Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Cho anh
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:31:00
Sớm đã biết cô là sát thủ, tự mình cũng biết cuộc sống sau này sẽ có nhiều nguy hiểm, nhưng mình nguyện ý ở lại cạnh cô, cùng cô chiến đấu, nhưng cư nhiên có người muốn hắn sống một mình, Hừ! Nghĩ cùng đừng nghĩ.
"Thật xin lỗi, em không muốn anh gặp chuyện, không nên tức giận.'' Tiểu Ốc hôn một cái trên mặt anh.
Lữ Trị vô dụng lập tức hết giận, rất hưởng thụ ôm cô vào ngực: "Hừ! Coi như em thức thời."
"He he vậy chúng ta nên làm gì vây giờ.'' Cô nhìn anh.
“Trở về Nam Châu, Diệc Phồn ở Macao cũng là nhân vật có tiếng, nhưng Nam Châu là địa bàn của anh, anh ta không dám ở đấy quấy phá, nếu không sẽ có đi mà không về, lại muốn giết em, anh thấy đúng là anh ta uống nhầm thuốc rồi. đừng tưởng rằng có máy bay trực thăng là ngon, cái của anh còn to hơn, hiện tại anh gọi người đến sân bay, chúng ta đi đến biệt thự của anh nghỉ một chút, máy bay đến, chúng ta trở về."
Cô ừ một tiếng: "Vậy chúng ta ngồi máy bay đi. Che giấu được tai mắt.''
Anh hôn một cái trên mặt cô :" Tất cả đều nghe theo em.''
Anh đem xe giao cho thuộc hạ, mang cô ngồi xe taxi về, mới đến biệt thự, là 10 giờ đêm, anh cảm thấy như trải qua một năm vậy, đời của mình lớn như vậy, còn là lần đầu bắn nhau, còn là oanh tạc trên không, đối với một người bình thường như anh mà nói, như là cơn ác mộng.
Anh nhìn cô đang ngồi uống rượi cạnh mình: “Em không sợ sao? Mới vừa.''
Cô cười có chút bất đắc dĩ: “Em đã quen rồi, đây không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng. Cũng không phải là uống rượi, có thể có can đảm, ở cùng với em là nguy hiểm như vậy, chỉ là bây giờ anh muốn lui ra, còn kịp.''
"Tuyệt đối không, anh thích. Nơi nào có em là niềm vui. Anh rất vui khi ở cùng với anh, đối mặt với phong ba.''
Cô có hơi mệt, tựa vào bả vai của hắn, nhắm mắt lại, uống hai ngụm rượi, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Lữ Trị, chúng ta ân ái đi!"
"Bây giờ? Em không mệt?'' Anh thiếu chút nữa phun rượi vì câu nói của cô, ai kêu cô nói hai chữ 'ân ái' này, nói tự nhiên như vậy.
"Mệt, nhưng em chỉ muốn ân ái, anh không cần?'' Mới chút nữa bị vị hôn phu bắn chết, cô chưa tỉnh hồn, cô cần một cuộc tình dục để chấn anh linh hồn, cả lo lắng và uất ức, nhìn anh, liền muốn cùng anh, chỉ đơn giản như vậy, chỉ là giờ khắc này kích động, cảm thấy anh đáng giá cho cô phó thác cả đời, cho nên muốn cho anh, cũng chỉ cho anh.
"Thật xin lỗi, em không muốn anh gặp chuyện, không nên tức giận.'' Tiểu Ốc hôn một cái trên mặt anh.
Lữ Trị vô dụng lập tức hết giận, rất hưởng thụ ôm cô vào ngực: "Hừ! Coi như em thức thời."
"He he vậy chúng ta nên làm gì vây giờ.'' Cô nhìn anh.
“Trở về Nam Châu, Diệc Phồn ở Macao cũng là nhân vật có tiếng, nhưng Nam Châu là địa bàn của anh, anh ta không dám ở đấy quấy phá, nếu không sẽ có đi mà không về, lại muốn giết em, anh thấy đúng là anh ta uống nhầm thuốc rồi. đừng tưởng rằng có máy bay trực thăng là ngon, cái của anh còn to hơn, hiện tại anh gọi người đến sân bay, chúng ta đi đến biệt thự của anh nghỉ một chút, máy bay đến, chúng ta trở về."
Cô ừ một tiếng: "Vậy chúng ta ngồi máy bay đi. Che giấu được tai mắt.''
Anh hôn một cái trên mặt cô :" Tất cả đều nghe theo em.''
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đem xe giao cho thuộc hạ, mang cô ngồi xe taxi về, mới đến biệt thự, là 10 giờ đêm, anh cảm thấy như trải qua một năm vậy, đời của mình lớn như vậy, còn là lần đầu bắn nhau, còn là oanh tạc trên không, đối với một người bình thường như anh mà nói, như là cơn ác mộng.
Anh nhìn cô đang ngồi uống rượi cạnh mình: “Em không sợ sao? Mới vừa.''
Cô cười có chút bất đắc dĩ: “Em đã quen rồi, đây không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng. Cũng không phải là uống rượi, có thể có can đảm, ở cùng với em là nguy hiểm như vậy, chỉ là bây giờ anh muốn lui ra, còn kịp.''
"Tuyệt đối không, anh thích. Nơi nào có em là niềm vui. Anh rất vui khi ở cùng với anh, đối mặt với phong ba.''
Cô có hơi mệt, tựa vào bả vai của hắn, nhắm mắt lại, uống hai ngụm rượi, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Lữ Trị, chúng ta ân ái đi!"
"Bây giờ? Em không mệt?'' Anh thiếu chút nữa phun rượi vì câu nói của cô, ai kêu cô nói hai chữ 'ân ái' này, nói tự nhiên như vậy.
"Mệt, nhưng em chỉ muốn ân ái, anh không cần?'' Mới chút nữa bị vị hôn phu bắn chết, cô chưa tỉnh hồn, cô cần một cuộc tình dục để chấn anh linh hồn, cả lo lắng và uất ức, nhìn anh, liền muốn cùng anh, chỉ đơn giản như vậy, chỉ là giờ khắc này kích động, cảm thấy anh đáng giá cho cô phó thác cả đời, cho nên muốn cho anh, cũng chỉ cho anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro