Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Tại sao
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:31:00
Nhưng trong mắt hai người lại lộ ra sát khí, hình như là kẻ thù không đội trời chung, mạng nhỏ quan trọng, cô chạy trước, đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc yên tĩnh như tờ, Diệc Phồn uống một ngụm trà, là trà thượng đẳng, trà Xuân Long năm nay mới hái, rất xa xỉ, người này quả nhiên cả trong và ngoài đều xa xỉ, chỉ là cảm thấy vừa trống rỗng và mệt?
Thật không biết vì sao cô ấy không chọn mình, mà chọn người đàn ông này.
Lữ Trị không có thời gian lãng phí cùng anh ta, nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Tôi cho anh mười phút, nếu không nói, tôi chỉ có thể tiễn khách."
“Gemma ở đâu?" Anh tới chỉ có một mục đích, đoạt lại tài liệu khách hàng sòng bạc.
"Cậu thấy tôi sẽ nói cho cậu biết sao?''
"Nếu như anh không nói, tôi sẽ giết anh.'' Diệc Phồn anh không phải là hạng người lương thiện.
"Vậy cậu cứ làm, cậu giết tôi, thì cũng sẽ không lấy được nửa phần tin tức, thậm chí tôi sẽ không để cho cô ấy biết chính cậu giết tôi, tôi sẽ không để cô ấy báo thù, cậu vĩnh viễn sẽ không thấy cô ấy.'' So hung ác, anh có thừa.
“Xem như anh lợi hại! Nhưng mà tôi lại có thể bắt anh đi uy hiếp cô ấy, anh nói cô ấy có ra mặt không.'' Diệc Phồn nói ví dụ.
“Cậu nếu muốn bắt tôi, cũng không cần đợi đến bây giờ, tôi tin cậu biết rõ thực lực của tôi, nếu bắt tôi, mặc dù phía sau nhà các ngươi có hậu thuẫn mạnh, cũng không cứu được người đâu." Một năm giao nộp thuế của anh đủ mua sòng bạc rồi.
"Nhưng nếu anh không giao cô ấy ra, tôi cũng sẽ không bỏ qua.'' Nếu phần tài liệu kia lưu truyền ra ngoài, hậu quả khó mà lường được.
"Nếu tôi giao cho cậu, cô ấy còn có đường sống sao?''
Diệc Phồn không nói, nhất định là không có, anh không cho phép có bất kỳ phản bội nào, coi như dung mạo của cô ta có chút giống Tiểu Ốc cũng không được.
Thấy cậu ta trầm mặc, Lữ Trị thừa thắng xông lên: “Cho nên làm sao tôi có thể giao cô ấy cho cậu.''
"Anh không giao cho tôi, tôi cũng sẽ có biện pháp bắt cô ấy ra ngoài, đến lúc đó cô ấy sẽ khó thoát cái chết, sao anh không tính tới chuyện đó?'' Diệc Phồn nói.
Lữ Trị cười lạnh: "Cậu muốn cô ấy chết như vậy sao? Ngày ấy, xạ kích trên không là do cậu ra lệnh sao?''
''Là tôi, không phải là ý của tôi. Nhưng mà tôi lại cho rằng cô ấy và anh là một nhóm.'' Diệc Phồn gật đầu.
Trong phòng làm việc yên tĩnh như tờ, Diệc Phồn uống một ngụm trà, là trà thượng đẳng, trà Xuân Long năm nay mới hái, rất xa xỉ, người này quả nhiên cả trong và ngoài đều xa xỉ, chỉ là cảm thấy vừa trống rỗng và mệt?
Thật không biết vì sao cô ấy không chọn mình, mà chọn người đàn ông này.
Lữ Trị không có thời gian lãng phí cùng anh ta, nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Tôi cho anh mười phút, nếu không nói, tôi chỉ có thể tiễn khách."
“Gemma ở đâu?" Anh tới chỉ có một mục đích, đoạt lại tài liệu khách hàng sòng bạc.
"Cậu thấy tôi sẽ nói cho cậu biết sao?''
"Nếu như anh không nói, tôi sẽ giết anh.'' Diệc Phồn anh không phải là hạng người lương thiện.
"Vậy cậu cứ làm, cậu giết tôi, thì cũng sẽ không lấy được nửa phần tin tức, thậm chí tôi sẽ không để cho cô ấy biết chính cậu giết tôi, tôi sẽ không để cô ấy báo thù, cậu vĩnh viễn sẽ không thấy cô ấy.'' So hung ác, anh có thừa.
“Xem như anh lợi hại! Nhưng mà tôi lại có thể bắt anh đi uy hiếp cô ấy, anh nói cô ấy có ra mặt không.'' Diệc Phồn nói ví dụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu nếu muốn bắt tôi, cũng không cần đợi đến bây giờ, tôi tin cậu biết rõ thực lực của tôi, nếu bắt tôi, mặc dù phía sau nhà các ngươi có hậu thuẫn mạnh, cũng không cứu được người đâu." Một năm giao nộp thuế của anh đủ mua sòng bạc rồi.
"Nhưng nếu anh không giao cô ấy ra, tôi cũng sẽ không bỏ qua.'' Nếu phần tài liệu kia lưu truyền ra ngoài, hậu quả khó mà lường được.
"Nếu tôi giao cho cậu, cô ấy còn có đường sống sao?''
Diệc Phồn không nói, nhất định là không có, anh không cho phép có bất kỳ phản bội nào, coi như dung mạo của cô ta có chút giống Tiểu Ốc cũng không được.
Thấy cậu ta trầm mặc, Lữ Trị thừa thắng xông lên: “Cho nên làm sao tôi có thể giao cô ấy cho cậu.''
"Anh không giao cho tôi, tôi cũng sẽ có biện pháp bắt cô ấy ra ngoài, đến lúc đó cô ấy sẽ khó thoát cái chết, sao anh không tính tới chuyện đó?'' Diệc Phồn nói.
Lữ Trị cười lạnh: "Cậu muốn cô ấy chết như vậy sao? Ngày ấy, xạ kích trên không là do cậu ra lệnh sao?''
''Là tôi, không phải là ý của tôi. Nhưng mà tôi lại cho rằng cô ấy và anh là một nhóm.'' Diệc Phồn gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro