Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Của tôi chính là của cô ấy [4]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Chỉ là, anh thật không ngờ, nguyên nhân cô đến tìm anh, dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lương Niên!
Lương Thần chỉ cảm thấy tâm vốn có chút vui sướng của mình, nháy mắt liền ngã xuống, anh phân không rõ lúc này rốt cuộc đáy lòng của mình là phẫn nộ chiếm đa số, hay là mất mát...... Thật sự là kỳ quái...... sao mình lại mạc danh kỳ diệu có cảm giác mất mát như vậy?
Trước đây, rõ ràng nghe được tên Thẩm Lương Niên hoặc lời nói cãi lời mình từ trong miệng cô, anh liền sẽ cảm thấy lửa giận công tâm!
Thật ra tính tình của anh cũng không quá không tốt, nhưng đụng phải cô, anh liền cảm thấy không thể nào khống chế được.
Giống như hiện tại, một giây trước tâm tình thoạt nhìn còn không tệ lắm, giây tiếp theo liền bởi vì lời nói của Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt liền nghiêm túc lên.
Anh cảm thấy trong ngực mình có một ngọn lửa đang vọt lên, giống nhau có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào, anh cố gắng đè ép ngọn lửa kia, gắt gao mím môi, mặt kéo chặt, không có lên tiếng.
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy thần thái anh nhất thời lạnh xuống, đáy lòng cũng hơi có chút khẩn trương theo, cô nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Buông tha Lương Niên được không? Anh ấy cũng đâu biết gì......”
“A......” Lương Thần đột nhiên cười lạnh một tiếng, cắt đứt lời nói của Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, em đây là đang cầu tôi ư?”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì.
Lương Thần đùa cợt cong môi tiếp tục cười một tiếng, quay đầu, rất là nghiêm túc nhìn Cảnh Hảo Hảo, hỏi: “Hảo Hảo, cầu người phải có thành ý, hiện tại em lấy cái gì đến cầu tôi?”
Thần thái Cảnh Hảo Hảo hơi trở nên mờ mịt, qua một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng lên tiếng, nói: “Tôi.”
Lương Thần nhíu nhíu mày.
Giây tiếp theo Cảnh Hảo Hảo như là hạ quyết định trọng đại gì đó, nâng mắt lên, nhìn Lương Thần, nói: “Tôi lấy chính mình đến cầu anh.”
Lúc ban đầu khi gặp được cô gái này, anh cảm thấy cô giống như là châu báu sạch sẽ nhất thuần khiết nhất thế gian.
Trong tiềm thức anh liền muốn lấy được.
Cho nên đêm đó, chuyện mà người đàn ông như anh sẽ làm, là muốn cô.
Nói chính xác, là cưỡng ép, cô có thể là bị hạ dược, lực đạo không đủ, không có cách nào phản kháng, anh liền thuận lý thành chương khi dễ cô như vậy.
Sau khi chiếm được, anh cũng không có trao đổi gì với cô liền rời đi, thậm chí lúc ấy anh đến tên của cô là gì cũng không biết.
Ba ngày đầu tiên anh trôi qua cũng không khác gì thường ngày, vẫn bận rộn chuyện công ty.
Anh không say rượu, không thích thuốc lá, không thích đánh bài, không gần nữ sắc.
Đối với anh mà nói, chuyện thích làm duy nhất, chính là rong ruổi ở trên thương trường, hưởng thụ khoái cảm người thắng làm thua kẻ thua làm giặc!
Chỉ là, lúc anh dùng tư thái sắc bén mà độc đoán, bắt một cái lại một cái thành công, anh sẽ ngẫu nhiên nhớ tới cô.
Thẳng đến khi gặp phải cô trên bữa tiệc sinh nhật của mẹ.
Cô là bạn gái của bạn anh.
Lương Thần chỉ cảm thấy tâm vốn có chút vui sướng của mình, nháy mắt liền ngã xuống, anh phân không rõ lúc này rốt cuộc đáy lòng của mình là phẫn nộ chiếm đa số, hay là mất mát...... Thật sự là kỳ quái...... sao mình lại mạc danh kỳ diệu có cảm giác mất mát như vậy?
Trước đây, rõ ràng nghe được tên Thẩm Lương Niên hoặc lời nói cãi lời mình từ trong miệng cô, anh liền sẽ cảm thấy lửa giận công tâm!
Thật ra tính tình của anh cũng không quá không tốt, nhưng đụng phải cô, anh liền cảm thấy không thể nào khống chế được.
Giống như hiện tại, một giây trước tâm tình thoạt nhìn còn không tệ lắm, giây tiếp theo liền bởi vì lời nói của Cảnh Hảo Hảo, nháy mắt liền nghiêm túc lên.
Anh cảm thấy trong ngực mình có một ngọn lửa đang vọt lên, giống nhau có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào, anh cố gắng đè ép ngọn lửa kia, gắt gao mím môi, mặt kéo chặt, không có lên tiếng.
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy thần thái anh nhất thời lạnh xuống, đáy lòng cũng hơi có chút khẩn trương theo, cô nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Buông tha Lương Niên được không? Anh ấy cũng đâu biết gì......”
“A......” Lương Thần đột nhiên cười lạnh một tiếng, cắt đứt lời nói của Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, em đây là đang cầu tôi ư?”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì.
Lương Thần đùa cợt cong môi tiếp tục cười một tiếng, quay đầu, rất là nghiêm túc nhìn Cảnh Hảo Hảo, hỏi: “Hảo Hảo, cầu người phải có thành ý, hiện tại em lấy cái gì đến cầu tôi?”
Thần thái Cảnh Hảo Hảo hơi trở nên mờ mịt, qua một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng lên tiếng, nói: “Tôi.”
Lương Thần nhíu nhíu mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giây tiếp theo Cảnh Hảo Hảo như là hạ quyết định trọng đại gì đó, nâng mắt lên, nhìn Lương Thần, nói: “Tôi lấy chính mình đến cầu anh.”
Lúc ban đầu khi gặp được cô gái này, anh cảm thấy cô giống như là châu báu sạch sẽ nhất thuần khiết nhất thế gian.
Trong tiềm thức anh liền muốn lấy được.
Cho nên đêm đó, chuyện mà người đàn ông như anh sẽ làm, là muốn cô.
Nói chính xác, là cưỡng ép, cô có thể là bị hạ dược, lực đạo không đủ, không có cách nào phản kháng, anh liền thuận lý thành chương khi dễ cô như vậy.
Sau khi chiếm được, anh cũng không có trao đổi gì với cô liền rời đi, thậm chí lúc ấy anh đến tên của cô là gì cũng không biết.
Ba ngày đầu tiên anh trôi qua cũng không khác gì thường ngày, vẫn bận rộn chuyện công ty.
Anh không say rượu, không thích thuốc lá, không thích đánh bài, không gần nữ sắc.
Đối với anh mà nói, chuyện thích làm duy nhất, chính là rong ruổi ở trên thương trường, hưởng thụ khoái cảm người thắng làm thua kẻ thua làm giặc!
Chỉ là, lúc anh dùng tư thái sắc bén mà độc đoán, bắt một cái lại một cái thành công, anh sẽ ngẫu nhiên nhớ tới cô.
Thẳng đến khi gặp phải cô trên bữa tiệc sinh nhật của mẹ.
Cô là bạn gái của bạn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro