Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Khen thưởng
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:31:00
“Anh thường đến đây phải không?”
“Thỉnh thoảng.”
“Tôi thấy anh có vẻ như rất quen thuộc nơi này.”
“Thật nhàm chán, kỳ thật thì cũng không có gì. Có đôi khi muốn uống rượu phải đi Bắc Kinh, xa một chút thì đến Paris, muốn đi dạo phố thì tới Hồng Kông, xa một chút chắc phải đi NewYork. Muốn ăn điểm tâm, thì đi Quảng Đông, ăn món ăn ngon thì tới Hàn Quốc, nhưng tôi ghét Nhật Bản”.
Lữ Trị hời hợt trả lời, nhưng kỳ thật đối với người quen thuộc thì anh rất hay trò chuyện nhiều.
“Tôi cũng không thích Nhật Bản, vậy nếu anh muốn đi xem xiếc thú, chẳng lẽ phải chạy đến đoàn xiếc thú Mặt Trời hả?”
“Không, trước mắt tôi không phải được xem rồi sao?” Lữ Trị cười xấu xa.
“Được lắm! Anh ngứa da có phải không?” Tiểu Ốc đưa tay nhéo thiệt mạnh vào bên hông Lữ Trị.
Lữ Trị không trốn: “Đánh là thương, mắng là yêu, tôi có đau cũng vui vẻ.”
“Hừ! Đi thôi.” Tiểu Ốc bỏ cuộc anh ta thật sự không biết đau, bụng đói kêu ùng ục, Tiểu Ốc lôi kéo Lữ Trị đi về phía cửa.
“Chờ một chút, cái này cho em, Macao gió lớn lắm.”
Lữ Trị giống như làm ảo thuật, từ trong tay áo rút ra một cái khăn lụa cho Tiểu Ốc quàng lên cổ.
“Thật đẹp.”
“Vậy em muốn làm bạn gái của tôi hay không?”
“Tôi không phải đã là bạn gái của anh rồi hay sao?” Bình thường anh ta rất bá đạo, khi nào thì để ý đến cô có đồng ý hay không?
“Đây chính là em nói nha, không được đổi ý, nói lại lần nữa đi, tôi ghi âm lại lời nói này, để về sau em không thể nào đổi ý được.”
Lữ Trị lấy điện thoại ra cầm trên tay tựa mình vào cửa nhìn Tiểu Ốc.
“Mặc kệ anh.” Tiểu Ốc làm bộ cười cười đi qua mặt Lữ Trị.
“Xem như tôi trả tiền cho em, em nói lại lần nữa đi!”
“Không cần, sao mà anh vung tiền như rác vậy?”
“Tôi đây liền làm cho em cái Hoàng Kim Ốc*, em thích không?” Anh cũng không phải nói đùa, cô tên là Kim Tiểu Ốc, đưa cái này làm vật đính ước là một lựa chọn đúng đắn.
“Tôi cần cái kia để làm gì? Muốn di chuyển cũng khó.”
“Vậy tôi liền cho em cái có thể di chuyển, về sau ai dám khinh thường em, nói với tôi, tôi liền đánh chết hắn.” Lữ Trị khí phách nói.
Tiểu Ốc nghe được chợt thấy cảm động, cô đã cho là tâm của mình đã sớm theo Đậu Diệc Phồn rời đi cùng Mộc Trạch Khải ban đầu mà tan biến, nhưng giờ lại dễ dàng bị anh ta kích thích lại, có lẽ cho tới bây giờ cô chính là thiếu đi tình yêu chăng!
Lúc này mới đáp ứng: “Được rồi! Tôi sẽ nói một lần, anh chuẩn bị nghe đi.”
*Hoàng Kim Ốc: có trong một câu chuyện cổ tích Trung Hoa ngày xưa nói về một ngôi nhà được xây toàn bộ bằng vàng, bên trong còn có báu vật.
“Thỉnh thoảng.”
“Tôi thấy anh có vẻ như rất quen thuộc nơi này.”
“Thật nhàm chán, kỳ thật thì cũng không có gì. Có đôi khi muốn uống rượu phải đi Bắc Kinh, xa một chút thì đến Paris, muốn đi dạo phố thì tới Hồng Kông, xa một chút chắc phải đi NewYork. Muốn ăn điểm tâm, thì đi Quảng Đông, ăn món ăn ngon thì tới Hàn Quốc, nhưng tôi ghét Nhật Bản”.
Lữ Trị hời hợt trả lời, nhưng kỳ thật đối với người quen thuộc thì anh rất hay trò chuyện nhiều.
“Tôi cũng không thích Nhật Bản, vậy nếu anh muốn đi xem xiếc thú, chẳng lẽ phải chạy đến đoàn xiếc thú Mặt Trời hả?”
“Không, trước mắt tôi không phải được xem rồi sao?” Lữ Trị cười xấu xa.
“Được lắm! Anh ngứa da có phải không?” Tiểu Ốc đưa tay nhéo thiệt mạnh vào bên hông Lữ Trị.
Lữ Trị không trốn: “Đánh là thương, mắng là yêu, tôi có đau cũng vui vẻ.”
“Hừ! Đi thôi.” Tiểu Ốc bỏ cuộc anh ta thật sự không biết đau, bụng đói kêu ùng ục, Tiểu Ốc lôi kéo Lữ Trị đi về phía cửa.
“Chờ một chút, cái này cho em, Macao gió lớn lắm.”
Lữ Trị giống như làm ảo thuật, từ trong tay áo rút ra một cái khăn lụa cho Tiểu Ốc quàng lên cổ.
“Thật đẹp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy em muốn làm bạn gái của tôi hay không?”
“Tôi không phải đã là bạn gái của anh rồi hay sao?” Bình thường anh ta rất bá đạo, khi nào thì để ý đến cô có đồng ý hay không?
“Đây chính là em nói nha, không được đổi ý, nói lại lần nữa đi, tôi ghi âm lại lời nói này, để về sau em không thể nào đổi ý được.”
Lữ Trị lấy điện thoại ra cầm trên tay tựa mình vào cửa nhìn Tiểu Ốc.
“Mặc kệ anh.” Tiểu Ốc làm bộ cười cười đi qua mặt Lữ Trị.
“Xem như tôi trả tiền cho em, em nói lại lần nữa đi!”
“Không cần, sao mà anh vung tiền như rác vậy?”
“Tôi đây liền làm cho em cái Hoàng Kim Ốc*, em thích không?” Anh cũng không phải nói đùa, cô tên là Kim Tiểu Ốc, đưa cái này làm vật đính ước là một lựa chọn đúng đắn.
“Tôi cần cái kia để làm gì? Muốn di chuyển cũng khó.”
“Vậy tôi liền cho em cái có thể di chuyển, về sau ai dám khinh thường em, nói với tôi, tôi liền đánh chết hắn.” Lữ Trị khí phách nói.
Tiểu Ốc nghe được chợt thấy cảm động, cô đã cho là tâm của mình đã sớm theo Đậu Diệc Phồn rời đi cùng Mộc Trạch Khải ban đầu mà tan biến, nhưng giờ lại dễ dàng bị anh ta kích thích lại, có lẽ cho tới bây giờ cô chính là thiếu đi tình yêu chăng!
Lúc này mới đáp ứng: “Được rồi! Tôi sẽ nói một lần, anh chuẩn bị nghe đi.”
*Hoàng Kim Ốc: có trong một câu chuyện cổ tích Trung Hoa ngày xưa nói về một ngôi nhà được xây toàn bộ bằng vàng, bên trong còn có báu vật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro