Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
An bài [5]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Editor: May
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm ảnh chụp to nhỏ kia, mấp máy môi, ngồi xổm người xuống, nhặt từng ảnh chụp kia lên, xé toàn bộ thành những mảnhnhor, sau đó nhét vào trong một túi rác lớn, liền kéo ra khỏi nhà trọ.
Cảnh Hảo Hảo vẫn nghĩ đến, chính mình không bỏ Thẩm Lương Niên xuống được, cho dù là Lương Thần bức bách cô ở lại bên người anh, cô và Thẩm Lương Niên chia tay, cô cũng vẫn cho là tâm của mình đặt ở trên người Thẩm Lương Niên.
Nhưng khi cô ngồi xổm người xuống, xé nhỏ ảnh chụp ghi lại từng chút từng chút đã qua của cô và Thẩm Lương Niên, cô lại cảm thấy không có gì lớn.
Cũ không đi, mới không đến.
Người một khi nghĩ thoáng, tâm tình sẽ trở nên đặc biệt tốt, chỉ là lúc Cảnh Hảo Hảo tâm tình tốt kéo túi rác lớn đi ra cửa nhà trọ, lại nhìn thấy Thẩm Lương Niên đứng cúi đầu hút thuốc ở cách đó không xa, tâm tình thật vất vả mới hòa hoãn của cô, trong nháy mắt trở nên phá thành những mảnh nhỏ.
Cô không nghĩ tới, chính mình trở về nhà trọ xử lý một vài thứ cuối cùng, lại có thể gặp mặt Thẩm Lương Niên.
“Hảo Hảo?” Thẩm Lương Niên cách đó không xa như là luôn đang chờ cô, nhìn thấy cô đi ra, liền đứng thẳng thân mình, bóp tắt thuốc, lên tiếng hô một câu tên của cô.
Cảnh Hảo Hảo thu liễm cảm xúc một chút, làm bộ như không có nghe thấy giọng nói của Thẩm Lương Niên, trực tiếp kéo túi rác có chút nặng, đi đến thùng rác một bên.
Thẩm Lương Niên tay dài chân dài đuổi theo về phía cô, vươn tay, tiếp nhận túi rác trong tay cô: “Anh đến giúp em.”
Cảnh Hảo Hảo gắt gao nắm chặt túi rác, ánh mắt lạnh lùng: “Không cần.”
Thẩm Lương Niên nắm một góc túi rác, hơi hơi buộc chặt, anh ngẩng đầu, nhìn nhìn đứa nhỏ chạy trên bãi cỏ xa xa ở tiểu khu, cùng với người lớn đứng ở một bên nhìn, nhẹ nhàng cúi thấp đầu, nói: “Hảo Hảo, chúng ta tìm một chỗ, nói chuyện thật tốt.”
“Nói chuyện gì? Nói anh và Kiều Ôn Noãn trật đường ray như thế nào sao?” Cảnh Hảo Hảo cười lạnh lên tiếng, “Tôi cũng không có rãnh như anh vậy.”
Nói xong, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Thẩm Lương Niên một cái, chuẩn bị rời đi.
Tay cầm lấy túi rác của Thẩm Lương Niên hơi dùng khí lực một chút, kéo lấy Cảnh Hảo Hảo, mí mắt hơi rủ xuống, che giấu thần thái nơi đáy mắt anh, giọng nói đã có chút thỏa hiệp: “Hảo Hảo, mấy ngày nay anh vẫn đều ở chỗ này chờ em......”
Thẩm Lương Niên dừng một chút, giọng nói bỗng dưng mỏng manh xuống: “Hảo Hảo, trong lòng anh vẫn còn có em.”
Trong lòng anh vẫn còn có em...... Một câu lời ngon tiếng ngọt thâm tình cỡ nào, nhưng là Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy những lời này cực kỳ giống như châm chọc.
Cô nhịn không được có chút giận dữ nhìn Thẩm Lương Niên: “Thẩm Lương Niên, cái gì gọi là trong lòng anh vẫn có tôi? Lúc anh nói những lời này, chẳng lẽ không cảm thấy ghê tởm sao? Tôi lại thấy ghê tởm thay anh.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm ảnh chụp to nhỏ kia, mấp máy môi, ngồi xổm người xuống, nhặt từng ảnh chụp kia lên, xé toàn bộ thành những mảnhnhor, sau đó nhét vào trong một túi rác lớn, liền kéo ra khỏi nhà trọ.
Cảnh Hảo Hảo vẫn nghĩ đến, chính mình không bỏ Thẩm Lương Niên xuống được, cho dù là Lương Thần bức bách cô ở lại bên người anh, cô và Thẩm Lương Niên chia tay, cô cũng vẫn cho là tâm của mình đặt ở trên người Thẩm Lương Niên.
Nhưng khi cô ngồi xổm người xuống, xé nhỏ ảnh chụp ghi lại từng chút từng chút đã qua của cô và Thẩm Lương Niên, cô lại cảm thấy không có gì lớn.
Cũ không đi, mới không đến.
Người một khi nghĩ thoáng, tâm tình sẽ trở nên đặc biệt tốt, chỉ là lúc Cảnh Hảo Hảo tâm tình tốt kéo túi rác lớn đi ra cửa nhà trọ, lại nhìn thấy Thẩm Lương Niên đứng cúi đầu hút thuốc ở cách đó không xa, tâm tình thật vất vả mới hòa hoãn của cô, trong nháy mắt trở nên phá thành những mảnh nhỏ.
Cô không nghĩ tới, chính mình trở về nhà trọ xử lý một vài thứ cuối cùng, lại có thể gặp mặt Thẩm Lương Niên.
“Hảo Hảo?” Thẩm Lương Niên cách đó không xa như là luôn đang chờ cô, nhìn thấy cô đi ra, liền đứng thẳng thân mình, bóp tắt thuốc, lên tiếng hô một câu tên của cô.
Cảnh Hảo Hảo thu liễm cảm xúc một chút, làm bộ như không có nghe thấy giọng nói của Thẩm Lương Niên, trực tiếp kéo túi rác có chút nặng, đi đến thùng rác một bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Lương Niên tay dài chân dài đuổi theo về phía cô, vươn tay, tiếp nhận túi rác trong tay cô: “Anh đến giúp em.”
Cảnh Hảo Hảo gắt gao nắm chặt túi rác, ánh mắt lạnh lùng: “Không cần.”
Thẩm Lương Niên nắm một góc túi rác, hơi hơi buộc chặt, anh ngẩng đầu, nhìn nhìn đứa nhỏ chạy trên bãi cỏ xa xa ở tiểu khu, cùng với người lớn đứng ở một bên nhìn, nhẹ nhàng cúi thấp đầu, nói: “Hảo Hảo, chúng ta tìm một chỗ, nói chuyện thật tốt.”
“Nói chuyện gì? Nói anh và Kiều Ôn Noãn trật đường ray như thế nào sao?” Cảnh Hảo Hảo cười lạnh lên tiếng, “Tôi cũng không có rãnh như anh vậy.”
Nói xong, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Thẩm Lương Niên một cái, chuẩn bị rời đi.
Tay cầm lấy túi rác của Thẩm Lương Niên hơi dùng khí lực một chút, kéo lấy Cảnh Hảo Hảo, mí mắt hơi rủ xuống, che giấu thần thái nơi đáy mắt anh, giọng nói đã có chút thỏa hiệp: “Hảo Hảo, mấy ngày nay anh vẫn đều ở chỗ này chờ em......”
Thẩm Lương Niên dừng một chút, giọng nói bỗng dưng mỏng manh xuống: “Hảo Hảo, trong lòng anh vẫn còn có em.”
Trong lòng anh vẫn còn có em...... Một câu lời ngon tiếng ngọt thâm tình cỡ nào, nhưng là Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy những lời này cực kỳ giống như châm chọc.
Cô nhịn không được có chút giận dữ nhìn Thẩm Lương Niên: “Thẩm Lương Niên, cái gì gọi là trong lòng anh vẫn có tôi? Lúc anh nói những lời này, chẳng lẽ không cảm thấy ghê tởm sao? Tôi lại thấy ghê tởm thay anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro