Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Cẩn thận
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:32:57
Đại công cáo thành, Hoa tỷ kêu phục vụ bưng lên bữa tối rồi nói với Kim Tiểu Ốc:
“Ăn nhanh lên. Đợi một giờ sau xe của Chung hội sẽ tới đón chúng ta. Trước tiên cứ tìm một chỗ trốn an toàn rồi hãy tính tiếp.”
Đến đúng thời gian, Kim Tiểu Ốc cùng Hoa tỷ vội vội vàng vàng lên xe. Qua vài dặm đường núi, bọn họ tới một căn nhà nhỏ nằm sâu trong núi. Bên trong không có đồ đạc gì nhiều, chỉ có một chiếc giường cùng một cái tủ lạnh đựng đầy đồ hộp cùng mỳ ăn liền. Có thể thấy đây chính là chỗ bọn họ dùng làm nơi ẩn náu mỗi khi bị truy bắt.
Buổi tối thừa dịp Hoa tỷ không chú ý, Kim Tiểu Ốc liền bỏ máy nghe lén từ trong mũ ra, hướng về phía Hoa tỷ nghe trộm. Sau khi biết được mật mã từ chồng chị ta liền giả vờ đặt mua một lô vũ khí. Kim Tiểu Ốc không trực tiếp dùng máy điện thoại di động bởi chiếc đoạn thoại này chính là đồ Hoa tỷ dùng để giám sát mình, cô đâu có ngu đến mức tự chui đầu vào rọ.
Vương Triệu Quân làm theo lời cô để một nhóm sĩ quan cảnh sát giả dạng một băng đảng xã hội đen đi mua vũ khí. Tưởng thật, Liêu Bàn Tử liền gọi cho vợ mình là Hoa tỷ, để chị ta trực tiếp tiến hành giao dịch với xã hội đen ở Hồng Kông, thuận tiện trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Nếu là trước kia, thì Liêu Bàn Tử đã không để lão bà của mình phải ra mặt nhưng tình hình trước mắt thuộc hạ của hắn giờ không có ở thành phố trong khi số vũ khí trong kho đã bị cảnh sát tịch thu mất. Chỉ trong một thời gian ngắn không thể cung cấp hàng được.
Hoa tỷ vốn không muốn mang theo Kim Tiểu Ốc đi theo, càng nhiều người sẽ càng nguy hiểm, bèn nói:
“Tôi có việc đi trước, ước chừng một tuần lễ sau mới có thể trở về. Cô cứ yên tâm ở đây chờ tôi.”
“Được. Nếu có việc gì cần giúp thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến ngay.”
Trước khi chuẩn bị vào trong nội thành, Kim Tiểu Ốc liền tiễn Hoa tỷ đến đường quốc lộ. Do dự một lát, Hoa tỷ nghĩ nếu mình một mình đi vào trong đó ngộ nhỡ không may trên đường gặp phải cảnh sát thì mình liền xong đời. Thôi thì cứ mang theo cô ta, biết đâu có thể giúp đỡ gì.
Dọc đường đi hai người đều phải rất thận trọng mới tránh được sự hỏi thăm cùng hoài nghi của mọi người.Khi đến Thâm Quyến, Kim Tiểu Ốc phát hiện thì ra tại một bến tàu tư nhân đã có thuyền chở hàng đợi sẵn ở đấy để đưa họ vượt biên.
“Ăn nhanh lên. Đợi một giờ sau xe của Chung hội sẽ tới đón chúng ta. Trước tiên cứ tìm một chỗ trốn an toàn rồi hãy tính tiếp.”
Đến đúng thời gian, Kim Tiểu Ốc cùng Hoa tỷ vội vội vàng vàng lên xe. Qua vài dặm đường núi, bọn họ tới một căn nhà nhỏ nằm sâu trong núi. Bên trong không có đồ đạc gì nhiều, chỉ có một chiếc giường cùng một cái tủ lạnh đựng đầy đồ hộp cùng mỳ ăn liền. Có thể thấy đây chính là chỗ bọn họ dùng làm nơi ẩn náu mỗi khi bị truy bắt.
Buổi tối thừa dịp Hoa tỷ không chú ý, Kim Tiểu Ốc liền bỏ máy nghe lén từ trong mũ ra, hướng về phía Hoa tỷ nghe trộm. Sau khi biết được mật mã từ chồng chị ta liền giả vờ đặt mua một lô vũ khí. Kim Tiểu Ốc không trực tiếp dùng máy điện thoại di động bởi chiếc đoạn thoại này chính là đồ Hoa tỷ dùng để giám sát mình, cô đâu có ngu đến mức tự chui đầu vào rọ.
Vương Triệu Quân làm theo lời cô để một nhóm sĩ quan cảnh sát giả dạng một băng đảng xã hội đen đi mua vũ khí. Tưởng thật, Liêu Bàn Tử liền gọi cho vợ mình là Hoa tỷ, để chị ta trực tiếp tiến hành giao dịch với xã hội đen ở Hồng Kông, thuận tiện trốn khỏi sự truy nã của cảnh sát. Nếu là trước kia, thì Liêu Bàn Tử đã không để lão bà của mình phải ra mặt nhưng tình hình trước mắt thuộc hạ của hắn giờ không có ở thành phố trong khi số vũ khí trong kho đã bị cảnh sát tịch thu mất. Chỉ trong một thời gian ngắn không thể cung cấp hàng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoa tỷ vốn không muốn mang theo Kim Tiểu Ốc đi theo, càng nhiều người sẽ càng nguy hiểm, bèn nói:
“Tôi có việc đi trước, ước chừng một tuần lễ sau mới có thể trở về. Cô cứ yên tâm ở đây chờ tôi.”
“Được. Nếu có việc gì cần giúp thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ đến ngay.”
Trước khi chuẩn bị vào trong nội thành, Kim Tiểu Ốc liền tiễn Hoa tỷ đến đường quốc lộ. Do dự một lát, Hoa tỷ nghĩ nếu mình một mình đi vào trong đó ngộ nhỡ không may trên đường gặp phải cảnh sát thì mình liền xong đời. Thôi thì cứ mang theo cô ta, biết đâu có thể giúp đỡ gì.
Dọc đường đi hai người đều phải rất thận trọng mới tránh được sự hỏi thăm cùng hoài nghi của mọi người.Khi đến Thâm Quyến, Kim Tiểu Ốc phát hiện thì ra tại một bến tàu tư nhân đã có thuyền chở hàng đợi sẵn ở đấy để đưa họ vượt biên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro