Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Sẽ thoải mái mộ...
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:31:00
“Thả bọn họ ra.''
"Vậy chúng tôi đi trước.'' Cô nói nhỏ, xong rồi dìu Triêu Quân đi ra ngoài, bây giờ không phải là thời điểm quyến luyến.
"Lên đường bình an.''
Cô vừa mới ra ngoài, máy bay trực thăng đã hạ xuống trước mặt cô, xem ra bọn họ đã lâu không ra, trực thăng đã trực tiếp lái tới.
Cô đỡ hắn lên máy bay, quay đầu nhìn Diệc Phồn một cái, đóng cửa lại....
Vì tránh tai mắt của mọi người, sau khi tới Nam Thành, Triêu Chính khiêm tốn ngồi một chiếc xe tới đón em trai, còn mang nhân viên cứu hộ tốt nhất.
Thấy đứa em bị thương thê thảm, không nỡ nhìn, Lữ Trị đề nghị đưa vào bệnh viện của anh, thiết bị và dược kiệu đầy đủ cả.
Triêu Chính suy nghĩ một chút, cũng chỉ có như vậy, sau khi đem Triêu Quân vào bệnh viện cấp cứu, bên ngoài phòng cấp cứu, Triêu Chính nói nhỏ với cô: "Cảm ơn cô đã cứu mạng em của tôi, cô là ân nhân cứu mạng của nhà chúng tôi.''
Cô lắc đầu một cái: “Đừng nói như vậy, một ngày là thầy cả đời là cha, không có anh ta, bây giờ chắc tôi đang ngồi tù, chờ anh ta thoát khỏi nguy hiểm, nếu có thể, nói cho tôi biết một tiếng, thời gian không còn sớm, tôi cùng bạn trai về trước.''
Cô tin vào giờ phút này, mặc kệ tình huống như thế nào, đều không cần người ngoài như cô đứng đợi, bởi vì người thân của anh ta nghe được tin đang trên đường tới, cô không có ý định cùng người đó gặp mặt, thân phận của cô không thể bại lộ.
Triều Chính gật đầu: "Hẹn gặp lại.”
Cô đi ra bệnh viện, yếu đuối tựa vào ngực Lữ Trị, anh thấy cô có điểm không đúng : "Thế nào?"
"Em bị rồi.'' Cô bị đau bụng kinh, mặt cô trắng bệch, lại có ý nói ra, quá mất mặt rồi !
“Hả! Thế nào không nói sớm, anh ôm em về.''
“Đừng! Nếu là làm dơ quần áo của anh thì sao.'' Cô ngăn cản hành động ôm của anh.
“Không sao, vợ anh thì sao anh lại ghét bỏ.'' Nói xong anh ôm lấy cô đi ra ngoài cửa, hôm nay thật là nguy hiểm, vợ của anh hình như lại thoát một kiếp. Ngày mai lại ăn mừng lớn, hiện tại anh cũng mệt, về nhà ngủ một giấc trước rồi nói sau.
Cô và anh về đến nhà là rạng sáng rồi, cô tắm rửa nhanh chóng, lên giường đã gần 12 giờ, anh đi vào thấy bộ dạng cô sắp ngủ, vội vàng bưng đồ: ''Anh làm chè táo đỏ cho em, uống một chút rồi ngủ, sẽ thoải mái hơn.''
"Vậy chúng tôi đi trước.'' Cô nói nhỏ, xong rồi dìu Triêu Quân đi ra ngoài, bây giờ không phải là thời điểm quyến luyến.
"Lên đường bình an.''
Cô vừa mới ra ngoài, máy bay trực thăng đã hạ xuống trước mặt cô, xem ra bọn họ đã lâu không ra, trực thăng đã trực tiếp lái tới.
Cô đỡ hắn lên máy bay, quay đầu nhìn Diệc Phồn một cái, đóng cửa lại....
Vì tránh tai mắt của mọi người, sau khi tới Nam Thành, Triêu Chính khiêm tốn ngồi một chiếc xe tới đón em trai, còn mang nhân viên cứu hộ tốt nhất.
Thấy đứa em bị thương thê thảm, không nỡ nhìn, Lữ Trị đề nghị đưa vào bệnh viện của anh, thiết bị và dược kiệu đầy đủ cả.
Triêu Chính suy nghĩ một chút, cũng chỉ có như vậy, sau khi đem Triêu Quân vào bệnh viện cấp cứu, bên ngoài phòng cấp cứu, Triêu Chính nói nhỏ với cô: "Cảm ơn cô đã cứu mạng em của tôi, cô là ân nhân cứu mạng của nhà chúng tôi.''
Cô lắc đầu một cái: “Đừng nói như vậy, một ngày là thầy cả đời là cha, không có anh ta, bây giờ chắc tôi đang ngồi tù, chờ anh ta thoát khỏi nguy hiểm, nếu có thể, nói cho tôi biết một tiếng, thời gian không còn sớm, tôi cùng bạn trai về trước.''
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô tin vào giờ phút này, mặc kệ tình huống như thế nào, đều không cần người ngoài như cô đứng đợi, bởi vì người thân của anh ta nghe được tin đang trên đường tới, cô không có ý định cùng người đó gặp mặt, thân phận của cô không thể bại lộ.
Triều Chính gật đầu: "Hẹn gặp lại.”
Cô đi ra bệnh viện, yếu đuối tựa vào ngực Lữ Trị, anh thấy cô có điểm không đúng : "Thế nào?"
"Em bị rồi.'' Cô bị đau bụng kinh, mặt cô trắng bệch, lại có ý nói ra, quá mất mặt rồi !
“Hả! Thế nào không nói sớm, anh ôm em về.''
“Đừng! Nếu là làm dơ quần áo của anh thì sao.'' Cô ngăn cản hành động ôm của anh.
“Không sao, vợ anh thì sao anh lại ghét bỏ.'' Nói xong anh ôm lấy cô đi ra ngoài cửa, hôm nay thật là nguy hiểm, vợ của anh hình như lại thoát một kiếp. Ngày mai lại ăn mừng lớn, hiện tại anh cũng mệt, về nhà ngủ một giấc trước rồi nói sau.
Cô và anh về đến nhà là rạng sáng rồi, cô tắm rửa nhanh chóng, lên giường đã gần 12 giờ, anh đi vào thấy bộ dạng cô sắp ngủ, vội vàng bưng đồ: ''Anh làm chè táo đỏ cho em, uống một chút rồi ngủ, sẽ thoải mái hơn.''
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro