Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận: Cô Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Thực quá thật
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:31:00
“Kỹ nữ, xuống đây cho tôi, tôi có lời muốn nói với cô."
“Nói cái gì?"
“Cô xuống tôi mới nói." Vợ của Điền Đại Quân hốc mắt hồng hồng, nhìn thấy Tiểu Ốc liền muốn đem miệng của cô xé ra. Cái hồ ly tinh này không biết cho Đại Quân uống thuốc mê hồn gì mà hắn ngay cả biểu hiện bên ngoài cũng không muốn cùng bà diễn, đã chừng mấy ngày không về nhà, con trai hỏi ba sao không về nhà, bà cũng không biết nên nói gì.
“Tôi không xuống. Nhưng chị có thể đi vào nhà, tôi cũng muốn nghe chị có thể nói gì? A Thanh, để chị ta đi vào." Tiểu Ốc nói với bảo mẫu đang quét sân ở lầu dưới, bảo mẫu đi mở cửa, sau đó rất không yên tâm đi theo vào phòng.
Trong biệt thự, bảo mẫu, bảo vệ và người giúp việc cũng đi theo, chỉ sợ bà vợ lớn này gây ra chuyện gì, bọn họ sẽ không có biết nói sao với Điền Đại Quân.
Nhìn một phòng đầy người, vợ của Điền Đại Quân liền tức giận: “Các người nhìn tôi làm cái gì? Chẳng lẽ tôi có thể ăn cô ta hay sao?”
“Chị từng đánh tôi, chẳng lẽ đã quên? Bây giờ vẫn còn đau đó.” Tiểu Ốc nói xong, ngồi xuống ghế sofa, kêu người hầu dâng trà cho cô, nghiễm nhiên bày ra một bộ dáng của nữ chủ nhân.
“Hừ! Tôi có mấy câu nói muốn nói riêng cùng cô, nói xong tôi liền đi, cô bảo bọn họ rời đi trước, tôi muốn cùng cô nói chuyện riêng. Yên tâm, lần này tôi sẽ không động chạm tới cô, nếu không tôi cũng không thể rời khỏi nơi này, đúng không?"
Tiểu Ốc cười một tiếng: “Chị rất thông minh, theo tôi lên lầu đi! Đi vào phòng tôi nói, tôi muốn nghe thử xem chị định nói gì."
Tiểu Ốc lắc lắc eo thon nhỏ đi lên lầu, vợ của Điền Đại Quân cũng đi theo lên. Đi vào trong phòng, chị ta đóng cửa lại, nhìn một chút cách bày biện chung quanh, hừ lạnh một tiếng: “Đều là những thứ đồ gỗ tốt nhất, thật không nghĩ ông gì này lại chịu bỏ ra nhiều như vậy."
“Xem xong rồi? Nói đi!" Đóng cửa lại, Tiểu Ốc cũng không sợ, so công phu quyền cước thì người đàn bà này tuyệt đối không phải là đối thủ của cô.
“Đem nghiệt chủng đó phá bỏ, tôi cho cô năm trăm vạn! Đây là hai trăm vạn tiền đặt cọc."
Tiểu Ốc nhìn tấm chi phiếu kia lắc đầu một cái: “Tôi không cần."
“Chê ít?"
“Không phải, tôi thật sự không phải vì tiền, bất kể chị tin hay không, Đại Quân từng giúp tôi vào thời điểm khó khăn, tôi theo của anh ấy là cam tâm tình nguyện, đối với tôi anh ấy là người tốt nhất." Tiểu Ốc diễn vô cùng giống như thật.
“Tốt nhất? Cô chớ ngây thơ, ông ta. . . . . ." Vợ của Điền Đại Quân muốn nói lại thôi.
Tiểu Ốc cảm thấy chị ta biết cái gì đó, quả nhiên có hy vọng, càng thêm thử dò xét, cố làm ra vẻ khẩn trương nói: “Anh ấy thế nào?"
" Không có gì, dù sao cô cùng Đại Quân chia tay đi, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, ông ta không phải người tốt."
“Tôi không tin, anh Đại Quân đối với tôi khá tốt, hơn nữa còn lấy việc giúp người làm niềm vui, tôi sẽ không rời đi."
“Lấy việc giúp người làm niềm vui? Cô thật là quá ngây thơ rồi, ông ta là vui với việc giết người mới đúng." Vợ của Điền Đại Quân buột miệng nói ra, lúc này mới biết hối hận liền lập tức im bặt, sắc mặt tái nhợt.
“Cái gì? Chị đang gạt tôi! Anh Đại Quân rất tốt, tôi sẽ không bị lừa đâu."
Vốn là còn chút do dự, vợ của Điền Đại Quân đã lỡ nói ra, ngược lại cũng không có cố kỵ nữa: “Là thật, ông ta đã giết một người tên là La Phương Hoa. Cô gái đó trước kia là tình nhân của ông ấy, vừa cùng ông ấy ở chung một chỗ lại còn tìm tên đàn ông khác, bị Đại Quân biết, vậy mà còn dám tìm Đại Quân yêu cầu một trăm ngàn tiền chia tay, nếu không sẽ đem chuyện của Đại Quân vạch trần ra. Đại quân trong cơn tức giận, có thể là đã giết cô ta rồi."
“Có thể?" Tiểu Ốc cau mày, như vậy là chưa thể xác định hả ?
“Tôi không tận mắt nhìn thấy, chỉ là vào buổi tối hôm cô gái kia bị giết hại, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy một cái áo sơ mi dính đầy máu mà ông ấy giấu ở dưới đáy bàn trong phòng làm việc của mình. Nhưng tiền chia tay thì tuyệt đối là thật, cô gái kia tìm Đại Quân đòi tiền, Đại Quân không cho, còn tới tìm tôi đòi."
“Có thể là chị bịa chuyện thì sao, tôi tại sao phải tin tưởng chị, trừ phi chị có thể đưa ra chứng cớ, nếu anh Đại Quân thật mang tội giết người, tôi đương nhiên có thể rời đi, nhưng là tôi thấy được anh ấy không phải như chị nói, anh ấy đối với tôi rất tốt." Tiểu Ốc đang ép chị ta.
“Cô muốn tôi đưa chứng cứ cho cô để cô khống chế nhược điểm của Đại Quân hay sao? Không thể nào, tôi còn không có ngu đến mức đó, không tin, chờ ông ấy trở về, chính cô hỏi đi, tôi nói đến thế thôi, tạm biệt." Vợ của Điền Đại Quân nói xong cũng rời đi.
Tiểu Ốc đợi chị ta vừa đi thì bắt đầu tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Đầu tiên là thư phòng của Điền Đại Quân vô duyên vô cớ không biết vì sao sao xuất hiện một cái áo sơ mi dính máu. Sau đó ở trong nhà, lại có rất nhiều hoa quả mà La Phương Hoa thích ăn. Qua vài ngày, Tiểu Ốc kêu Vương Triêu Quân tìm đến một người giả bộ mặc quần áo trắng, dùng tóc giả dài che kín mặt, ở trong sân đi tới lui vào ban đêm, Điền Đại Quân lúc nhìn thấy sợ tới mức thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Còn Tiểu Ốc thì nói nhất định là do chính bản thân hắn ta sinh ra ảo giác thôi.
“Nói cái gì?"
“Cô xuống tôi mới nói." Vợ của Điền Đại Quân hốc mắt hồng hồng, nhìn thấy Tiểu Ốc liền muốn đem miệng của cô xé ra. Cái hồ ly tinh này không biết cho Đại Quân uống thuốc mê hồn gì mà hắn ngay cả biểu hiện bên ngoài cũng không muốn cùng bà diễn, đã chừng mấy ngày không về nhà, con trai hỏi ba sao không về nhà, bà cũng không biết nên nói gì.
“Tôi không xuống. Nhưng chị có thể đi vào nhà, tôi cũng muốn nghe chị có thể nói gì? A Thanh, để chị ta đi vào." Tiểu Ốc nói với bảo mẫu đang quét sân ở lầu dưới, bảo mẫu đi mở cửa, sau đó rất không yên tâm đi theo vào phòng.
Trong biệt thự, bảo mẫu, bảo vệ và người giúp việc cũng đi theo, chỉ sợ bà vợ lớn này gây ra chuyện gì, bọn họ sẽ không có biết nói sao với Điền Đại Quân.
Nhìn một phòng đầy người, vợ của Điền Đại Quân liền tức giận: “Các người nhìn tôi làm cái gì? Chẳng lẽ tôi có thể ăn cô ta hay sao?”
“Chị từng đánh tôi, chẳng lẽ đã quên? Bây giờ vẫn còn đau đó.” Tiểu Ốc nói xong, ngồi xuống ghế sofa, kêu người hầu dâng trà cho cô, nghiễm nhiên bày ra một bộ dáng của nữ chủ nhân.
“Hừ! Tôi có mấy câu nói muốn nói riêng cùng cô, nói xong tôi liền đi, cô bảo bọn họ rời đi trước, tôi muốn cùng cô nói chuyện riêng. Yên tâm, lần này tôi sẽ không động chạm tới cô, nếu không tôi cũng không thể rời khỏi nơi này, đúng không?"
Tiểu Ốc cười một tiếng: “Chị rất thông minh, theo tôi lên lầu đi! Đi vào phòng tôi nói, tôi muốn nghe thử xem chị định nói gì."
Tiểu Ốc lắc lắc eo thon nhỏ đi lên lầu, vợ của Điền Đại Quân cũng đi theo lên. Đi vào trong phòng, chị ta đóng cửa lại, nhìn một chút cách bày biện chung quanh, hừ lạnh một tiếng: “Đều là những thứ đồ gỗ tốt nhất, thật không nghĩ ông gì này lại chịu bỏ ra nhiều như vậy."
“Xem xong rồi? Nói đi!" Đóng cửa lại, Tiểu Ốc cũng không sợ, so công phu quyền cước thì người đàn bà này tuyệt đối không phải là đối thủ của cô.
“Đem nghiệt chủng đó phá bỏ, tôi cho cô năm trăm vạn! Đây là hai trăm vạn tiền đặt cọc."
Tiểu Ốc nhìn tấm chi phiếu kia lắc đầu một cái: “Tôi không cần."
“Chê ít?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải, tôi thật sự không phải vì tiền, bất kể chị tin hay không, Đại Quân từng giúp tôi vào thời điểm khó khăn, tôi theo của anh ấy là cam tâm tình nguyện, đối với tôi anh ấy là người tốt nhất." Tiểu Ốc diễn vô cùng giống như thật.
“Tốt nhất? Cô chớ ngây thơ, ông ta. . . . . ." Vợ của Điền Đại Quân muốn nói lại thôi.
Tiểu Ốc cảm thấy chị ta biết cái gì đó, quả nhiên có hy vọng, càng thêm thử dò xét, cố làm ra vẻ khẩn trương nói: “Anh ấy thế nào?"
" Không có gì, dù sao cô cùng Đại Quân chia tay đi, tôi chỉ có thể nói cho cô biết, ông ta không phải người tốt."
“Tôi không tin, anh Đại Quân đối với tôi khá tốt, hơn nữa còn lấy việc giúp người làm niềm vui, tôi sẽ không rời đi."
“Lấy việc giúp người làm niềm vui? Cô thật là quá ngây thơ rồi, ông ta là vui với việc giết người mới đúng." Vợ của Điền Đại Quân buột miệng nói ra, lúc này mới biết hối hận liền lập tức im bặt, sắc mặt tái nhợt.
“Cái gì? Chị đang gạt tôi! Anh Đại Quân rất tốt, tôi sẽ không bị lừa đâu."
Vốn là còn chút do dự, vợ của Điền Đại Quân đã lỡ nói ra, ngược lại cũng không có cố kỵ nữa: “Là thật, ông ta đã giết một người tên là La Phương Hoa. Cô gái đó trước kia là tình nhân của ông ấy, vừa cùng ông ấy ở chung một chỗ lại còn tìm tên đàn ông khác, bị Đại Quân biết, vậy mà còn dám tìm Đại Quân yêu cầu một trăm ngàn tiền chia tay, nếu không sẽ đem chuyện của Đại Quân vạch trần ra. Đại quân trong cơn tức giận, có thể là đã giết cô ta rồi."
“Có thể?" Tiểu Ốc cau mày, như vậy là chưa thể xác định hả ?
“Tôi không tận mắt nhìn thấy, chỉ là vào buổi tối hôm cô gái kia bị giết hại, trong lúc vô tình tôi nhìn thấy một cái áo sơ mi dính đầy máu mà ông ấy giấu ở dưới đáy bàn trong phòng làm việc của mình. Nhưng tiền chia tay thì tuyệt đối là thật, cô gái kia tìm Đại Quân đòi tiền, Đại Quân không cho, còn tới tìm tôi đòi."
“Có thể là chị bịa chuyện thì sao, tôi tại sao phải tin tưởng chị, trừ phi chị có thể đưa ra chứng cớ, nếu anh Đại Quân thật mang tội giết người, tôi đương nhiên có thể rời đi, nhưng là tôi thấy được anh ấy không phải như chị nói, anh ấy đối với tôi rất tốt." Tiểu Ốc đang ép chị ta.
“Cô muốn tôi đưa chứng cứ cho cô để cô khống chế nhược điểm của Đại Quân hay sao? Không thể nào, tôi còn không có ngu đến mức đó, không tin, chờ ông ấy trở về, chính cô hỏi đi, tôi nói đến thế thôi, tạm biệt." Vợ của Điền Đại Quân nói xong cũng rời đi.
Tiểu Ốc đợi chị ta vừa đi thì bắt đầu tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Đầu tiên là thư phòng của Điền Đại Quân vô duyên vô cớ không biết vì sao sao xuất hiện một cái áo sơ mi dính máu. Sau đó ở trong nhà, lại có rất nhiều hoa quả mà La Phương Hoa thích ăn. Qua vài ngày, Tiểu Ốc kêu Vương Triêu Quân tìm đến một người giả bộ mặc quần áo trắng, dùng tóc giả dài che kín mặt, ở trong sân đi tới lui vào ban đêm, Điền Đại Quân lúc nhìn thấy sợ tới mức thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Còn Tiểu Ốc thì nói nhất định là do chính bản thân hắn ta sinh ra ảo giác thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro