Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Chê cười [1]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Editor: May
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên vị trí, còn chưa hoàn toàn đi ra từ trong khiếp sợ từ chuyện Thẩm Lương Niên hủy hôn, liền nhìn thấy Kiều Ôn Noãn đứng ở trước mặt mình, giọng bén nhọn nói một câu với mình như vậy.
“Cảnh Hảo Hảo, tôi nói cho cô biết, trong bốn năm Thẩm Lương Niên và cô yêu nhau ở chung một chỗ, trong đó có hai năm, đều là lêu lổng cùng một chỗ với tôi!”
Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn chọn lựa ngày đại hôn, đúng là ngày tốt xuân về hoa nở, vạn dặm không mây, trời trong nắng ấm, rất thích hợp đi chơi đạp thanh.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo chỉ đứng ở dưới bầu trời gió xuân ấm áp như vậy, đột nhiên liền cảm giác được một đạo sét lớn, từ chân trời không hề có dấu hiệu đánh xuống giữa đầu của cô, oanh tạc đầu óc của cô, hóa thành một mảnh phế tích.
Kiều Ôn Noãn không có đeo microphone, khách hiện trường hôn lễ rất nhiều, hơn nữa nháo ra một màn vừa rồi, trường hợp cực kỳ hỗn loạn, cho nên chỉ người chung quanh Cảnh Hảo Hảo mới nghe được những lời này của Kiều Ôn Noãn.
Tất cả mọi người ngậm miệng lại, rối rít xoay người, làm thành một vòng tròn, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo và Kiều Ôn Noãn.
Người xa xa, không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì, cũng đứng lên theo, xúm về phía nơi đó.
Thẩm Lương Niên dừng bước chân một chút, nghiêng đầu về phương hướng đám người đi qua một chút, nhìn thấy nơi đó vây quanh thành một đoàn, mi tâm anh nhẹ nhàng cau lại, đáy lòng mơ hồ hiện lên một tầng bất an nói không nên lời, theo bản năng liền xoay người, chạy về phía nơi đó.
Đường bị vây chật như nêm cối, Thẩm Lương Niên nhón mũi chân, nhìn xung quanh vài lần, lại chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đông nghìn nghịt, anh nâng tay lên, đẩy đám người ra, miệng nói “Thực xin lỗi, cho qua một chút”, chen đi vào bên trong.
Thẩm Lương Niên chen đến tận bên trong, xuyên qua hai người đứng trước mặt, nhìn thấy Kiều Ôn Noãn nhìn xuống vị trí Cảnh Hảo Hảo ngồi, sắc mặt anh âm trầm, liền chen lấn đi vào giữa hai người, sau đó, chợt nghe thấy giọng nói của Kiều Ôn Noãn, hơi có chút cười khẽ truyền đến: “Cảnh Hảo Hảo, cô không phải là choáng váng rồi chứ? Sao lại không nói lời nào? Lời nói vừa rồi của tôi, cô nghe không hiểu được phải không?”
“Tôi không ngại lại giải thích cho cô thêm lần nữa, người đàn ông cô tân tân khổ khổ kiếm tiền nâng đỡ kia, sau khi có tiền, liền bỏ tiền bao dưỡng tôi, chúng tôi đã lên giường từ hai năm trước.”
Lương Thần ngồi ở bên người Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt sắc mặt cũng âm trầm xuống theo, chuyện này anh đã sớm biết, lại tức giận cắn răng nghiến lợi với chính mình, nhiều lần suýt nữa lấy ra công kích Cảnh Hảo Hảo, cuối cùng lại đều bởi vì luyến tiếc, chuyện chuẩn bị gắt gao chết ở trong bụng, lại cứ như vậy không hề dấu hiệu bị Kiều Ôn Noãn nói ra!
Trong đầu Lương Thần, hiện lên trước hết là thần thái Cảnh Hảo Hảo vừa tuyệt vọng lại vừa buồn thương khi bị mình ép buộc rời khỏi Thẩm Lương Niên.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trên vị trí, còn chưa hoàn toàn đi ra từ trong khiếp sợ từ chuyện Thẩm Lương Niên hủy hôn, liền nhìn thấy Kiều Ôn Noãn đứng ở trước mặt mình, giọng bén nhọn nói một câu với mình như vậy.
“Cảnh Hảo Hảo, tôi nói cho cô biết, trong bốn năm Thẩm Lương Niên và cô yêu nhau ở chung một chỗ, trong đó có hai năm, đều là lêu lổng cùng một chỗ với tôi!”
Thẩm Lương Niên và Kiều Ôn Noãn chọn lựa ngày đại hôn, đúng là ngày tốt xuân về hoa nở, vạn dặm không mây, trời trong nắng ấm, rất thích hợp đi chơi đạp thanh.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo chỉ đứng ở dưới bầu trời gió xuân ấm áp như vậy, đột nhiên liền cảm giác được một đạo sét lớn, từ chân trời không hề có dấu hiệu đánh xuống giữa đầu của cô, oanh tạc đầu óc của cô, hóa thành một mảnh phế tích.
Kiều Ôn Noãn không có đeo microphone, khách hiện trường hôn lễ rất nhiều, hơn nữa nháo ra một màn vừa rồi, trường hợp cực kỳ hỗn loạn, cho nên chỉ người chung quanh Cảnh Hảo Hảo mới nghe được những lời này của Kiều Ôn Noãn.
Tất cả mọi người ngậm miệng lại, rối rít xoay người, làm thành một vòng tròn, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo và Kiều Ôn Noãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người xa xa, không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì, cũng đứng lên theo, xúm về phía nơi đó.
Thẩm Lương Niên dừng bước chân một chút, nghiêng đầu về phương hướng đám người đi qua một chút, nhìn thấy nơi đó vây quanh thành một đoàn, mi tâm anh nhẹ nhàng cau lại, đáy lòng mơ hồ hiện lên một tầng bất an nói không nên lời, theo bản năng liền xoay người, chạy về phía nơi đó.
Đường bị vây chật như nêm cối, Thẩm Lương Niên nhón mũi chân, nhìn xung quanh vài lần, lại chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đông nghìn nghịt, anh nâng tay lên, đẩy đám người ra, miệng nói “Thực xin lỗi, cho qua một chút”, chen đi vào bên trong.
Thẩm Lương Niên chen đến tận bên trong, xuyên qua hai người đứng trước mặt, nhìn thấy Kiều Ôn Noãn nhìn xuống vị trí Cảnh Hảo Hảo ngồi, sắc mặt anh âm trầm, liền chen lấn đi vào giữa hai người, sau đó, chợt nghe thấy giọng nói của Kiều Ôn Noãn, hơi có chút cười khẽ truyền đến: “Cảnh Hảo Hảo, cô không phải là choáng váng rồi chứ? Sao lại không nói lời nào? Lời nói vừa rồi của tôi, cô nghe không hiểu được phải không?”
“Tôi không ngại lại giải thích cho cô thêm lần nữa, người đàn ông cô tân tân khổ khổ kiếm tiền nâng đỡ kia, sau khi có tiền, liền bỏ tiền bao dưỡng tôi, chúng tôi đã lên giường từ hai năm trước.”
Lương Thần ngồi ở bên người Cảnh Hảo Hảo, trong nháy mắt sắc mặt cũng âm trầm xuống theo, chuyện này anh đã sớm biết, lại tức giận cắn răng nghiến lợi với chính mình, nhiều lần suýt nữa lấy ra công kích Cảnh Hảo Hảo, cuối cùng lại đều bởi vì luyến tiếc, chuyện chuẩn bị gắt gao chết ở trong bụng, lại cứ như vậy không hề dấu hiệu bị Kiều Ôn Noãn nói ra!
Trong đầu Lương Thần, hiện lên trước hết là thần thái Cảnh Hảo Hảo vừa tuyệt vọng lại vừa buồn thương khi bị mình ép buộc rời khỏi Thẩm Lương Niên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro