Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Cưỡng bức [10]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Ngay lúc đó Thẩm Lương Niên, thật là rất lo lắng, anh vẫn luôn không
nói lời thô thục, ước chừng mắng cô hai tiếng, thậm chí sau đó, có suốt
hai tháng, đều không để ý đến cô.
Thật ra, từ sau khi Cảnh Hảo Hảo bán thân cho công ty giải trí TS, gánh nặng của Thẩm Lương Niên, thật sự ít đi rất nhiều.
Vào anh học đại học năm ba, sự nghiệp diễn xuất của Cảnh Hảo Hảo hơi có chút khởi sắc, phí quay phim cao hơn rất nhiều, thỉnh thoảng để dành được một khoản tiền, mua cho anh một vài thứ chuẩn bị cho sinh viên, ví dụ như laptop, ví dụ như điện thoại Iphone thịnh hành lúc ấy.
Lúc đó Thẩm Lương Niên, dù thế nào cũng không muốn xài tiền của Cảnh Hảo Hảo, nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo lại nói cho Thẩm Lương Niên biết:“Sự nghiệp diễn xuất này, cô không thể đi cả đời, cô chỉ hy vọng, Thẩm Lương Niên có thể phấn đấu thật tốt, tương lai có thể để hai người bọn họ đều trôi qua ngày tốt nhất.”
Cũng chính từ những lời này của Cảnh Hảo Hảo, chính thức kéo ra cuộc sống yêu nhau của Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên thích cô gái Cảnh Hảo Hảo này, nhưng mà, đàn ông đều sĩ diện, không muốn xài một đồng của phụ nữ, cho nên Thẩm Lương Niên âm thầm thề nhất định phải để cho Cảnh Hảo Hảo trôi qua ngày tốt nhất.
Cũng bởi vì như thế, Thẩm Lương Niên vào nửa năm sau của đại học năm ba, một người một ngựa đăng kí một công ty, vừa chú ý học tập, vừa bận rộn sự nghiệp.
Cho dù Thẩm Lương Niên anh không muốn xài một phân tiền của Cảnh Hảo Hảo, nhưng một công ty, nếu muốn đứng vững, không thể thiếu tài chính được.
Ngay lúc đó Thẩm Lương Niên, không có công việc, không quen biết ai ở thành phố Giang Sơn, chỉ là một sinh viên nghèo, muốn vay tiền, đã khó lại càng khó, cuối cùng vẫn là Cảnh Hảo Hảo, đem ra toàn bộ tiền để dành diễn xuất trong những năm đó.
Sau đó nữa, Cảnh Hảo Hảo tiếp tục đầu tư vài bên trong không ít tiền.
Cũng may, hôm nay sau ba năm, công ty Thẩm Lương Niên dần dần đi lên.
......
Hôm nay Cảnh Hảo Hảo, lại nhớ lại từng chút những chuyện đã qua kia, liền có một loại cảm giác khổ tận cam lai.
Đổi lại trước đây, cô sẽ cảm thấy, rốt cục chính mình tan mây thấy được trăng sáng, còn có thể tinh tế thưởng thức một chút cảm giác khổ tận cam lai này, nhưng hiện tại, cảm giác khổ tận cam lai tốt đẹp như vậy, còn chưa nếm được bao lâu, liền nhảy ra một cái Trình Giảo Kim -- Lương Thần!
Cô mơ hồ cảm giác được, chính mình giống như là thật sự trêu chọc phải Lương Thần.
Mà Lương Thần, cũng giống như không muốn buông tha cô!
Sự nghiệp của Thẩm Lương Niên ở thành phố Giang Sơn, mới huy hoàng không lâu, nếu cô không để ý chọc giận Lương Thần, cô nghĩ...... tâm huyết mấy năm nay của Thẩm Lương Niên, thật sự sẽ kết thúc như vậy......
Cảnh Hảo Hảo nhìn ngoài của sổ xe, ánh mắt trở nên có chút phiền muộn.
Mãi cho đến cuối cùng đứng ở cửa tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo, cô mới dần dần kéo tinh thần về.
Thanh toán tiền xe, Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa xe ra xuống xe, đi vào trong tiểu khu, nhưng chưa đi được hai bước, liền có một chiếc xe chạy rất nhanh đến trước mặt mình, sau đó thắng gấp, ngừng lại, ngay sau đó cửa kính xe ghế lái hạ xuống, lộ ra tuấn dung điên đảo chúng sinh của Lương Thần: “Lên xe.”
Thật ra, từ sau khi Cảnh Hảo Hảo bán thân cho công ty giải trí TS, gánh nặng của Thẩm Lương Niên, thật sự ít đi rất nhiều.
Vào anh học đại học năm ba, sự nghiệp diễn xuất của Cảnh Hảo Hảo hơi có chút khởi sắc, phí quay phim cao hơn rất nhiều, thỉnh thoảng để dành được một khoản tiền, mua cho anh một vài thứ chuẩn bị cho sinh viên, ví dụ như laptop, ví dụ như điện thoại Iphone thịnh hành lúc ấy.
Lúc đó Thẩm Lương Niên, dù thế nào cũng không muốn xài tiền của Cảnh Hảo Hảo, nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo lại nói cho Thẩm Lương Niên biết:“Sự nghiệp diễn xuất này, cô không thể đi cả đời, cô chỉ hy vọng, Thẩm Lương Niên có thể phấn đấu thật tốt, tương lai có thể để hai người bọn họ đều trôi qua ngày tốt nhất.”
Cũng chính từ những lời này của Cảnh Hảo Hảo, chính thức kéo ra cuộc sống yêu nhau của Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên thích cô gái Cảnh Hảo Hảo này, nhưng mà, đàn ông đều sĩ diện, không muốn xài một đồng của phụ nữ, cho nên Thẩm Lương Niên âm thầm thề nhất định phải để cho Cảnh Hảo Hảo trôi qua ngày tốt nhất.
Cũng bởi vì như thế, Thẩm Lương Niên vào nửa năm sau của đại học năm ba, một người một ngựa đăng kí một công ty, vừa chú ý học tập, vừa bận rộn sự nghiệp.
Cho dù Thẩm Lương Niên anh không muốn xài một phân tiền của Cảnh Hảo Hảo, nhưng một công ty, nếu muốn đứng vững, không thể thiếu tài chính được.
Ngay lúc đó Thẩm Lương Niên, không có công việc, không quen biết ai ở thành phố Giang Sơn, chỉ là một sinh viên nghèo, muốn vay tiền, đã khó lại càng khó, cuối cùng vẫn là Cảnh Hảo Hảo, đem ra toàn bộ tiền để dành diễn xuất trong những năm đó.
Sau đó nữa, Cảnh Hảo Hảo tiếp tục đầu tư vài bên trong không ít tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may, hôm nay sau ba năm, công ty Thẩm Lương Niên dần dần đi lên.
......
Hôm nay Cảnh Hảo Hảo, lại nhớ lại từng chút những chuyện đã qua kia, liền có một loại cảm giác khổ tận cam lai.
Đổi lại trước đây, cô sẽ cảm thấy, rốt cục chính mình tan mây thấy được trăng sáng, còn có thể tinh tế thưởng thức một chút cảm giác khổ tận cam lai này, nhưng hiện tại, cảm giác khổ tận cam lai tốt đẹp như vậy, còn chưa nếm được bao lâu, liền nhảy ra một cái Trình Giảo Kim -- Lương Thần!
Cô mơ hồ cảm giác được, chính mình giống như là thật sự trêu chọc phải Lương Thần.
Mà Lương Thần, cũng giống như không muốn buông tha cô!
Sự nghiệp của Thẩm Lương Niên ở thành phố Giang Sơn, mới huy hoàng không lâu, nếu cô không để ý chọc giận Lương Thần, cô nghĩ...... tâm huyết mấy năm nay của Thẩm Lương Niên, thật sự sẽ kết thúc như vậy......
Cảnh Hảo Hảo nhìn ngoài của sổ xe, ánh mắt trở nên có chút phiền muộn.
Mãi cho đến cuối cùng đứng ở cửa tiểu khu của Cảnh Hảo Hảo, cô mới dần dần kéo tinh thần về.
Thanh toán tiền xe, Cảnh Hảo Hảo đẩy cửa xe ra xuống xe, đi vào trong tiểu khu, nhưng chưa đi được hai bước, liền có một chiếc xe chạy rất nhanh đến trước mặt mình, sau đó thắng gấp, ngừng lại, ngay sau đó cửa kính xe ghế lái hạ xuống, lộ ra tuấn dung điên đảo chúng sinh của Lương Thần: “Lên xe.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro