Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Là chị em sao?
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:31:00
Sáng ngày thứ hai sau khi thức dậy, Đậu Diệc Phồn ngồi trước bàn ăn vừa thưởng thức bữa ăn sáng phong phú, vừa hỏi thuộc hạ: “Kết quả theo dõi ngày hôm qua như thế nào?”
“Ngày hôm qua tiểu thư Cơ Mã cùng người đàn ông kia sau khi ăn cơm tối xong, thì họ đi ra một bến cảng tư nhân, tôi không vào được, chỉ ở phía xa nhìn họ lên một cái du thuyền, hình như là du thuyền tư nhân, sau đó du thuyền lái đi, đến mười hai giờ khuya, sòng bạc bên Macao nói tiểu thư Cơ Mã đã trở lại sòng bạc nghỉ ngơi, có chút hơi say, không có gì đáng ngại.”
Nghe nói như vậy thì cũng không có gì bất thường, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Đặc biệt là thời điểm bưng bánh sinh nhật lên.
Đúng rồi sinh nhật!
Anh nhớ không lầm thì theo như trong hồ sơ của cô ấy viết thì ngày sinh nhật không phải vào mùa đông mà, tại sao cô ấy lại nói láo? Chẳng lẽ là sau lưng còn giấu bí mật gì sao?
Không được, thân là quản lý sòng bạc, anh nhất định phải biết rõ chuyện này, bất kỳ chi tiết nhỏ nào cũng không thể bỏ qua, bởi vì nó liên quan đến an nguy của sòng bạc.
Vừa về tới sòng bạc, Đậu Diệc Phồn liền gọi Tiểu Ốc đến phòng làm việc, Tiểu Ốc cười rất nhã nhặn hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì không?”
“Đừng giả bộ, ngày hôm qua tôi thấy cô ở Hồng Kông, ngày hôm qua là sinh nhật của cô chăng?”
Tiểu Ốc không chịu thừa nhận: “Tôi thuận miệng bịa chuyện cùng người đàn ông kia, không nghĩ tới anh ta cũng tin tưởng, chỉ cần có người nguyện ý tổ chức sinh nhật cho tôi, thì ngày nào cũng đều là ngày sinh nhật, việc này không thể sao?”
Cô ấy nói như vậy, cũng có thể đồng ý, nhưng Đậu Diệc Phồn lại cảm thấy việc này lại có điểm kỳ quái, lại nói không ra được kỳ quái ở chỗ nào chỉ có thể khoát khoát tay nói với Tiểu Ốc: “Cô đi ra ngoài đi!”
“Được”
Tiểu Ốc âm thầm ghi nhớ các bố trí trong phòng làm việc, tất cả các vị trí, có mấy ngăn kéo, nơi nào có thể để tủ sắt.
Tiểu Ốc sau khi rời khỏi, Đậu Diệc Phồn ngồi trong phòng làm việc nghĩ tới nghĩ lui, viết loạn trên giấy, đầu tiên viết hai cái tên, Kim Tiểu Ốc, Cơ Mã, hai người này hình như không có điểm nào giống nhau, có thể chỉ sợ người giống người mà thôi, ví dụ như ánh mắt, bộ dạng nghiêm túc, cũng rất giống, ngay cả dáng đi cũng rất giống.
Một là thất lạc người thân, một là trời sinh trời nuôi, ngũ quan có chút giống nhau, có phải hay không là cùng cha khác mẹ, hoặc là cùng mẹ khác cha?
Dù sao thì Tiểu Ốc là cô nhi cha mẹ không rõ nên cũng có khả năng này, mà Cơ Mã trong tài liệu cũng ở cô nhi viện lớn lên, cha mẹ không rõ, có thể hay không có khả năng họ là chị em?
“Ngày hôm qua tiểu thư Cơ Mã cùng người đàn ông kia sau khi ăn cơm tối xong, thì họ đi ra một bến cảng tư nhân, tôi không vào được, chỉ ở phía xa nhìn họ lên một cái du thuyền, hình như là du thuyền tư nhân, sau đó du thuyền lái đi, đến mười hai giờ khuya, sòng bạc bên Macao nói tiểu thư Cơ Mã đã trở lại sòng bạc nghỉ ngơi, có chút hơi say, không có gì đáng ngại.”
Nghe nói như vậy thì cũng không có gì bất thường, nhưng anh lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Đặc biệt là thời điểm bưng bánh sinh nhật lên.
Đúng rồi sinh nhật!
Anh nhớ không lầm thì theo như trong hồ sơ của cô ấy viết thì ngày sinh nhật không phải vào mùa đông mà, tại sao cô ấy lại nói láo? Chẳng lẽ là sau lưng còn giấu bí mật gì sao?
Không được, thân là quản lý sòng bạc, anh nhất định phải biết rõ chuyện này, bất kỳ chi tiết nhỏ nào cũng không thể bỏ qua, bởi vì nó liên quan đến an nguy của sòng bạc.
Vừa về tới sòng bạc, Đậu Diệc Phồn liền gọi Tiểu Ốc đến phòng làm việc, Tiểu Ốc cười rất nhã nhặn hỏi: “Tổng giám đốc, có chuyện gì không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng giả bộ, ngày hôm qua tôi thấy cô ở Hồng Kông, ngày hôm qua là sinh nhật của cô chăng?”
Tiểu Ốc không chịu thừa nhận: “Tôi thuận miệng bịa chuyện cùng người đàn ông kia, không nghĩ tới anh ta cũng tin tưởng, chỉ cần có người nguyện ý tổ chức sinh nhật cho tôi, thì ngày nào cũng đều là ngày sinh nhật, việc này không thể sao?”
Cô ấy nói như vậy, cũng có thể đồng ý, nhưng Đậu Diệc Phồn lại cảm thấy việc này lại có điểm kỳ quái, lại nói không ra được kỳ quái ở chỗ nào chỉ có thể khoát khoát tay nói với Tiểu Ốc: “Cô đi ra ngoài đi!”
“Được”
Tiểu Ốc âm thầm ghi nhớ các bố trí trong phòng làm việc, tất cả các vị trí, có mấy ngăn kéo, nơi nào có thể để tủ sắt.
Tiểu Ốc sau khi rời khỏi, Đậu Diệc Phồn ngồi trong phòng làm việc nghĩ tới nghĩ lui, viết loạn trên giấy, đầu tiên viết hai cái tên, Kim Tiểu Ốc, Cơ Mã, hai người này hình như không có điểm nào giống nhau, có thể chỉ sợ người giống người mà thôi, ví dụ như ánh mắt, bộ dạng nghiêm túc, cũng rất giống, ngay cả dáng đi cũng rất giống.
Một là thất lạc người thân, một là trời sinh trời nuôi, ngũ quan có chút giống nhau, có phải hay không là cùng cha khác mẹ, hoặc là cùng mẹ khác cha?
Dù sao thì Tiểu Ốc là cô nhi cha mẹ không rõ nên cũng có khả năng này, mà Cơ Mã trong tài liệu cũng ở cô nhi viện lớn lên, cha mẹ không rõ, có thể hay không có khả năng họ là chị em?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro