Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Không công bằng
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:31:00
Tiểu Ốc gật đầu một cái, lại lắc đầu: "Tôi không biết cậu có thể đợi được tôi hay không, nếu đợi quá lâu hay đợi uổng công thì sao?"
"Không sao, cái anh có chính là thời gian, chúng ta từ từ dùng…"
Tiểu Ốc gật đầu một cái, vậy thì từ từ đi!
(Từ giờ tớ đổi xưng hô cho Tiểu Ốc nhé, vì Tiểu Ốc đã chấp nhận với Đậu Diệc Phồn)
Thà vậy còn hơn lập tức kết hôn, gật đầu xong, cô mới phát hiện ra mình đói bụng, ngẩng đầu nhìn cậu, rất vô sỉ mà nói: "Đậu mỹ nhân, em đói bụng, mời người ta ăn cơm đi! Gọi là an ủi bệnh nhân được không?"
"Được, em muốn ăn cái gì?"
"Bữa tiệc lớn, thịt bò bít tết".
Đậu Diệc Phồn im lặng. Cô luôn như vậy, luôn không biết chăm sóc bản thân: "Ngày mai đi, được không? Hiện tại quá muộn, không tìm được bữa tiệc lớn thịt bò bít tết, anh sẽ sai người đi mua chút đồ ăn đêm, đến ngày mai tha hồ ăn, ăn gì cũng được".
"Vậy em muốn ăn đùi gà". Cô muốn ăn thịt, giằng co lâu như vậy, thật đói bụng.
"Cái này được".
"Em còn muốn ăn chân vịt". Tiểu Ốc được voi đòi tiên.
"Được". Cưng chiều phụ nữ là quyền lợi của đàn ông.
"Em còn muốn ăn cá nướng".
"Được, dứt khoát gà vịt thịt cá đều có, em còn muốn ăn bộ phận gì của con heo?”
"Móng giò". Mặc dù ăn không được, nhưng ngu sao mà không đòi, dĩ nhiên cô sẽ không lãng phí, ai kêu Đậu mỹ nhân xinh đẹp như vậy. Cô ăn không được có thể cho anh ăn, cho anh mập chết là tốt nhất.
"Được, muốn luộc hay là nướng?"
"Luộc". Tiểu Ốc ngẩng đầu, hưởng thụ cảm giác được sủng ái. Cô nhớ lại tình cảnh trước kia của mình khi liều mạng lấy lòng Kiều Kiều, cảm giác không hề giống nhau, cảm giác được người cưng chiều thật thoải mái, nhưng Tiểu Ốc biết rõ, đây không phải là yêu, chỉ là muốn chút ấm áp ở nơi anh.
Đậu Diệc Phồn nhanh chóng ra lênh cho thủ hạ đi mua, lại cho người đi tìm bác sĩ đến đổi cho Tiểu Ốc phòng tốt nhất. Cậu chi tiền, mấy ngày tới cậu sẽ ở cùng cô, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, không còn gì tốt hơn, có câu nói là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Nửa giờ sau, Tiểu Ốc ngồi trong phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện, tay trái cầm chân vịt, tay phải cầm đùi gà, ăn cực kỳ cao hứng. Còn có Đậu mỹ nhân ở bên cạnh tương bồi, bình thường Đậu Diệc Phồn đến nửa đêm cũng không thể nào ăn cái gì, anh sợ béo phì, nhưng bây giờ anh cực kỳ yêu gương mặt này, tư thái này, mặc dù buổi tối ăn cái gì cũng dễ dàng bị béo phì, nhưng Tiểu Ốc đã lên tiếng, anh có thể có biện pháp gì?
"Không sao, cái anh có chính là thời gian, chúng ta từ từ dùng…"
Tiểu Ốc gật đầu một cái, vậy thì từ từ đi!
(Từ giờ tớ đổi xưng hô cho Tiểu Ốc nhé, vì Tiểu Ốc đã chấp nhận với Đậu Diệc Phồn)
Thà vậy còn hơn lập tức kết hôn, gật đầu xong, cô mới phát hiện ra mình đói bụng, ngẩng đầu nhìn cậu, rất vô sỉ mà nói: "Đậu mỹ nhân, em đói bụng, mời người ta ăn cơm đi! Gọi là an ủi bệnh nhân được không?"
"Được, em muốn ăn cái gì?"
"Bữa tiệc lớn, thịt bò bít tết".
Đậu Diệc Phồn im lặng. Cô luôn như vậy, luôn không biết chăm sóc bản thân: "Ngày mai đi, được không? Hiện tại quá muộn, không tìm được bữa tiệc lớn thịt bò bít tết, anh sẽ sai người đi mua chút đồ ăn đêm, đến ngày mai tha hồ ăn, ăn gì cũng được".
"Vậy em muốn ăn đùi gà". Cô muốn ăn thịt, giằng co lâu như vậy, thật đói bụng.
"Cái này được".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em còn muốn ăn chân vịt". Tiểu Ốc được voi đòi tiên.
"Được". Cưng chiều phụ nữ là quyền lợi của đàn ông.
"Em còn muốn ăn cá nướng".
"Được, dứt khoát gà vịt thịt cá đều có, em còn muốn ăn bộ phận gì của con heo?”
"Móng giò". Mặc dù ăn không được, nhưng ngu sao mà không đòi, dĩ nhiên cô sẽ không lãng phí, ai kêu Đậu mỹ nhân xinh đẹp như vậy. Cô ăn không được có thể cho anh ăn, cho anh mập chết là tốt nhất.
"Được, muốn luộc hay là nướng?"
"Luộc". Tiểu Ốc ngẩng đầu, hưởng thụ cảm giác được sủng ái. Cô nhớ lại tình cảnh trước kia của mình khi liều mạng lấy lòng Kiều Kiều, cảm giác không hề giống nhau, cảm giác được người cưng chiều thật thoải mái, nhưng Tiểu Ốc biết rõ, đây không phải là yêu, chỉ là muốn chút ấm áp ở nơi anh.
Đậu Diệc Phồn nhanh chóng ra lênh cho thủ hạ đi mua, lại cho người đi tìm bác sĩ đến đổi cho Tiểu Ốc phòng tốt nhất. Cậu chi tiền, mấy ngày tới cậu sẽ ở cùng cô, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, không còn gì tốt hơn, có câu nói là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Nửa giờ sau, Tiểu Ốc ngồi trong phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện, tay trái cầm chân vịt, tay phải cầm đùi gà, ăn cực kỳ cao hứng. Còn có Đậu mỹ nhân ở bên cạnh tương bồi, bình thường Đậu Diệc Phồn đến nửa đêm cũng không thể nào ăn cái gì, anh sợ béo phì, nhưng bây giờ anh cực kỳ yêu gương mặt này, tư thái này, mặc dù buổi tối ăn cái gì cũng dễ dàng bị béo phì, nhưng Tiểu Ốc đã lên tiếng, anh có thể có biện pháp gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro