Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Đập nồi dìm thuyền [6]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Editor: May
Lương Thần lấy di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, là số điện thoại của Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần có chút nghi hoặc nhíu mày, cô nghĩ thế nào mà lại chủ động gọi điện thoại cho mình?
Đáy lòng Lương Thần nhất thời hiện lên một chút vui sướng mà chính anh cũng không phát hiện, chỉ là chậm rãi từ từ tiếp điện thoại, khóe môi lộ ra một chút ý cười với điện thoại, hô một tiếng: “Hảo Hảo, tìm tôi có chuyện gì?”
Tài xế lái xe phía trước, xuyên qua kính chiếu hậu quan sát Lương Thần vài lần, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Thần thiếu gia lại có thể dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với một người?
Hảo Hảo?
Nói vậy chính là Cảnh tiểu thư đi.
Lúc trước ông từng đón Cảnh tiểu thư vài lần, bộ dạng ngược lại rất xinh đẹp, sạch sẽ, ở trong thành phố phồn hoa như vậy, nữ tử thanh thuần như nước như thế ngược lại thật sự không thấy nhiều lắm.
Nhiều năm như vậy, ông chưa từng thấy Thần thiếu gia quan tâm nhiều với một cô gái nào, đây vẫn là lần đầu tiên......
Lúc đáy lòng tài xế đang cao hứng nghĩ, rốt cục người nhà cũ bên kia sắp thả tâm Thần thiếu gia không gần nữ sắc nữa, Lương Thần ngồi ở ghế sau, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Cô nói cái gì?”
Giây tiếp theo Lương Thần liền trực tiếp cắt đứt điện thoại, ngẩng đầu, ánh mắt hơi nhiễm một tầng đỏ, giọng nói mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện: “Đi bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn.”
Một giây trước tâm tình tài xế còn rất sung sướng, giây tiếp theo liền bị ngữ điệu của Lương Thần dọa sợ tới mức cả trái tim đều nhấc lên theo, ông là nhìn Lương Thần lớn lên, từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp qua Thần thiếu gia dùng loại âm điệu và ánh mắt này nói chuyện.
Thần thiếu gia từng không nghe người nhà ngăn trở, cố ý từ nhỏ đã lăn lộn ở đế đố rồi một người một ngựa lăn chạy trở về thành phố Giang Sơn, lúc đó, trong nhà chặt đứt tất cả tài chính của Thần thiếu gia, Thần thiếu gia chỉ dựa vào đảm lượng của mình, biến tất cả tài sản trên người mình thành 300 vạn tài chính, sau lại vì một lần quyết sách sai lầm, toàn bộ 300 vạn liền múc nước trôi không, Thần thiếu gia còn thiếu một khoản nợ, lúc ấy mọi người trong nhà đã chuẩn bị tốt tiền, nghĩ Thần thiếu gia khẳng định sẽ ngoan ngoãn trở về Bắc Kinh, nghe theo an bài trong nhà, tiến vào bộ đội, đi con đường làm quan, nhưng mà không nghĩ tới, Thần thiếu gia lại không có bị đánh sụp, bất khuất tiếp tục che giấu xuất thân của mình, vay quốc gia hai ngàn vạn, sáng lập tập đoàn Giang Sơn, sau đó càng làm càng lớn, tiếp đó tập đoàn Giang Sơn đổi tên thành Giang Sơn Thị.
Lúc ấy mưa gió nhấp nhô như vậy, Thần thiếu gia còn có thể làm đến bình tĩnh thong dong, lý trí thanh tỉnh, nhưng hiện tại...... Thoạt nhìn anh giống như là một con sư tử sắp giận dữ, có thể phát cuồng bất cứ lúc nào.
Tài xế sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ vội vàng chuyển phương hướng, tăng nhanh tốc độ xe, chạy về phía bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn.
Xe còn chưa có dừng hẳn, Lương Thần liền đẩy cửa xe ra, trực tiếp xuống xe, chạy về phía tòa nhà khám gấp.
Tài xế vội vàng khóa xe, đuổi theo Lương Thần.
Lương Thần chạy một hơi tới phòng cấp cứu tầng ba, anh quay đầu, nhìn phòng cấp cứu cuối hành lang, thở hổn hển, sau đó đạp bước chân, liền đi qua.
Tài xế không biết có phải chính mình nhìn nhầm hay không, ông đi theo phía sau, lại có thể phát hiện, bước chân Thần thiếu gia có chút run rẩy.
Cửa phòng cấp cứu, đứng một nam một nữ, nhìn thấy Lương Thần, vội vàng tiến lên đón, đưa cho Lương Thần một chiếc di động, nói: “Tôi xem điện thoại di động của người gặp tai nạn, nhìn thấy ghi chép trò chuyện của ngài, lưu tên là ác ma, tôi nghĩ ngài có thể là bạn trai của cô ấy, cho nên liền liên lạc với ngài.”
Lương Thần lấy di động ra, nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, là số điện thoại của Cảnh Hảo Hảo.
Lương Thần có chút nghi hoặc nhíu mày, cô nghĩ thế nào mà lại chủ động gọi điện thoại cho mình?
Đáy lòng Lương Thần nhất thời hiện lên một chút vui sướng mà chính anh cũng không phát hiện, chỉ là chậm rãi từ từ tiếp điện thoại, khóe môi lộ ra một chút ý cười với điện thoại, hô một tiếng: “Hảo Hảo, tìm tôi có chuyện gì?”
Tài xế lái xe phía trước, xuyên qua kính chiếu hậu quan sát Lương Thần vài lần, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.
Thần thiếu gia lại có thể dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với một người?
Hảo Hảo?
Nói vậy chính là Cảnh tiểu thư đi.
Lúc trước ông từng đón Cảnh tiểu thư vài lần, bộ dạng ngược lại rất xinh đẹp, sạch sẽ, ở trong thành phố phồn hoa như vậy, nữ tử thanh thuần như nước như thế ngược lại thật sự không thấy nhiều lắm.
Nhiều năm như vậy, ông chưa từng thấy Thần thiếu gia quan tâm nhiều với một cô gái nào, đây vẫn là lần đầu tiên......
Lúc đáy lòng tài xế đang cao hứng nghĩ, rốt cục người nhà cũ bên kia sắp thả tâm Thần thiếu gia không gần nữ sắc nữa, Lương Thần ngồi ở ghế sau, sắc mặt đột nhiên lạnh xuống: “Cô nói cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giây tiếp theo Lương Thần liền trực tiếp cắt đứt điện thoại, ngẩng đầu, ánh mắt hơi nhiễm một tầng đỏ, giọng nói mang theo một chút run rẩy không dễ phát hiện: “Đi bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn.”
Một giây trước tâm tình tài xế còn rất sung sướng, giây tiếp theo liền bị ngữ điệu của Lương Thần dọa sợ tới mức cả trái tim đều nhấc lên theo, ông là nhìn Lương Thần lớn lên, từ nhỏ đến lớn, chưa từng gặp qua Thần thiếu gia dùng loại âm điệu và ánh mắt này nói chuyện.
Thần thiếu gia từng không nghe người nhà ngăn trở, cố ý từ nhỏ đã lăn lộn ở đế đố rồi một người một ngựa lăn chạy trở về thành phố Giang Sơn, lúc đó, trong nhà chặt đứt tất cả tài chính của Thần thiếu gia, Thần thiếu gia chỉ dựa vào đảm lượng của mình, biến tất cả tài sản trên người mình thành 300 vạn tài chính, sau lại vì một lần quyết sách sai lầm, toàn bộ 300 vạn liền múc nước trôi không, Thần thiếu gia còn thiếu một khoản nợ, lúc ấy mọi người trong nhà đã chuẩn bị tốt tiền, nghĩ Thần thiếu gia khẳng định sẽ ngoan ngoãn trở về Bắc Kinh, nghe theo an bài trong nhà, tiến vào bộ đội, đi con đường làm quan, nhưng mà không nghĩ tới, Thần thiếu gia lại không có bị đánh sụp, bất khuất tiếp tục che giấu xuất thân của mình, vay quốc gia hai ngàn vạn, sáng lập tập đoàn Giang Sơn, sau đó càng làm càng lớn, tiếp đó tập đoàn Giang Sơn đổi tên thành Giang Sơn Thị.
Lúc ấy mưa gió nhấp nhô như vậy, Thần thiếu gia còn có thể làm đến bình tĩnh thong dong, lý trí thanh tỉnh, nhưng hiện tại...... Thoạt nhìn anh giống như là một con sư tử sắp giận dữ, có thể phát cuồng bất cứ lúc nào.
Tài xế sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ vội vàng chuyển phương hướng, tăng nhanh tốc độ xe, chạy về phía bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn.
Xe còn chưa có dừng hẳn, Lương Thần liền đẩy cửa xe ra, trực tiếp xuống xe, chạy về phía tòa nhà khám gấp.
Tài xế vội vàng khóa xe, đuổi theo Lương Thần.
Lương Thần chạy một hơi tới phòng cấp cứu tầng ba, anh quay đầu, nhìn phòng cấp cứu cuối hành lang, thở hổn hển, sau đó đạp bước chân, liền đi qua.
Tài xế không biết có phải chính mình nhìn nhầm hay không, ông đi theo phía sau, lại có thể phát hiện, bước chân Thần thiếu gia có chút run rẩy.
Cửa phòng cấp cứu, đứng một nam một nữ, nhìn thấy Lương Thần, vội vàng tiến lên đón, đưa cho Lương Thần một chiếc di động, nói: “Tôi xem điện thoại di động của người gặp tai nạn, nhìn thấy ghi chép trò chuyện của ngài, lưu tên là ác ma, tôi nghĩ ngài có thể là bạn trai của cô ấy, cho nên liền liên lạc với ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro