Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Giải quyết
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:31:00
Tiểu Ốc đánh tay lái lái xe sang vệ đường, bị chiếc xe kia va chạm nhẹ, chỉ xước tí sơn. Chiếc xe kia vẫn lao về phía trước đụng phải chiếc xe đã bị Tiểu Ốc đâm đổ vó chổng lên trời.
"Giải quyết!" Tiểu Ốc hài lòng cười, khởi động xe phóng đi, vừa giải quyết xong mấy cái xe, vừa chặn luôn đường để phòng ngừa phía sau có xe đuổi tới, nhưng cô vẫn sợ phía trước có mai phục.
Mới đi được hơn nửa dặm đường, lại xuất hiện sự cố mới, Tiểu Ốc hét to: "Nguy rồi, xe sắp hết xăng".
"Vậy làm sao bây giờ?" Xong rồi, lúc này là lúc nào mà còn xảy ra chuyện này.
"Tôi sẽ giấu xe vào rừng để tránh người ta phát hiện ra, sau đó chúng ta đi vòng quanh đây xem nhà nào có xe thì mượn trở về thành". Tiểu Ốc nhỏ giọng mắng một tiếng, lái xe vào một khu rừng rậm rạp, xuống xe.
Ba người xem bản đồ trên điện thoại di động, từ đây tới thành còn rất xa, vài chục km nữa, hơn nữa trên bản đồ thể hiện xung quanh đấy trước không thôn xóm sau không nhà trọ, sợ rằng chỉ có thể cả đêm đi đường.
Vì cẩn thận, điện thoại di động phải tắt, ngộ nhỡ đối phương đã báo cảnh sát, vậy chỉ cần tra điện thoại di động là biết bọn họ ở đâu, cũng không dám gọi nhờ giúp đỡ.
Bọn Tiểu Ốc vào được thành lúc trời gần sáng, tìm một nhà trọ nhỏ ở tạm, dùng điện thoại của khách sạn gọi về cho người nhà, Tiểu Ốc gọi ngay cho Đậu Diệc Phồn: "Diệc Phồn, là em đây, bọn Mộc Trạch Khải an toàn không?"
"Đã an toàn về đến Mộc gia rồi, cám ơn trời đất, cuối cùng em cũng gọi điện thoại về. Em có sao không?"
"Em chỉ bị thương nhẹ thôi, chuyện này cảnh sát biết không? Bên Vương què có động tĩnh gì không?" Tiểu Ốc muốn xác định bình an mới dám trở về.
"Giải quyết!" Tiểu Ốc hài lòng cười, khởi động xe phóng đi, vừa giải quyết xong mấy cái xe, vừa chặn luôn đường để phòng ngừa phía sau có xe đuổi tới, nhưng cô vẫn sợ phía trước có mai phục.
Mới đi được hơn nửa dặm đường, lại xuất hiện sự cố mới, Tiểu Ốc hét to: "Nguy rồi, xe sắp hết xăng".
"Vậy làm sao bây giờ?" Xong rồi, lúc này là lúc nào mà còn xảy ra chuyện này.
"Tôi sẽ giấu xe vào rừng để tránh người ta phát hiện ra, sau đó chúng ta đi vòng quanh đây xem nhà nào có xe thì mượn trở về thành". Tiểu Ốc nhỏ giọng mắng một tiếng, lái xe vào một khu rừng rậm rạp, xuống xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người xem bản đồ trên điện thoại di động, từ đây tới thành còn rất xa, vài chục km nữa, hơn nữa trên bản đồ thể hiện xung quanh đấy trước không thôn xóm sau không nhà trọ, sợ rằng chỉ có thể cả đêm đi đường.
Vì cẩn thận, điện thoại di động phải tắt, ngộ nhỡ đối phương đã báo cảnh sát, vậy chỉ cần tra điện thoại di động là biết bọn họ ở đâu, cũng không dám gọi nhờ giúp đỡ.
Bọn Tiểu Ốc vào được thành lúc trời gần sáng, tìm một nhà trọ nhỏ ở tạm, dùng điện thoại của khách sạn gọi về cho người nhà, Tiểu Ốc gọi ngay cho Đậu Diệc Phồn: "Diệc Phồn, là em đây, bọn Mộc Trạch Khải an toàn không?"
"Đã an toàn về đến Mộc gia rồi, cám ơn trời đất, cuối cùng em cũng gọi điện thoại về. Em có sao không?"
"Em chỉ bị thương nhẹ thôi, chuyện này cảnh sát biết không? Bên Vương què có động tĩnh gì không?" Tiểu Ốc muốn xác định bình an mới dám trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro