Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Cũng đủ
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:32:57
Ăn đến khi no bụng, tâm tình Tiểu Ốc có chút bình phục lại, bắt đầu đối với Lữ Trị nói thẳng thắn:
“Kỳ thật lo lắng của anh là dư thừa, bởi vì thật ra tôi là một người máu lạnh, tôi không yêu anh ta, trước đó tôi đã bỏ ra mười sáu mười bảy năm để đi yêu một người, nhưng cái người kia lại chán ghét tôi, vì muốn thoát khỏi tôi, không tiếc chuốc rượu cho tôi say rồi đem cho người đàn ông khác hưởng thụ, nhưng thật không ngờ là tôi có thể trốn thoát được, nhưng là anh ta tính toán sai một chút, bởi vì lúc đó tôi đi nhầm phòng, nằm trên giường của anh. Còn thời điểm bắt đầu với Đậu mỹ nhân, thì tôi không thương anh ta, cho tới bây giờ cũng không có. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn anh ta, vì nếu không có anh ta, thì không có tôi hiện tại, tôi mang theo lòng biết ơn mới cùng anh ta đám cưới, khi đó tôi không thể về nhà, là anh ta chiếu cố tôi, không có yêu, nhưng dần dần cũng nảy sinh tình cảm, anh ta giống như người thân của tôi, tôi rất biết ơn cho nên chọn kết hôn với anh ta, nhưng mà không ngờ cái tên đáng ghét kia lại tới phá hủy hôn lễ của tôi, làm cho tôi bị tuyên án mười một năm tù, lúc ngồi tù tôi cũng không hiểu vì sao Đậu Diệc Phồn không tới thăm tôi, giống như xem là tôi đã biến mất khỏi thế giới này vậy, ba của anh ta có thể vĩnh viễn quản được nơi cư trú của anh ta hay sao? Tôi chỉ muốn một đáp án, không liên quan gì đến tình yêu.”
“Tôi hiểu rồi, chỉ cần em cùng hắn không có quan hệ thì tôi sẽ không ghen nữa, thậm chí có thể huy động lực lượng tìm người để giúp em tìm ra đáp án.”
Chỉ cần Tiểu Ốc không thương cái tên đàn ông kia, về sau sẽ không vì báo ân mà có quan hệ xác thịt, thì anh cũng có thể chấp nhận.
“Tôi biết rồi, nhưng là tôi cũng không có cố ý đi tìm, có lẽ một ngày nào đó tình cờ gặp lại. Duyên phận nếu còn thì tự nhiên mà hội ngộ, chơi đủ rồi, chúng ta trở về thôi!”
“Chưa có đi dạo phố? Em còn chưa mua quần áo mà.”
“Mua thì tôi cũng không có nhà để mà cất vào.”
Cô không có nhà để về, chung quanh không thân thích, mua nhiều làm gì?
“Nhà của tôi cũng là nhà của em, mệt mỏi thì quay trở về ở, nơi đó sẽ là chỗ đặt chân cho em, tôi là bạn trai của em, nói cái gì mà không có nhà hả?”
“Được.” Cô bây giờ còn chưa có mệt, nhưng mà lúc cảm thấy mệt mỏi sẽ tìm tới đó làm điểm dừng chân, không cần nhiều chỉ cần có một cái gia đình hoàn chỉnh là đủ rồi.
“Kỳ thật lo lắng của anh là dư thừa, bởi vì thật ra tôi là một người máu lạnh, tôi không yêu anh ta, trước đó tôi đã bỏ ra mười sáu mười bảy năm để đi yêu một người, nhưng cái người kia lại chán ghét tôi, vì muốn thoát khỏi tôi, không tiếc chuốc rượu cho tôi say rồi đem cho người đàn ông khác hưởng thụ, nhưng thật không ngờ là tôi có thể trốn thoát được, nhưng là anh ta tính toán sai một chút, bởi vì lúc đó tôi đi nhầm phòng, nằm trên giường của anh. Còn thời điểm bắt đầu với Đậu mỹ nhân, thì tôi không thương anh ta, cho tới bây giờ cũng không có. Nhưng tôi cũng phải cảm ơn anh ta, vì nếu không có anh ta, thì không có tôi hiện tại, tôi mang theo lòng biết ơn mới cùng anh ta đám cưới, khi đó tôi không thể về nhà, là anh ta chiếu cố tôi, không có yêu, nhưng dần dần cũng nảy sinh tình cảm, anh ta giống như người thân của tôi, tôi rất biết ơn cho nên chọn kết hôn với anh ta, nhưng mà không ngờ cái tên đáng ghét kia lại tới phá hủy hôn lễ của tôi, làm cho tôi bị tuyên án mười một năm tù, lúc ngồi tù tôi cũng không hiểu vì sao Đậu Diệc Phồn không tới thăm tôi, giống như xem là tôi đã biến mất khỏi thế giới này vậy, ba của anh ta có thể vĩnh viễn quản được nơi cư trú của anh ta hay sao? Tôi chỉ muốn một đáp án, không liên quan gì đến tình yêu.”
“Tôi hiểu rồi, chỉ cần em cùng hắn không có quan hệ thì tôi sẽ không ghen nữa, thậm chí có thể huy động lực lượng tìm người để giúp em tìm ra đáp án.”
Chỉ cần Tiểu Ốc không thương cái tên đàn ông kia, về sau sẽ không vì báo ân mà có quan hệ xác thịt, thì anh cũng có thể chấp nhận.
“Tôi biết rồi, nhưng là tôi cũng không có cố ý đi tìm, có lẽ một ngày nào đó tình cờ gặp lại. Duyên phận nếu còn thì tự nhiên mà hội ngộ, chơi đủ rồi, chúng ta trở về thôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chưa có đi dạo phố? Em còn chưa mua quần áo mà.”
“Mua thì tôi cũng không có nhà để mà cất vào.”
Cô không có nhà để về, chung quanh không thân thích, mua nhiều làm gì?
“Nhà của tôi cũng là nhà của em, mệt mỏi thì quay trở về ở, nơi đó sẽ là chỗ đặt chân cho em, tôi là bạn trai của em, nói cái gì mà không có nhà hả?”
“Được.” Cô bây giờ còn chưa có mệt, nhưng mà lúc cảm thấy mệt mỏi sẽ tìm tới đó làm điểm dừng chân, không cần nhiều chỉ cần có một cái gia đình hoàn chỉnh là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro