống thật đẹp, không còn tham, sân, si hay gì nữa. Anh ta đã gọi hai người lại nói:
- Hai anh đã cứu tôi, lại không lấy đồ của tôi. Vậy nên tôi có ba lon này, có lẽ cũng là duyên, giờ tôi tặng mỗi người một lon.
Hai người cũng nghi là vàng, nhưng không dám tin, chỉ khi anh ta đi khỏi mới mở ra, quả thật là vàng - rất nhiều đầy cả lon. Nhờ đó sau này hai người mới đem về đủ ăn đủ mặc. Lúc đó họ lại nuối tiếc Văn Nhân, anh ta có duyên mà vô phận, nếu anh ta còn sống cùng về thì biết đâu họ có phước cùng hưởng rồi... Họ cảm thấy ái náy nên hay qua nhà vợ Văn Nhân - mẹ Tử Hồng để mang thức ăn, an ủi bà, cho bà đừng nghĩ bậy. Ngờ đâu vì họ quá quan tâm mà bà lo sợ nên bỏ trốn đi, họ có tìm kiếm mà thời đó tin tức ít lưu thông nên tìm không ra.
Tử Hồng nói:
- Người chết vô đối chứng, ai có thể tin các người.
Chí An và Thành Công than thở:
- Mẹ cô mất rồi ư.
- Đúng vậy. Chẳng lẽ các ông không biết.
- Thứ tôi biết là có một nhóm người ở vùng Tam giác Vàng tấn công chúng tôi. Tôi không hề biết có liên quan gì, tôi giả vờ bị bắt là để tìm hiểu nguyên nhân đó. – Chí An trầm ngâm nói.
- Tôi cũng không hề biết anh là Văn Sĩ, đến khi con tôi bị thương, anh đã đến gặp và nhận ra tôi. – Thành Công nói.
- Mẹ tôi mất nên tôi sống lang thang ở đầu đường xó chợ rồi gặp đại ca tôi, người nuôi tôi lớn khôn và giúp tôi báo thù như bây giờ. – Tử Hồng mím môi nói.
Bọn của Tử Hồng chỉ biết cô ta hận ông Chí An vì thù cha, nhưng lý do và câu chuyện phía sau họ không biết, nay mới được tận tường câu chuyện, 2 bên mới hiểu nhau hơn. Thành Công nói:
- Họ đã đến tiếp viện cho cô, và đã tấn công đội an ninh nội địa.
- Cái gì? – Tử Hồng và cả bọn sửng sốt. Bởi vì An ninh nội địa là không nên động vào. Thành Công nói tiếp:
- Nhưng họ đã bắt con gái tôi. Tôi mong cô thả nó ra.
- Làm sao tôi tin các ông nói thật?
- Vợ tôi, và cả vợ anh Văn Sỹ đều biết việc này
- Họ là vợ các ông.
Cả hai ông già thở dài:
- Chứ làm sao cô có thể tin? Chúng tôi phải chứng minh như thế nào?
- Tôi hoàn toàn có thể thả mọi người để xem là thành ý?
- Bỏ qua việc cô đã làm tổn hại tập đoàn, đã gài bom con tôi trước đây.
- Còn có thể chu cấp cho nhóm của cô một số tiền để làm ăn chân chính.
Châu Tử Hồng (con gái người họ Châu) và cả nhóm của cô đều dao động. Cô không biết thật giả, liệu có thể tin họ hay không? Còn băng của cô chỉ biết cô có thù oán với Chí An, họ làm theo chỉ đạo của Tử Hồng và anh Khang, nào có thù oán riêng tư gì với họ. Châu Tử Hồng nói:
- Ông nói không có chứng minh gì cả. Nhưng nếu ông thả tất cả đàn em của tôi, tôi sẽ liên hệ để họ thả người.
- Còn cô?
- Tôi sẽ ở lại. Dù gì các ông nếu đã hại cha tôi thì xá gì một đứa như tôi?
Châu Tử Hồng nghĩ tiếp lại nói:
- À nhưng mà nếu tôi có mệnh gì thì đại ca sẽ báo thù cho tôi, nên các ông chắc cũng không dám.
Ông Thành Công nghĩ, băng nhóm dám tấn công An ninh nội địa thì chắc không tồn tại được lâu. Nhưng ông ta không có ý định hại cô, vì ông ta kể đã rất gần sự thật, ông ta và Chí An không hãm hại ông Văn Nhân, bây giờ đôi co không có lợi. Ông Chí An cũng nghĩ vậy, giờ Ngọc Châu là ưu tiên số 1 nên nói:
- Được, chúng tôi thả họ ngay.
Nói rồi ra lệnh vệ sĩ đưa nhóm đàn em Tử Hồng ra ngoài thả họ đi. Tử Hồng liền gọi điện về đại ca hỏi thăm tình hình. Hóa ra sau khi nhóm ông Thành Công đưa Tiểu Hòa, Ngọc Dung và băng Tử Hồng rời khỏi ngôi nhà đó, chỉ còn một nhóm nhỏ dọn dẹp và lục soát tài liệu thì băng tăng viện của Tử Hồng đến. Đại ca thấy cô lâu không hoàn thành, sợ cô gặp khó khăn đã yêu cầu đàn em đến trợ giúp. Nhóm của họ đã tấn công, đuổi đánh một số người khỏi ngôi nhà, đang lục tung ngôi nhà và tìm cách liên lạc với Tử Hồng thì bị công an kéo còi hụ bao vây yêu cầu đầu hàng. Họ rút lui bằng cửa sau an toàn thoát đi, một lúc sau không ai đuổi theo họ bỗng nghĩ ra mình bị lừa, đó không phải Công an mà bọn nào đó giả Công an để lừa họ. Họ đang quay về để lấy lại xe cộ đều để ở cửa trước thì gặp một bọn đi xe kéo còi hụ ngang qua. Họ tưởng đó là bọn ban nãy cải trang nên lao lên tấn công. Sau khi bị chống trả một cách chuyên nghiệp, quy cũ của lính chính quy thì họ mới phát hiện sai lầm. Lúc này họ chia ra bỏ trốn nhưng đã muộn, hơn chục anh em đã bị bắt.
- Vậy có bắt cô gái nào không?
- Làm gì có cô nào?
- Hay bọn nó đánh loạn xạ không kịp xem nam nữ?
- Em nói gì vậy. Để anh hỏi lại bọn nó
Lát sau đại ca nói lại:
- Không có đứa nào. Mà em ở đâu? Mọi chuyện thế nào rồi.
Tử Hồng nói lãng đi:
- Em không sao, em sẽ liên lạc sau.
Hai ông Thành Công và Chí An nghe vậy càng lo lắng cho sự mất tích của Ngọc Châu. Thành Công gọi lên An ninh nội địa thì nhóm tiếp viện bị bắt cũng khai như vậy, họ đuổi đánh một nhóm người để chiếm khu nhà, không gặp ai là nữ.
Đang lúc lo lắng hoang mang thì Thành Công có cuộc gọi đến. Trong điện thoại là giọng nói của Ngọc Châu, giọng cô hơi yếu ớt nói:
- Con đang ở bệnh viện Thu Cúc. Con ổn.
Hai ông vô cùng mừng rỡ, vội cho người đi trước dọn đường rồi đến ngay. Khi gặp thì bác sĩ báo cáo là cô Ngọc Châu bị sặc nước ngất xỉu trước khi vào viện nhưng tình hình đã ổn, chỉ cần nghỉ ngơi một vài hôm.
Hai người vào thăm Ngọc Châu, cô còn mệt nên hai người chỉ nói là bạn cũ, hỏi thăm vài câu rồi nói cô nghỉ ngơi cho khỏe để nói chuyện sau. Cô chỉ ra hướng cửa nói:
- Cha cảm ơn anh ta giúp con. Anh ta đã cứu con.
Hai người ra cửa thì thấy một thanh niên đang run lập cập ngồi ghế đó, là Gia Bảo.
Chuyện là khi chị họ Tử Hồng ra về thì có để lại một số tiền cho hắn. Hắn không muốn nhận nên tính lên nhà chị hắn, trước là trả lại tiền, sau là biết nhà chị hắn. Khi hắn lên đến là lúc đám viện binh của chị họ hắn lao vào nhà đuổi đánh bọn người dọn tàn cuộc của ông Thành Công. Hắn tưởng giang hồ tính đánh chị hắn và nhóm bạn trai của chị hắn nên dùng loa phóng thanh giả vờ là cảnh sát rồi mở cửa xe đóng cửa tạo ra tiếng động như đội quân đến trước cổng rồi. Sau khi thành công đuổi bọn kia ra cửa sau thì hắn lẻn vào nhà. Xuống tầng hầm thì không gian tối đen vì công tắc phòng đã hỏng, rồi hắn nhìn thấy một hồ bơi. Trong cảnh tối tăm đó, hắn soi đèn thì thấy một tiếng động, một người ngoi lên khỏi hồ, hắn ngỡ là chị của hắn, may mà cô này cột tóc rõ ràng khuôn mặt không phải. Sau khi thấy hắn thì cả hai đều hốt hoảng kêu lên, hắn sợ ma nên chạy lên tầng còn cô ta tưởng hắn là nhóm đối thủ lặn xuống rời ra xa khỏi vách bể bơi. Sau khi lên, một là nghĩ đến chị họ, hai là cảm thấy cô gái yếu đuối, ba là trời xui đất khiến thế nào; hắn quay lại cạnh hồ bơi soi đèn xem thì thấy cô ta đã bất tỉnh thả trôi dưới nước, càng lúc chìm càng sâu.
Lúc này hắn không kịp nghĩ gì liền lặn xuống cứu người. Lúc lao xuống làn nước thì bao nhiêu viễn cảnh tối tăm hiện ra, hắn cảm thấy như bao nhiêu cánh tay kéo hắn xuống, khi hắn ở mép bờ thì có ai xõa tóc chòm lên dọa hắn, rồi ai đó níu chân hắn lôi xuống. Hắn dẹp hết suy nghĩ tạp nham đó, nhắm hướng về cô gái, khi chạm đến chân cô gái, cảm giác chân cô vùng vẫy rời ra một cái đã khiến hắn lấy lại bình tĩnh hơn, hắn càng bơi đến để ôm lấy mình cô kéo lên mặt nước. Sau khi kéo lên mặt nước thì cảm giác thân thể ấm áp của cô gái kéo hắn về thực tại. Hắn hít thở một hơi lại nhớ đến đám giang hồ vừa chạy đi. Một cảm giác mãnh liệt rằng chúng sẽ sớm trở lại. Hắn bơi thật nhanh kéo cô gái bất tỉnh đưa lên bờ, thân thể mềm mại qua lớp quần áo của cô gái làm hắn run lên, nhưng ý nghĩ hắn chỉ có một: cứu người, thời gian là vàng bạc.
Với một tư thế không thể xấu xí hơn, hắn đưa cô gái nằm sấp bụng trên cạnh sôfa để đầu mặt chúi xuống đất rồi đấm lưng để nước trào ra rồi lật cô ngửa lại ép tim thổi hơi. Cảm giác chân thật của cô gái khi chạm làm Adrenalin tiết ra thêm giúp hắn bình tĩnh, 5 lần ép tim ở mũi kiếm xương ức thì thổi hơi vào phổi cô ấy 2 lần. Lặp đi lặp lại thao tác ấy đến lần thứ 5 thì cô gái sặc nước tỉnh lại, cô nôn ra một mớ nước, ho sặc sụa thêm mớ nữa. Lúc này hắn đã hết lo sợ, vì cô đã tỉnh lại. Cô ta thấy có một người đàn ông cũng bớt sợ nên không chạy nữa rồi hắn đưa cô ta vào đây. Hắn hỏi cô về chị Hồng, cô bảo mình là bạn của chị Hồng.
Sau khi đưa vào bệnh viện, hắn đã cảm thấy muốn trốn đi, hắn cảm thấy ở lại sẽ rất là không tốt cho hắn. Cảm giác lạnh xâm nhập làm càng lúc càng phát run, cho đến khi thấy nhóm vệ sĩ đi vào rần rộ như duyệt binh đến xếp hàng cạnh cửa phòng bệnh, may mà bệnh viện có dự ứng lực chứ không chắc phải sập mất thôi. Hắn càng run hơn, cảm giác bây giờ mà chạy đi thì cả đám đó sẽ bu vào đánh một mình hắn, hắn nghĩ về quê được chắc sẽ không thèm lên thành phố nữa. Rồi hai ông Thành Công và Chí An vào phòng, hắn cảm thấy đó là hai ông trùm Yakuza lúc nào cũng có vài cây súng trong túi chuẩn bị bắn hắn.... Rồi đám vệ sĩ cạnh hắn lại nói với nhau về nhóm họ bị nhóm Tử Hồng đánh bị thương, hắn biết đây là … băng đối thủ. Hắn định đứng lên bỏ chạy thì hai ông già đã bước ra trước mặt hắn hỏi:
- Cậu cứu con gái tôi à?
Hắn vẫn run run không ngẩng đầu lên, hai tay chấp vào nhau lẩm bẩm:
- Người ta nói cứu vật vật trả ơn cứu nhơn nhơn trả oán mà.
- Cậu nói gì vậy? Cậu đưa con gái tôi vào viện phải không?
- Thôi bác ơi người khoẻ mạnh vào viện rồi cũng nằm viện hà.
Chí An thấy Gia Bảo run run tay nắm tay hắn hỏi:
- Sao tay cậu run vậy?
Hắn lại lẩm bẩm:
- Sắp chết ai không sợ.
Hai ông nghe vậy ngẩn người. Ông Thành Công nói:
- Cứu con ta thì là ân nhân, chúng ta sẽ bảo vệ cậu không sợ ai cả.
- Ông không giết nhưng bọn họ…
Gia Bảo chỉ nhóm vệ sĩ xếp hàng hai bên. Chí An hỏi:
- Họ làm sao?
- Mặt họ lạnh lan toả khắp xung quanh.
- Vậy nên cậu run à?
- Lấy thịt đè người thôi cũng chết.
Thành Công chau mày, Chí An chợt vỗ vai nói:
- “Làm thân trai đứng trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”. Chúng ta phải mạnh mẽ, can đảm lên, có gì mà phải sợ hãi chứ, bị đánh thì đau, đau thì khóc, sợ gì.
Gia Bảo nghe vậy như được tiếp thêm sức mạnh nói:
- Đúng vậy. Cháu là em của chị Hồng, lúc nãy có nghe hai ông bắt chị của cháu. Chúng ta có thể trao đổi không?
Hai ông nghe vậy “ồ” lên:
- Trao đổi thế nào?
- Chị của cháu là người tốt. Cũng chỉ có chị ấy là người thân nhất, cháu sẽ dùng mọi công trình nghiên cứu để cứu chị ấy ra.
Rồi hắn đứng lên kể ra một loạt công trình như Tính hai mặt của thời gian, Giả thuyết rìa hố đen, Mất cân bằng Tinh – Khí Thần hay các nghiên cứu về từ trường học, nhân sinh học…. Hai ông nghe cũng chẳng hiểu gì, nhưng cảm thấy được sự cố gắng của hắn. Thành Công nghĩ có lẽ ban nãy bọn vệ sĩ đã nói gì với nhau về Tử Hồng nên hắn nghe được, ông hỏi:
- Cậu có vợ chưa?
- Dạ chưa
- Tốt. Cậu đã cứu con tôi khỏi đuối nước chắc cũng chạm đến thân thể nó rồi, như vậy còn gì phẩm giá của nó nữa. Tôi muốn cậu phải theo chăm sóc đến khi nó xuất viện thì tôi sẽ thả chị Hồng của cậu ra. Cậu thấy thế nào?
Gia Bảo “ủa” lên một tiếng tính hỏi lại. Bọn vệ sĩ cũng ngơ người ra. Nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của ông Thành Công thì Gia Bảo không biết có cạm bẫy gì không cũng chỉ có nước đồng ý.
Rồi hai ông đưa Ngọc Châu và Gia Bảo cũng theo về bệnh viện chỗ Phi Long đang nằm. Hai ông đến thăm Phi Long thì hắn vừa tỉnh lại, bác sĩ báo tình hình chuyển biến tốt thì Thành Công vô cùng mừng rỡ. Mọi chuyện cảm thấy có phần tươi đẹp hơn, họ đã giải quyết được nhiều vấn đề. Hai ông chỉ vào thăm sơ qua Phi Long, họ cũng nói là bạn cũ của nhau không nhắc Chí An là cha Ngọc Dung. Rồi sau đó hai ông qua thăm Tiểu Hòa, Ngọc Dung vẫn chăm sóc bên cạnh. Lần này Chí An không phản đối việc Ngọc Dung với Tiểu Hòa nữa. Thành Công cười vỗ vai Chí An nói:
- Con gái ông mới 18 tuổi đã dụ dỗ được thằng rể tài ba như thế thì còn ai bằng.
Ông Chí An cũng kể lại mọi chuyện từ đầu, họ với ông Văn Nhân cha của Tử Hồng là ba người bạn chí thân thật sự, tất cả như đã kể với Tử Hồng. Rồi sau đó mỗi người ly biệt một phương làm ăn, khi ông Chí An gặp lại Thành Công sau khi xuống trực thăng vào đại bản doanh thì ông đã nhận ra Thành Công là 2 Trưởng. Cuộc thương lượng trước khi Chí An bị Thành Công bắt như sau:
- Tôi thua rồi, ông đã thắng.
- Đơn giản vậy sao?
- Ông không tin?
Đương nhiên Thành Công nghi ngờ.
- Vậy thì ông đúng rồi đấy, giữa những người như chúng ta chỉ nên có hợp tác và thương lượng, không nên có thắng thua.
- Ông muốn hợp tác và thương lượng?
- Ông muốn biết?
Đương nhiên Thành Công muốn biết, để thành công thì phải biết. hợp tác và thương lượng thì phải biết hợp tác và thương lượng điều gì, điều khoản ràng buộc, trách nhiệm và lợi ích.
- Tôi chỉ nói cho một người biết thôi, ông biết là ai không?
Thành Công đương nhiên cũng hiểu ý tứ đó. Nên khi chỉ còn 2 người, họ đã cùng nhau đứng nhìn về một hướng. Đặt ra 2 mục tiêu, 1 là tìm ra kẻ đứng sau thao túng phá hoại tập đoàn Full-life, 2 là thử lòng Tiểu Hòa đủ xứng đáng với Ngọc Dung không. Lúc đó họ chưa biết có kẻ xen vào đánh Phi Long, nhưng đã có ông Chí An đứng ra chủ trì thì lo gì không mời được các siêu bác sĩ ở trời Tây về cứu chữa cho con ông ta. Việc xảy ra rồi thì mục đích không phải trả thù, mà là khắc phục hậu quả. Sau đó họ mới phát hiện ra là có kẻ thao túng, tá đao sát nhân, đã dùng chất kích thích dụ dỗ con ông ta phạm lỗi, lại đánh con ông ta để gây sâu sắc mối thù.
Từ lúc đó mục tiêu của ông Thành Công đã giống ông Chí An hoàn toàn. Chỉ muốn đưa kẻ thứ 3 đứng giữa ra mà xử trị. Bây giờ lại biết được Tử Hồng là con của Văn Nhân, lỗi lầm lại bởi hiểu lầm ngày xưa không giải tỏa mà lại vương vấn tới bây giờ sinh ra mọi chuyện. Giờ thì cha mẹ Tử Hồng đã mất, không biết làm sao để giải quyết mối nghi ngờ trong lòng Tử Hồng để có thể không đối địch với họ nữa. Dù rằng bây giờ Tử Hồng đã giảm đi ý chí trả thù nhưng nếu chưa giải quyết rốt ráo thì mối nghi ngờ sẽ còn âm ĩ. Tiểu Hòa nghe qua câu chuyện chợt hỏi:
- Vậy có thể tìm người cho số vàng đó.
- Giữa biển người mênh mông biết đâu mà tìm.
- Vậy có thể thông báo để họ tìm mình nói rõ chuyện năm xưa.
- 1 là đứa cháu này vẫn cho rằng chúng tôi mượn người vẽ chuyện, 2 là có thể ông ta sẽ không ra mặt.
Tiểu Hòa lại hỏi:
- Thứ ông ta cho là vàng trang sức, sao có thể là vàng quặng khai thác được?
Hai ông chợt như bừng tỉnh:
- Đúng rồi, vàng trang sức thì giá bán sẽ khác vàng quặng. Nếu cô ta có điều tra lại chắc hẳn sẽ biết giá bán của chúng ta lúc đó.
Ông Thành Công vỗ vai Chí An lần nữa:
- Thấy chưa, ông có thằng rễ như vậy lại không biết giữ còn đòi gì nữa.
Chí An nói:
- Ông nói quá là hư thằng rễ nhà tôi đấy.
Hai người cùng cười, câu nói đùa đó ý tứ là ông đã chấp nhận Tiểu Hòa, không còn phản đối gì nữa.
Thành Công cảm thấy khá thõa mãn liền nằm ngã người ra ghế dựa hưởng thụ:
- Cảm giác trả được thù thật thoải mái biết bao. Tất cả kẻ nào có thù với ta đều như vậy.
Bọn Tử Hồng trong phòng giam chợt chột dạ, bởi vì người của bọn họ từng tá đao sát nhân, dụ dỗ Phi Long uống thuốc kích thích, mồi chài hắn hiếp dâm Ngọc Dung, lại đánh thêm đến nỗi Phi Long thành ra như vầy, nếu lão ngồi ghế dựa kia biết.....
Tử Hồng cười khẩy nói:
- Nhưng ông không dám làm gì tên Chí An và con gái hắn ta.
Thành Công nói:
- Tôi đã hứa với tên kia là không xử trí họ.
- Chứ ông vừa không để hắn chết dễ dàng đó thôi.
- Cô rất muốn tôi xử trí họ?
Tử Hồng không phủ nhận. Thành Công nói:
- Cô đã nói với tôi rằng ông ta hại cha cô, nhưng tôi chưa biết cô có nói thật không? Nếu câu chuyện thuyết phục được, tôi sẽ trừng trị cha con họ cho cô.
- Ông nói thật?
- Cô đã bị bắt, ở dưới tay tôi thì tôi cần gì thương lượng?
Tử Hồng thấy ông ta ra tay độc lạc như vậy thì cũng có phần kính sợ, lại nghĩ đến bây giờ lão Chí An đang nằm trong tay ông ta. Nếu có thể trừng phạt lại chẳng dễ dàng lắm ư? Sau khi suy nghĩ một lát, cô ta bắt đầu kể.
Lúc xưa khi Vương quốc Lân Quang trải qua binh biến thì đời sống mọi người vô cùng cơ cực, áo chẳng đặng lành, cơm chẳng đủ no, nên cha cô và hai người bạn mới nghe rằng khu vực vùng núi phía Nam đặc khu Chiếc khăn Piêu có nhiều vàng, nên rủ nhau lặn lội từ vùng đồng bằng trung du xuống khai thác mong đổi đời. Bao nhiêu vốn liếng tích cốp của cả nhà đều đưa cho họ lên đường, ở nhà thì phải ăn khoai lang, củ mì hay hạt bo bo để sống qua ngày. Sau một thời gian thì hai người quay về và nói rằng cha cô đã mất vì rừng thiên nước độc, u minh chướng khí. Nhưng sau đó họ lại khá giả hơn, ăn sung mặc sướng hơn rất nhiều. Ngày ngày hai gia đình họ còn qua giám sát mẹ con nhà cô định ám hại, nên mẹ con cô phải bỏ xứ đi nơi khác. Vài năm sau thì một người thay tên đổi họ rồi bắt đầu ăn nên làm ra trong lĩnh vực máy móc cơ khí rồi từ từ trở nên giàu có như bây giờ. Cô ta tin rằng lúc đó ba người họ đã khai thác được mỏ vàng lớn nên đã hãm hại cha cô để bớt chia phần. Và đó là ông Chí An ngày xưa tên thật là Văn Sỹ.
- Vậy cô có điều tra lại khẳng định chắc chắn rằng họ đã đào được mỏ vàng hay không?
Tử Hồng nói:
- Tôi đã điều tra lại, ông ta đã khởi nghiệp bằng một số lượng lớn gần 20 lượng vàng bán ra khi đó, mà từ trước họ đói khổ làm gì có dư được số vàng ấy.
Một vệ sĩ nói:
- Làm sao tin được những lời cô ta nói.
Tử Hồng nói:
- Chuyện của tôi là sự thật, nó đơn giản không màu mè và hoa mỹ, không có những thứ ly kỳ.
Thành Công nói:
- Tôi tin cô ta.
- Ông tin tôi?
- Đúng vậy bởi vì tôi cũng từng thay tên đổi họ. Ngày xưa tôi tên là Hai Trưởng.
Ánh mắt của Tử Hồng bỗng trở nên mờ đi vô cùng kỳ quái. Nhìn ông ta một lúc, cô ta cười thật thê lương:
- Ông chính là người thứ hai mà tôi tìm mãi không ra, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hợp tác với kẻ thù, tôi có phải là rất đáng cười không?
- Không. Không đáng cười đâu bởi vì....
Lúc này thằng quản lý từng đưa ý kiến xử lý Tiểu Hòa, chạy vào báo cáo:
- Nguy rồi ông chủ, chúng ta bị tấn công.
- Ai?
- Khi chúng tôi dọn dẹp hiện trường ngôi nhà (của Tử Hồng) thì bị một đám đông tấn công. Lúc đó còn có cô Châu dưới tầng hầm....
Ông Thành Công hốt hoảng túm cổ hắn:
- Rồi bây giờ thế nào? Con tao đâu?
- Chú Phát đã đem người đến đó rồi. Gọi tôi vào báo cáo.
Ông Thành Công gọi cho trợ lý ông Phát:
- Tình hình thế nào?
- Nghe nhóm chạy về báo là họ tầm vài chục người, có lẽ là viện binh. Chú Phát đã gần đến nơi, đã gọi Cục An ninh nội địa đến hỗ trợ rồi.
(An ninh nội địa là Cục chuyên trách bảo vệ an ninh, chống bạo loạn của Bộ Công an)
Khi nhóm ông Tấn Phát đến thì nhà cửa bị đập phá nhưng không còn ai. Họ đến tầng hầm cũng không có ai, chỉ thấy có vết nước từ bể bơi loang lên trên, chắc có người từng dưới hồ bơi này lên không lâu. Sau đó bên An ninh nội địa báo cáo là họ trên đường đến ngôi nhà đã bị tấn công, bọn kia có vũ trang, vài kẻ có cả súng quân dụng nên bên an ninh nội địa bị thương vài người. Đồng thời, họ cũng truy đuổi bắt giữ hơn 10 đối tượng.
Ông Thành Công đang kết nối video trực tiếp với ông Tấn Phát và ông phó An ninh nội địa khu vực. Ông đang vô cùng lo lắng cho con gái nói:
- Bọn chúng manh động như vậy không biết con Châu ra sao rồi
- Ông đừng lo, chúng tôi sẽ thẩm vấn ngay.
- Trăm sự nhờ cả nơi ông.
- Đây là an ninh của đất nước, không thể để chúng lộng hành thế được. Tôi phải trực tiếp chỉ đạo
Ông phó khu vực nói xong liền tắt liên lạc. Ông Thành Công đang lo lắng thì ông Chí An và Ngọc Dung đi vào. Ngọc Dung đang vui lắm, ôm lấy eo cha cô không rời. Thành Công và Chí An bắt tay nhau. Hóa ra đây là một vở kịch của hai người. Chuyện này giải thích sau, ông Thành Công báo lại con ông mất tích. Chí An định đi đến chuồng cá sấu với Ngọc Dung, nhưng nghe vậy bảo Ngọc Dung đi 1 mình, ông phải đi cùng Thành Công đến gặp Tử Hồng.
Ngọc Dung được vệ sĩ dẫn đến hầm cá sấu dưới góc khuất tầng hầm. Một cái hầm tối đen bên trên che bằng lớp lưới sắt, bên dưới nhìn óng ánh có lớp nước lay động và âm thanh vang vọng thoát ra xung quanh, một bầu không khí quỷ dị và lạnh người. Một cơn gió lạnh thổi qua, Ngọc Dung bất giác rùng mình.
Mọi người soi đèn xuống, dưới nước trong veo không có con cá sấu nào. Lại thấy trong góc có một bệ đá dài ven mặt nước. Một người đang bó gối ngồi đó, là Tiểu Hòa, hắn đã cởi được dây trói ngồi đó gọi không trả lời.
Mọi người xuống đưa hắn lên, Ngọc Dung ôm lấy hắn thì hắn òa khóc. Khóc như một đứa trẻ. Ngọc Dung đành ôm lấy hắn dỗ dành, cũng như một đứa trẻ. Khó ai hình dung được thứ hắn trải qua. Mọi chuyện với hắn như một giấc mơ dài. Từ việc đánh nhau đến sức cùng lực kiệt tê liệt tay chân rồi lại bị ép tự sát làm sức lực tinh thần hoạt động hết mức, bởi có thể đó là những giây phút được sống cuối cùng. Nên sau khi rơi xuống hầm cá sấu, tuy sống sót nhưng hắn đã cạn kiệt năng lượng, phải đối phó với sự cô đơn, lạnh lẽo một mình, mỗi tiếng vọng như một áp lực vô hình đánh vào tin thần. Thêm nữa khi nghe tin mẹ hắn bệnh cũng là một áp lực tinh thần. Hắn không khóc bởi sự rèn luyện bao năm cùng ý chí mạnh mẽ không lay chuyển, dù còn một điểm sức, hắn cũng sẽ duy trì thức tỉnh với một chút tinh thần còn sót lại. Giờ đây hắn khóc như chưa từng được khóc. Mọi người khoác áo ấm cho hắn, Ngọc Dung an ủi hắn. Hắn nói đơn giản:
- Bệnh viện.
Hắn không cần biết chuyện gì đã xảy ra, hắn không chắc mình còn sống, nhưng thứ hắn cần lúc này là bệnh viện. Hắn cần nghỉ ngơi sau một ngày quá dài....
Rất nhanh hắn được đưa vào viện, Ngọc Dung theo chăm sóc hắn. Hắn quả thật đã làm đồng bệnh với Phi Long ở cùng bệnh viện với hắn. Bọn vệ sĩ cũng được thông báo rằng Chí An và Ngọc Dung là thượng khách nên tạo điều kiện tốt nhất cho hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quay lại chuyện Thành Công và Chí An đi gặp Tử Hồng. Lúc xưa quả thật là họ 3 người đi đào vàng, gồm Châu Văn Nhân (Cha Châu Tử Hồng), Văn Sỹ và Phạm Trưởng (tên thường gọi là 2 Trưởng). Lúc đó đi đến nơi khai thác vì ít người nên bị nhiều nhóm khác chèn ép, xô dạt ra những nơi xa không có quặng mỏ. Lại non kinh nghiệm nên đào đãi tầm nửa tháng mà không được gì, tiền bạc lại gần hết nên họ quyết định lẻn lên thượng nguồn hy vọng sẽ có cơ hội đổi đời. Nhưng khi đi gần đến nơi thì ông Văn Nhân giẫm phải rắn độc, hai người dìu đưa xuống, đường đi khó khăn xa xôi lại bị nhóm đào vàng phát hiện truy đuổi. Ông Văn Nhân yêu cầu hai người bỏ lại ông ấy để chạy trốn. Sau đó họ quay lại thì ông ấy đã mất, nên họ chán nản bỏ về quê. Lúc đó trên đường về lại gặp một người lính bị giặc tấn công đồn phải bỏ trại trốn về, họ thấy người lính đã mệt lã nên cho quá giang một đoạn, cho anh ta hút một điếu thuốc, uống vài hớp nước. Lúc đó người lính mang theo ba lon vàng giấu trong người, khi khỏe lại cảm thấy như vừa được tái sinh. Một lần là sống sót thoát khỏi đồn, lần 2 là được hai người cứu tỉnh, được nghỉ ngơi hút được điếu thuốc, uống được hớp nước. Anh ta cảm thấy cuộc sống thật đẹp, không còn tham, sân, si hay gì nữa. Anh ta đã gọi hai người lại nói:
- Hai anh đã cứu tôi, lại không lấy đồ của tôi. Vậy nên tôi có ba lon này, có lẽ cũng là duyên, giờ tôi tặng mỗi người một lon.
Hai người cũng nghi là vàng, nhưng không dám tin, chỉ khi anh ta đi khỏi mới mở ra, quả thật là vàng - rất nhiều đầy cả lon. Nhờ đó sau này hai người mới đem về đủ ăn đủ mặc. Lúc đó họ lại nuối tiếc Văn Nhân, anh ta có duyên mà vô phận, nếu anh ta còn sống cùng về thì biết đâu họ có phước cùng hưởng rồi... Họ cảm thấy ái náy nên hay qua nhà vợ Văn Nhân - mẹ Tử Hồng để mang thức ăn, an ủi bà, cho bà đừng nghĩ bậy. Ngờ đâu vì họ quá quan tâm mà bà lo sợ nên bỏ trốn đi, họ có tìm kiếm mà thời đó tin tức ít lưu thông nên tìm không ra.
Tử Hồng nói:
- Người chết vô đối chứng, ai có thể tin các người.
Chí An và Thành Công than thở:
- Mẹ cô mất rồi ư.
- Đúng vậy. Chẳng lẽ các ông không biết.
- Thứ tôi biết là có một nhóm người ở vùng Tam giác Vàng tấn công chúng tôi. Tôi không hề biết có liên quan gì, tôi giả vờ bị bắt là để tìm hiểu nguyên nhân đó. – Chí An trầm ngâm nói.
- Tôi cũng không hề biết anh là Văn Sĩ, đến khi con tôi bị thương, anh đã đến gặp và nhận ra tôi. – Thành Công nói.
- Mẹ tôi mất nên tôi sống lang thang ở đầu đường xó chợ rồi gặp đại ca tôi, người nuôi tôi lớn khôn và giúp tôi báo thù như bây giờ. – Tử Hồng mím môi nói.
Bọn của Tử Hồng chỉ biết cô ta hận ông Chí An vì thù cha, nhưng lý do và câu chuyện phía sau họ không biết, nay mới được tận tường câu chuyện, 2 bên mới hiểu nhau hơn. Thành Công nói:
- Họ đã đến tiếp viện cho cô, và đã tấn công đội an ninh nội địa.
- Cái gì? – Tử Hồng và cả bọn sửng sốt. Bởi vì An ninh nội địa là không nên động vào. Thành Công nói tiếp:
- Nhưng họ đã bắt con gái tôi. Tôi mong cô thả nó ra.
- Làm sao tôi tin các ông nói thật?
- Vợ tôi, và cả vợ anh Văn Sỹ đều biết việc này
- Họ là vợ các ông.
Cả hai ông già thở dài:
- Chứ làm sao cô có thể tin? Chúng tôi phải chứng minh như thế nào?
- Tôi hoàn toàn có thể thả mọi người để xem là thành ý?
- Bỏ qua việc cô đã làm tổn hại tập đoàn, đã gài bom con tôi trước đây.
- Còn có thể chu cấp cho nhóm của cô một số tiền để làm ăn chân chính.
Châu Tử Hồng (con gái người họ Châu) và cả nhóm của cô đều dao động. Cô không biết thật giả, liệu có thể tin họ hay không? Còn băng của cô chỉ biết cô có thù oán với Chí An, họ làm theo chỉ đạo của Tử Hồng và anh Khang, nào có thù oán riêng tư gì với họ. Châu Tử Hồng nói:
- Ông nói không có chứng minh gì cả. Nhưng nếu ông thả tất cả đàn em của tôi, tôi sẽ liên hệ để họ thả người.
- Còn cô?
- Tôi sẽ ở lại. Dù gì các ông nếu đã hại cha tôi thì xá gì một đứa như tôi?
Châu Tử Hồng nghĩ tiếp lại nói:
- À nhưng mà nếu tôi có mệnh gì thì đại ca sẽ báo thù cho tôi, nên các ông chắc cũng không dám.
Ông Thành Công nghĩ, băng nhóm dám tấn công An ninh nội địa thì chắc không tồn tại được lâu. Nhưng ông ta không có ý định hại cô, vì ông ta kể đã rất gần sự thật, ông ta và Chí An không hãm hại ông Văn Nhân, bây giờ đôi co không có lợi. Ông Chí An cũng nghĩ vậy, giờ Ngọc Châu là ưu tiên số 1 nên nói:
- Được, chúng tôi thả họ ngay.
Nói rồi ra lệnh vệ sĩ đưa nhóm đàn em Tử Hồng ra ngoài thả họ đi. Tử Hồng liền gọi điện về đại ca hỏi thăm tình hình. Hóa ra sau khi nhóm ông Thành Công đưa Tiểu Hòa, Ngọc Dung và băng Tử Hồng rời khỏi ngôi nhà đó, chỉ còn một nhóm nhỏ dọn dẹp và lục soát tài liệu thì băng tăng viện của Tử Hồng đến. Đại ca thấy cô lâu không hoàn thành, sợ cô gặp khó khăn đã yêu cầu đàn em đến trợ giúp. Nhóm của họ đã tấn công, đuổi đánh một số người khỏi ngôi nhà, đang lục tung ngôi nhà và tìm cách liên lạc với Tử Hồng thì bị công an kéo còi hụ bao vây yêu cầu đầu hàng. Họ rút lui bằng cửa sau an toàn thoát đi, một lúc sau không ai đuổi theo họ bỗng nghĩ ra mình bị lừa, đó không phải Công an mà bọn nào đó giả Công an để lừa họ. Họ đang quay về để lấy lại xe cộ đều để ở cửa trước thì gặp một bọn đi xe kéo còi hụ ngang qua. Họ tưởng đó là bọn ban nãy cải trang nên lao lên tấn công. Sau khi bị chống trả một cách chuyên nghiệp, quy cũ của lính chính quy thì họ mới phát hiện sai lầm. Lúc này họ chia ra bỏ trốn nhưng đã muộn, hơn chục anh em đã bị bắt.
- Vậy có bắt cô gái nào không?
- Làm gì có cô nào?
- Hay bọn nó đánh loạn xạ không kịp xem nam nữ?
- Em nói gì vậy. Để anh hỏi lại bọn nó
Lát sau đại ca nói lại:
- Không có đứa nào. Mà em ở đâu? Mọi chuyện thế nào rồi.
Tử Hồng nói lãng đi:
- Em không sao, em sẽ liên lạc sau.
Hai ông Thành Công và Chí An nghe vậy càng lo lắng cho sự mất tích của Ngọc Châu. Thành Công gọi lên An ninh nội địa thì nhóm tiếp viện bị bắt cũng khai như vậy, họ đuổi đánh một nhóm người để chiếm khu nhà, không gặp ai là nữ.
Đang lúc lo lắng hoang mang thì Thành Công có cuộc gọi đến. Trong điện thoại là giọng nói của Ngọc Châu, giọng cô hơi yếu ớt nói:
- Con đang ở bệnh viện Thu Cúc. Con ổn.
Hai ông vô cùng mừng rỡ, vội cho người đi trước dọn đường rồi đến ngay. Khi gặp thì bác sĩ báo cáo là cô Ngọc Châu bị sặc nước ngất xỉu trước khi vào viện nhưng tình hình đã ổn, chỉ cần nghỉ ngơi một vài hôm.
Hai người vào thăm Ngọc Châu, cô còn mệt nên hai người chỉ nói là bạn cũ, hỏi thăm vài câu rồi nói cô nghỉ ngơi cho khỏe để nói chuyện sau. Cô chỉ ra hướng cửa nói:
- Cha cảm ơn anh ta giúp con. Anh ta đã cứu con.
Hai người ra cửa thì thấy một thanh niên đang run lập cập ngồi ghế đó, là Gia Bảo.
Chuyện là khi chị họ Tử Hồng ra về thì có để lại một số tiền cho hắn. Hắn không muốn nhận nên tính lên nhà chị hắn, trước là trả lại tiền, sau là biết nhà chị hắn. Khi hắn lên đến là lúc đám viện binh của chị họ hắn lao vào nhà đuổi đánh bọn người dọn tàn cuộc của ông Thành Công. Hắn tưởng giang hồ tính đánh chị hắn và nhóm bạn trai của chị hắn nên dùng loa phóng thanh giả vờ là cảnh sát rồi mở cửa xe đóng cửa tạo ra tiếng động như đội quân đến trước cổng rồi. Sau khi thành công đuổi bọn kia ra cửa sau thì hắn lẻn vào nhà. Xuống tầng hầm thì không gian tối đen vì công tắc phòng đã hỏng, rồi hắn nhìn thấy một hồ bơi. Trong cảnh tối tăm đó, hắn soi đèn thì thấy một tiếng động, một người ngoi lên khỏi hồ, hắn ngỡ là chị của hắn, may mà cô này cột tóc rõ ràng khuôn mặt không phải. Sau khi thấy hắn thì cả hai đều hốt hoảng kêu lên, hắn sợ ma nên chạy lên tầng còn cô ta tưởng hắn là nhóm đối thủ lặn xuống rời ra xa khỏi vách bể bơi. Sau khi lên, một là nghĩ đến chị họ, hai là cảm thấy cô gái yếu đuối, ba là trời xui đất khiến thế nào; hắn quay lại cạnh hồ bơi soi đèn xem thì thấy cô ta đã bất tỉnh thả trôi dưới nước, càng lúc chìm càng sâu.
Lúc này hắn không kịp nghĩ gì liền lặn xuống cứu người. Lúc lao xuống làn nước thì bao nhiêu viễn cảnh tối tăm hiện ra, hắn cảm thấy như bao nhiêu cánh tay kéo hắn xuống, khi hắn ở mép bờ thì có ai xõa tóc chòm lên dọa hắn, rồi ai đó níu chân hắn lôi xuống. Hắn dẹp hết suy nghĩ tạp nham đó, nhắm hướng về cô gái, khi chạm đến chân cô gái, cảm giác chân cô vùng vẫy rời ra một cái đã khiến hắn lấy lại bình tĩnh hơn, hắn càng bơi đến để ôm lấy mình cô kéo lên mặt nước. Sau khi kéo lên mặt nước thì cảm giác thân thể ấm áp của cô gái kéo hắn về thực tại. Hắn hít thở một hơi lại nhớ đến đám giang hồ vừa chạy đi. Một cảm giác mãnh liệt rằng chúng sẽ sớm trở lại. Hắn bơi thật nhanh kéo cô gái bất tỉnh đưa lên bờ, thân thể mềm mại qua lớp quần áo của cô gái làm hắn run lên, nhưng ý nghĩ hắn chỉ có một: cứu người, thời gian là vàng bạc.
Với một tư thế không thể xấu xí hơn, hắn đưa cô gái nằm sấp bụng trên cạnh sôfa để đầu mặt chúi xuống đất rồi đấm lưng để nước trào ra rồi lật cô ngửa lại ép tim thổi hơi. Cảm giác chân thật của cô gái khi chạm làm Adrenalin tiết ra thêm giúp hắn bình tĩnh, 5 lần ép tim ở mũi kiếm xương ức thì thổi hơi vào phổi cô ấy 2 lần. Lặp đi lặp lại thao tác ấy đến lần thứ 5 thì cô gái sặc nước tỉnh lại, cô nôn ra một mớ nước, ho sặc sụa thêm mớ nữa. Lúc này hắn đã hết lo sợ, vì cô đã tỉnh lại. Cô ta thấy có một người đàn ông cũng bớt sợ nên không chạy nữa rồi hắn đưa cô ta vào đây. Hắn hỏi cô về chị Hồng, cô bảo mình là bạn của chị Hồng.
Sau khi đưa vào bệnh viện, hắn đã cảm thấy muốn trốn đi, hắn cảm thấy ở lại sẽ rất là không tốt cho hắn. Cảm giác lạnh xâm nhập làm càng lúc càng phát run, cho đến khi thấy nhóm vệ sĩ đi vào rần rộ như duyệt binh đến xếp hàng cạnh cửa phòng bệnh, may mà bệnh viện có dự ứng lực chứ không chắc phải sập mất thôi. Hắn càng run hơn, cảm giác bây giờ mà chạy đi thì cả đám đó sẽ bu vào đánh một mình hắn, hắn nghĩ về quê được chắc sẽ không thèm lên thành phố nữa. Rồi hai ông Thành Công và Chí An vào phòng, hắn cảm thấy đó là hai ông trùm Yakuza lúc nào cũng có vài cây súng trong túi chuẩn bị bắn hắn.... Rồi đám vệ sĩ cạnh hắn lại nói với nhau về nhóm họ bị nhóm Tử Hồng đánh bị thương, hắn biết đây là … băng đối thủ. Hắn định đứng lên bỏ chạy thì hai ông già đã bước ra trước mặt hắn hỏi:
- Cậu cứu con gái tôi à?
Hắn vẫn run run không ngẩng đầu lên, hai tay chấp vào nhau lẩm bẩm:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Người ta nói cứu vật vật trả ơn cứu nhơn nhơn trả oán mà.
- Cậu nói gì vậy? Cậu đưa con gái tôi vào viện phải không?
- Thôi bác ơi người khoẻ mạnh vào viện rồi cũng nằm viện hà.
Chí An thấy Gia Bảo run run tay nắm tay hắn hỏi:
- Sao tay cậu run vậy?
Hắn lại lẩm bẩm:
- Sắp chết ai không sợ.
Hai ông nghe vậy ngẩn người. Ông Thành Công nói:
- Cứu con ta thì là ân nhân, chúng ta sẽ bảo vệ cậu không sợ ai cả.
- Ông không giết nhưng bọn họ…
Gia Bảo chỉ nhóm vệ sĩ xếp hàng hai bên. Chí An hỏi:
- Họ làm sao?
- Mặt họ lạnh lan toả khắp xung quanh.
- Vậy nên cậu run à?
- Lấy thịt đè người thôi cũng chết.
Thành Công chau mày, Chí An chợt vỗ vai nói:
- “Làm thân trai đứng trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”. Chúng ta phải mạnh mẽ, can đảm lên, có gì mà phải sợ hãi chứ, bị đánh thì đau, đau thì khóc, sợ gì.
Gia Bảo nghe vậy như được tiếp thêm sức mạnh nói:
- Đúng vậy. Cháu là em của chị Hồng, lúc nãy có nghe hai ông bắt chị của cháu. Chúng ta có thể trao đổi không?
Hai ông nghe vậy “ồ” lên:
- Trao đổi thế nào?
- Chị của cháu là người tốt. Cũng chỉ có chị ấy là người thân nhất, cháu sẽ dùng mọi công trình nghiên cứu để cứu chị ấy ra.
Rồi hắn đứng lên kể ra một loạt công trình như Tính hai mặt của thời gian, Giả thuyết rìa hố đen, Mất cân bằng Tinh – Khí Thần hay các nghiên cứu về từ trường học, nhân sinh học…. Hai ông nghe cũng chẳng hiểu gì, nhưng cảm thấy được sự cố gắng của hắn. Thành Công nghĩ có lẽ ban nãy bọn vệ sĩ đã nói gì với nhau về Tử Hồng nên hắn nghe được, ông hỏi:
- Cậu có vợ chưa?
- Dạ chưa
- Tốt. Cậu đã cứu con tôi khỏi đuối nước chắc cũng chạm đến thân thể nó rồi, như vậy còn gì phẩm giá của nó nữa. Tôi muốn cậu phải theo chăm sóc đến khi nó xuất viện thì tôi sẽ thả chị Hồng của cậu ra. Cậu thấy thế nào?
Gia Bảo “ủa” lên một tiếng tính hỏi lại. Bọn vệ sĩ cũng ngơ người ra. Nhưng nhìn vẻ nghiêm túc của ông Thành Công thì Gia Bảo không biết có cạm bẫy gì không cũng chỉ có nước đồng ý.
Rồi hai ông đưa Ngọc Châu và Gia Bảo cũng theo về bệnh viện chỗ Phi Long đang nằm. Hai ông đến thăm Phi Long thì hắn vừa tỉnh lại, bác sĩ báo tình hình chuyển biến tốt thì Thành Công vô cùng mừng rỡ. Mọi chuyện cảm thấy có phần tươi đẹp hơn, họ đã giải quyết được nhiều vấn đề. Hai ông chỉ vào thăm sơ qua Phi Long, họ cũng nói là bạn cũ của nhau không nhắc Chí An là cha Ngọc Dung. Rồi sau đó hai ông qua thăm Tiểu Hòa, Ngọc Dung vẫn chăm sóc bên cạnh. Lần này Chí An không phản đối việc Ngọc Dung với Tiểu Hòa nữa. Thành Công cười vỗ vai Chí An nói:
- Con gái ông mới 18 tuổi đã dụ dỗ được thằng rể tài ba như thế thì còn ai bằng.
Ông Chí An cũng kể lại mọi chuyện từ đầu, họ với ông Văn Nhân cha của Tử Hồng là ba người bạn chí thân thật sự, tất cả như đã kể với Tử Hồng. Rồi sau đó mỗi người ly biệt một phương làm ăn, khi ông Chí An gặp lại Thành Công sau khi xuống trực thăng vào đại bản doanh thì ông đã nhận ra Thành Công là 2 Trưởng. Cuộc thương lượng trước khi Chí An bị Thành Công bắt như sau:
- Tôi thua rồi, ông đã thắng.
- Đơn giản vậy sao?
- Ông không tin?
Đương nhiên Thành Công nghi ngờ.
- Vậy thì ông đúng rồi đấy, giữa những người như chúng ta chỉ nên có hợp tác và thương lượng, không nên có thắng thua.
- Ông muốn hợp tác và thương lượng?
- Ông muốn biết?
Đương nhiên Thành Công muốn biết, để thành công thì phải biết. hợp tác và thương lượng thì phải biết hợp tác và thương lượng điều gì, điều khoản ràng buộc, trách nhiệm và lợi ích.
- Tôi chỉ nói cho một người biết thôi, ông biết là ai không?
Thành Công đương nhiên cũng hiểu ý tứ đó. Nên khi chỉ còn 2 người, họ đã cùng nhau đứng nhìn về một hướng. Đặt ra 2 mục tiêu, 1 là tìm ra kẻ đứng sau thao túng phá hoại tập đoàn Full-life, 2 là thử lòng Tiểu Hòa đủ xứng đáng với Ngọc Dung không. Lúc đó họ chưa biết có kẻ xen vào đánh Phi Long, nhưng đã có ông Chí An đứng ra chủ trì thì lo gì không mời được các siêu bác sĩ ở trời Tây về cứu chữa cho con ông ta. Việc xảy ra rồi thì mục đích không phải trả thù, mà là khắc phục hậu quả. Sau đó họ mới phát hiện ra là có kẻ thao túng, tá đao sát nhân, đã dùng chất kích thích dụ dỗ con ông ta phạm lỗi, lại đánh con ông ta để gây sâu sắc mối thù.
Từ lúc đó mục tiêu của ông Thành Công đã giống ông Chí An hoàn toàn. Chỉ muốn đưa kẻ thứ 3 đứng giữa ra mà xử trị. Bây giờ lại biết được Tử Hồng là con của Văn Nhân, lỗi lầm lại bởi hiểu lầm ngày xưa không giải tỏa mà lại vương vấn tới bây giờ sinh ra mọi chuyện. Giờ thì cha mẹ Tử Hồng đã mất, không biết làm sao để giải quyết mối nghi ngờ trong lòng Tử Hồng để có thể không đối địch với họ nữa. Dù rằng bây giờ Tử Hồng đã giảm đi ý chí trả thù nhưng nếu chưa giải quyết rốt ráo thì mối nghi ngờ sẽ còn âm ĩ. Tiểu Hòa nghe qua câu chuyện chợt hỏi:
- Vậy có thể tìm người cho số vàng đó.
- Giữa biển người mênh mông biết đâu mà tìm.
- Vậy có thể thông báo để họ tìm mình nói rõ chuyện năm xưa.
- 1 là đứa cháu này vẫn cho rằng chúng tôi mượn người vẽ chuyện, 2 là có thể ông ta sẽ không ra mặt.
Tiểu Hòa lại hỏi:
- Thứ ông ta cho là vàng trang sức, sao có thể là vàng quặng khai thác được?
Hai ông chợt như bừng tỉnh:
- Đúng rồi, vàng trang sức thì giá bán sẽ khác vàng quặng. Nếu cô ta có điều tra lại chắc hẳn sẽ biết giá bán của chúng ta lúc đó.
Ông Thành Công vỗ vai Chí An lần nữa:
- Thấy chưa, ông có thằng rễ như vậy lại không biết giữ còn đòi gì nữa.
Chí An nói:
- Ông nói quá là hư thằng rễ nhà tôi đấy.
Hai người cùng cười, câu nói đùa đó ý tứ là ông đã chấp nhận Tiểu Hòa, không còn phản đối gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro