Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận Con Dâu Xã Hội Đen Nuôi Từ Bé
Vui tai vui mắt
Tiền Tiểu Bạch
2024-11-11 23:32:57
"Đừng.'' Anh không muốn đi làm, đưa tay ôm cô.
Cô khẽ mỉm cười, sau đó kéo chân đạp anh: "Có đi không?''
"Được anh đi. Hôn anh một cái.'' Anh mở mắt ra, da mặt dày nhìn cô.
Cô thích tính trẻ con của anh, cúi đầu dâng đôi môi thơm trên mặt anh, đó nói: “Bây giờ có thể rời giường chưa?''
“Còn chưa đủ, môi cũng muốn.''
Cô vừa thích lại ghét khuôn mặt lòng tham không đáy của anh, đá một cái, am hiểm nói: "Còn muốn không?''
"Thật ác độc mà! Anh làm sao coi trọng em nhỉ, anh thật xui xẻo.'' Anh vừa nói, vừa nhảy xuống giường mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: "Em ngủ tiếp đi, anh ra phòng bếp xem, nếu bọn họ tính sai, cho em ăn món ăn tương, anh sẽ đuổi việc đầu bếp.''
"Thật bạo lực. Yên tâm đi! Em sẽ chăm sóc mình. Triêu Quân có thể sẽ đưa tài liệu trong hôm nay, thuận tiện đến thăm em, có thể em sẽ dùng cơm bên ngoài cùng anh ta.'' Anh ta nói có tài liệu quan trọng, giao cho chuyển phát anh ta không yên tâm, muốn tự mình đưa.
"Được, nhớ cẩn thận, vạn nhất có khó khăn gì thì tìm anh, gọi điện cho anh. Anh là người đàn ông của em, là dùng để dựa vào, không phải để bày biện.''
Cô gật đầu: "Biết anh có thể nhịn, buổi chiều không phải là có xã giao sao? Uống ít rượi một chút.'''
“Tuân lệnh." Anh đi làm mà ngọt như mật.
Cả ngày giống như ngâm mình trong lọ mật ngọt, thậm chí lúc công tác cũng đột nhiên nhếười một cái, luôn luôn nghiêm túc đột nhiên ôn hòa, thật khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn, cũng chịu không nổi.
Buổi trưa anh sắp tan tầm, đi ăn cơm, một cuộc điện thoại của thư ký: "Tổng giám đốc, một người tên Đậu Diệc Phồn muốn gặp ngài, anh ta nói mấy ngày trước ở Hongkong đã gặp ngài.''
Anh vừa nghĩ ngoài Diệc Phồn thì còn là ai, tin tức của anh ta linh thông như vậy, đến nhanh như vậy, quả nhiên có chút bản lĩnh, tránh không được, vậy gặp đi.
Diệc Phồn đi vào thì thấy phòng làm việc xa hoa như vậy, cảm thấy hơi quá, thư ký đưa trà tới sau đó lui ra ngoài, mặc dù cô không muốn ra, hai nam nhân này đẹp trai siêu cấp, ngồi cùng một chỗ thật vui tai vui mắt.
Cô khẽ mỉm cười, sau đó kéo chân đạp anh: "Có đi không?''
"Được anh đi. Hôn anh một cái.'' Anh mở mắt ra, da mặt dày nhìn cô.
Cô thích tính trẻ con của anh, cúi đầu dâng đôi môi thơm trên mặt anh, đó nói: “Bây giờ có thể rời giường chưa?''
“Còn chưa đủ, môi cũng muốn.''
Cô vừa thích lại ghét khuôn mặt lòng tham không đáy của anh, đá một cái, am hiểm nói: "Còn muốn không?''
"Thật ác độc mà! Anh làm sao coi trọng em nhỉ, anh thật xui xẻo.'' Anh vừa nói, vừa nhảy xuống giường mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: "Em ngủ tiếp đi, anh ra phòng bếp xem, nếu bọn họ tính sai, cho em ăn món ăn tương, anh sẽ đuổi việc đầu bếp.''
"Thật bạo lực. Yên tâm đi! Em sẽ chăm sóc mình. Triêu Quân có thể sẽ đưa tài liệu trong hôm nay, thuận tiện đến thăm em, có thể em sẽ dùng cơm bên ngoài cùng anh ta.'' Anh ta nói có tài liệu quan trọng, giao cho chuyển phát anh ta không yên tâm, muốn tự mình đưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, nhớ cẩn thận, vạn nhất có khó khăn gì thì tìm anh, gọi điện cho anh. Anh là người đàn ông của em, là dùng để dựa vào, không phải để bày biện.''
Cô gật đầu: "Biết anh có thể nhịn, buổi chiều không phải là có xã giao sao? Uống ít rượi một chút.'''
“Tuân lệnh." Anh đi làm mà ngọt như mật.
Cả ngày giống như ngâm mình trong lọ mật ngọt, thậm chí lúc công tác cũng đột nhiên nhếười một cái, luôn luôn nghiêm túc đột nhiên ôn hòa, thật khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn, cũng chịu không nổi.
Buổi trưa anh sắp tan tầm, đi ăn cơm, một cuộc điện thoại của thư ký: "Tổng giám đốc, một người tên Đậu Diệc Phồn muốn gặp ngài, anh ta nói mấy ngày trước ở Hongkong đã gặp ngài.''
Anh vừa nghĩ ngoài Diệc Phồn thì còn là ai, tin tức của anh ta linh thông như vậy, đến nhanh như vậy, quả nhiên có chút bản lĩnh, tránh không được, vậy gặp đi.
Diệc Phồn đi vào thì thấy phòng làm việc xa hoa như vậy, cảm thấy hơi quá, thư ký đưa trà tới sau đó lui ra ngoài, mặc dù cô không muốn ra, hai nam nhân này đẹp trai siêu cấp, ngồi cùng một chỗ thật vui tai vui mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro