Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Gặp sau [1]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Editor: May
Lương Thần không có vươn tay đi nhận, chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Thần thái cô gái giống như ngữ khí nói chuyện của cô, bình tĩnh không có gợn sóng, giống như đang nói một chuyện bình thường nhất, không có bi thương, khổ sở, thương tâm nào......
Ngày đó, anh bởi vì Thẩm Lương Niên, nộ khí đằng đằng bức cô lựa chọn, kết quả bức quan hệ giữa hai người đến cảnh giới chiến tranh lạnh, thế cho nên trong lúc bất thình lình, trong đầu anh lại đột nhiên nhảy ra thân ảnh của cô, sau đó tâm tình sẽ trở nên đặc biệt mất mát, thậm chí đến sau đó, anh đã bắt đầu hối hận.
Lúc ban đầu kiên quyết như vậy là anh, cuối cùng lại không chịu khống chế, bắt đầu chậm rãi thỏa hiệp vẫn là anh.
Hôm nay, anh thấy được cô trả tấm thẻ lại cho anh, anh lập tức liền bối rối, là cái loại bối rối nói không rõ, anh vội vàng chạy tới tìm cô, kết quả cô lại đã thu dọn xong đồ của anh.
Anh nghĩ đến chính mình đối với cô rất quan trọng, nhưng hiện tại, anh lại hoàn toàn không hiểu, đáy lòng của cô, có phải chỉ có một chút tình cảm như vậy với anh thôi không?
Lương Thần cảm giác được đáy lòng mình truyền đến đau đớn rầu rĩ, anh hơi rũ mi mắt, chuyển tầm mắt từ trên khuôn mặt Cảnh Hảo Hảo, đến phía trên thùng kia, qua hồi lâu, sau đó vươn tay, lấy ví tiền trong túi mình ra, rút tấm thẻ của Cảnh Hảo Hảo từ bên trong ra, sau đó lại lấy chìa khóa ra, kéo chìa khóa của Cảnh Hảo Hảo từ phía trên xuống.
Một loạt động tác này của anh, làm không nhanh không chậm, không nhanh không chậm.
Cảnh Hảo Hảo ôm thùng giấy, đứng ở trước mặt anh, nhìn hành động như vậy của anh, mơ hồ đoán được anh muốn làm cái gì, cô nhịn không được nhẹ nhàng nghiêng đầu, tránh né hình ảnh trước mặt.
Trong hành lang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vang thanh thúy chìa khóa va chạm nhau phát ra.
Sau một lát, hàng lang hoàn toàn yên tĩnh.
Dừng trong chốc lát, Lương Thần cùng đưa tấm thẻ của Cảnh Hảo Hảo và chìa khóa nhà của cô tới trước mặt cô, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Cảnh Hảo Hảo nhìn hai thứ kia, hiểu được anh là có ý tứ gì.
Đúng vậy, cô đều đã trả lại đồ của anh cho anh, anh tự nhiên cũng sẽ trả đồ của cô lại cho cô, sau đó hai người sẽ không liên lạc với nhau, không có một chút liên lạc nào nữa.
Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, đứng trong chốc lát, sau đó ngồi xổm người xuống, đặt thùng giấy đựng đồ của Lương Thần đến bên chân Lương Thần, sau đó vươn tay, cầm đi thẻ và chìa khóa nhà của mình từ trong tay Lương Thần.
Tầm mắt Lương Thần vẫn luôn dừng ở trên người Cảnh Hảo Hảo, anh tinh tường nhìn đến, động tác của cô rất lưu loát, không có một chút tạm dừng, thần thái của cô cũng thực bình tĩnh, không có chút không nỡ và khổ sở.
Cuối cùng cô vẫn là không thương anh, cho tới nay, giữa anh và cô, đều là anh liều mạng cho, cô chưa từng nói cần.
Cuối cùng, anh giả vờ buông tay, đổi lấy lại là thiệt tình buông ra của cô.
Rõ ràng cô đã không cần anh, nhưng trong nháy mắt lòng bàn tay anh trống rỗng kia, anh lại phát hiện, chính mình lại còn có thể luyến tiếc như vậy.
Anh vẫn nghĩ đến, chính mình vẫn yêu, cũng yêu thay một phần của cô, như vậy tình yêu của bọn họ liền có thể thiên trường địa cửu, nhưng hiện tại anh mới phát hiện, một mực yêu như vậy của anh, không đổi được đáp lại nào của cô, anh lại có thể cũng sẽ có lúc mệt mỏi.
Lương Thần chậm rãi buông tay của mình xuống, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu một cái, mở miệng nói: “Vậy, gặp sau.”
Lương Thần không có vươn tay đi nhận, chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Thần thái cô gái giống như ngữ khí nói chuyện của cô, bình tĩnh không có gợn sóng, giống như đang nói một chuyện bình thường nhất, không có bi thương, khổ sở, thương tâm nào......
Ngày đó, anh bởi vì Thẩm Lương Niên, nộ khí đằng đằng bức cô lựa chọn, kết quả bức quan hệ giữa hai người đến cảnh giới chiến tranh lạnh, thế cho nên trong lúc bất thình lình, trong đầu anh lại đột nhiên nhảy ra thân ảnh của cô, sau đó tâm tình sẽ trở nên đặc biệt mất mát, thậm chí đến sau đó, anh đã bắt đầu hối hận.
Lúc ban đầu kiên quyết như vậy là anh, cuối cùng lại không chịu khống chế, bắt đầu chậm rãi thỏa hiệp vẫn là anh.
Hôm nay, anh thấy được cô trả tấm thẻ lại cho anh, anh lập tức liền bối rối, là cái loại bối rối nói không rõ, anh vội vàng chạy tới tìm cô, kết quả cô lại đã thu dọn xong đồ của anh.
Anh nghĩ đến chính mình đối với cô rất quan trọng, nhưng hiện tại, anh lại hoàn toàn không hiểu, đáy lòng của cô, có phải chỉ có một chút tình cảm như vậy với anh thôi không?
Lương Thần cảm giác được đáy lòng mình truyền đến đau đớn rầu rĩ, anh hơi rũ mi mắt, chuyển tầm mắt từ trên khuôn mặt Cảnh Hảo Hảo, đến phía trên thùng kia, qua hồi lâu, sau đó vươn tay, lấy ví tiền trong túi mình ra, rút tấm thẻ của Cảnh Hảo Hảo từ bên trong ra, sau đó lại lấy chìa khóa ra, kéo chìa khóa của Cảnh Hảo Hảo từ phía trên xuống.
Một loạt động tác này của anh, làm không nhanh không chậm, không nhanh không chậm.
Cảnh Hảo Hảo ôm thùng giấy, đứng ở trước mặt anh, nhìn hành động như vậy của anh, mơ hồ đoán được anh muốn làm cái gì, cô nhịn không được nhẹ nhàng nghiêng đầu, tránh né hình ảnh trước mặt.
Trong hành lang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vang thanh thúy chìa khóa va chạm nhau phát ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau một lát, hàng lang hoàn toàn yên tĩnh.
Dừng trong chốc lát, Lương Thần cùng đưa tấm thẻ của Cảnh Hảo Hảo và chìa khóa nhà của cô tới trước mặt cô, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Cảnh Hảo Hảo nhìn hai thứ kia, hiểu được anh là có ý tứ gì.
Đúng vậy, cô đều đã trả lại đồ của anh cho anh, anh tự nhiên cũng sẽ trả đồ của cô lại cho cô, sau đó hai người sẽ không liên lạc với nhau, không có một chút liên lạc nào nữa.
Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, đứng trong chốc lát, sau đó ngồi xổm người xuống, đặt thùng giấy đựng đồ của Lương Thần đến bên chân Lương Thần, sau đó vươn tay, cầm đi thẻ và chìa khóa nhà của mình từ trong tay Lương Thần.
Tầm mắt Lương Thần vẫn luôn dừng ở trên người Cảnh Hảo Hảo, anh tinh tường nhìn đến, động tác của cô rất lưu loát, không có một chút tạm dừng, thần thái của cô cũng thực bình tĩnh, không có chút không nỡ và khổ sở.
Cuối cùng cô vẫn là không thương anh, cho tới nay, giữa anh và cô, đều là anh liều mạng cho, cô chưa từng nói cần.
Cuối cùng, anh giả vờ buông tay, đổi lấy lại là thiệt tình buông ra của cô.
Rõ ràng cô đã không cần anh, nhưng trong nháy mắt lòng bàn tay anh trống rỗng kia, anh lại phát hiện, chính mình lại còn có thể luyến tiếc như vậy.
Anh vẫn nghĩ đến, chính mình vẫn yêu, cũng yêu thay một phần của cô, như vậy tình yêu của bọn họ liền có thể thiên trường địa cửu, nhưng hiện tại anh mới phát hiện, một mực yêu như vậy của anh, không đổi được đáp lại nào của cô, anh lại có thể cũng sẽ có lúc mệt mỏi.
Lương Thần chậm rãi buông tay của mình xuống, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu một cái, mở miệng nói: “Vậy, gặp sau.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro