Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Thế nào
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:32:57
"Sao vậy?'' Cô đem thức ăn đặt xuống, ngồi bên cạnh anh.
"Không có gì, anh cho rằng hôm qua nằm mơ, bây giờ tỉnh rồi, lại không thấy em.'' Cảm thấy bên cạnh trống không, anh liền tỉnh.
“Đứa ngốc." Cô hôn một cái trên mặt anh: "Bây giờ còn cảm giác giống mơ không?''
“Càng giống hơn." Nói xong anh tăng tốc độ của xuống giường, thân thể lại trần truồng, dùng khăn che lại bộ phận quan trọng, sau đó bắt đầu cùng cô hưởng thụ bữa sáng mỹ vị, có thói quen ngủ trần.
Thời điểm cô bắt đầu tiếp xúc với anh, cũng không quen, bây giờ đã tập mãi thành thói quen rồi, có thể rất tự nhiên đối mặt, tựa như đã có thói quen có bạn trai, thỉnh thoảng lúc cô mệt mỏi có thể tựa vào anh, vô cùng tốt.
Ăn sáng xong, anh mang cô đi công viên Disneyland chơi, cô lớn như vậy, là lần đầu tiên đi, thuyền hải tặc, cảm giác thật thú vị, tuổi thơ ngây thơ chất phát của cô không tốt đẹp giống như người khác, từ nhỏ không cha không mẹ sống ở cô nhi viện, khi lớn lên, bị nhà họ Mộc nuôi dưỡng, từ nhỏ bắt đầu đảm đương, Mộc Trạch Khải yếu ớt, cô phải mạnh, để bảo vệ anh ta.
Chô nên khi chơi cũng không thấy mệt. Sau khi ở cùng Diệc Phồn, cô cũng không mệt, luôn là bị bao bọc trong yêu thương, nhưng có thể là duyên phận không đủ. Diệc Phồn và cô từ trước đến nay không có ước hẹn chính thức giống như cô và Lữ Trị bây giờ, mà bây giờ cũng không có cơ hội nữa.
Lúc đi ra khỏi công viên, đã gần 6 giờ chiều, anh mang cô đến phòng ăn cao nhất Hongkong để ăn cơm.
Sâm banh, hoa hồng, bữa tối dưới nến, âm nhạc trình diễn, vừa quay đầu có thể nhìn thấy hải cảng Victoria, tất cả đều đẹp đến mức không tưởng tượng được, cô ăn đầy món ngon, nghe âm nhạc, cho dù tâm địa sắt đá lạnh lùng như cô, cũng khó tránh khỏi có chút lâng lâng.
Anh nhìn cô ăn, hỏi cô: "Có cảm động hay không?''
Cô gật đầu: "Có một chút, em quyết định buổi tối chủ động dâng hôn.''
"Vậy thì thế này?'' Anh nói xong thì vỗ tay một cái, một lát sau, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh nở rộ của pháo hoa, vừa mới bắt đầu chỉ là mấy đóa, về sau nở rậm rạp, rất nhiều đóa cùng nhau nở, tất cả đều giống như không phải thật.....
"Không có gì, anh cho rằng hôm qua nằm mơ, bây giờ tỉnh rồi, lại không thấy em.'' Cảm thấy bên cạnh trống không, anh liền tỉnh.
“Đứa ngốc." Cô hôn một cái trên mặt anh: "Bây giờ còn cảm giác giống mơ không?''
“Càng giống hơn." Nói xong anh tăng tốc độ của xuống giường, thân thể lại trần truồng, dùng khăn che lại bộ phận quan trọng, sau đó bắt đầu cùng cô hưởng thụ bữa sáng mỹ vị, có thói quen ngủ trần.
Thời điểm cô bắt đầu tiếp xúc với anh, cũng không quen, bây giờ đã tập mãi thành thói quen rồi, có thể rất tự nhiên đối mặt, tựa như đã có thói quen có bạn trai, thỉnh thoảng lúc cô mệt mỏi có thể tựa vào anh, vô cùng tốt.
Ăn sáng xong, anh mang cô đi công viên Disneyland chơi, cô lớn như vậy, là lần đầu tiên đi, thuyền hải tặc, cảm giác thật thú vị, tuổi thơ ngây thơ chất phát của cô không tốt đẹp giống như người khác, từ nhỏ không cha không mẹ sống ở cô nhi viện, khi lớn lên, bị nhà họ Mộc nuôi dưỡng, từ nhỏ bắt đầu đảm đương, Mộc Trạch Khải yếu ớt, cô phải mạnh, để bảo vệ anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chô nên khi chơi cũng không thấy mệt. Sau khi ở cùng Diệc Phồn, cô cũng không mệt, luôn là bị bao bọc trong yêu thương, nhưng có thể là duyên phận không đủ. Diệc Phồn và cô từ trước đến nay không có ước hẹn chính thức giống như cô và Lữ Trị bây giờ, mà bây giờ cũng không có cơ hội nữa.
Lúc đi ra khỏi công viên, đã gần 6 giờ chiều, anh mang cô đến phòng ăn cao nhất Hongkong để ăn cơm.
Sâm banh, hoa hồng, bữa tối dưới nến, âm nhạc trình diễn, vừa quay đầu có thể nhìn thấy hải cảng Victoria, tất cả đều đẹp đến mức không tưởng tượng được, cô ăn đầy món ngon, nghe âm nhạc, cho dù tâm địa sắt đá lạnh lùng như cô, cũng khó tránh khỏi có chút lâng lâng.
Anh nhìn cô ăn, hỏi cô: "Có cảm động hay không?''
Cô gật đầu: "Có một chút, em quyết định buổi tối chủ động dâng hôn.''
"Vậy thì thế này?'' Anh nói xong thì vỗ tay một cái, một lát sau, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh nở rộ của pháo hoa, vừa mới bắt đầu chỉ là mấy đóa, về sau nở rậm rạp, rất nhiều đóa cùng nhau nở, tất cả đều giống như không phải thật.....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro