Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Kế tiện [13]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Mẹ Lương Thần bị con trai nhỏ của mình huyên náo, hiện tại nào dám có chút ý kiến nào với đề nghị của anh, nhìn thấy anh nói không cần, lập tức không dám chần chờ liền báo con số này với con trai thứ hai trong điện thoại.
Mẹ Lương Thần dừng một chút, lại nói với con thứ hai trong điện thoại: “Ừ, đúng rồi, A Dương, trước đó, con về nhà cũ một chuyến, đi vào phòng mẹ, trong bàn trang điểm để một bộ tam kim, đó là lúc trước mẹ mua còn chưa kịp mang.”
Mẹ Lương Thần dặn xong, sau đó liền cắt đứt điện thoại, nói với Lương Thần: “A Thần, con cũng đừng làm ra chuyện thiêu thân nào hù dọa mẹ nữa, giờ mẹ phải đi cầu hôn cho mẹ, còn con ngốc ở trong bệnh viện thật tốt, chờ tin tức tốt của mẹ!” Mẹ Lương Thần nhìn Lương Thần gật đầu, vẫn là có chút lo lắng, bà tự mình bảo bệnh viện an bài hai người săn sóc, nhưng lại không dám để cho Lương Thần biết mình phái người giám sát anh, cho nên ở trong hành lang, vừa cách cửa sổ nhìn Lương Thần, vừa dò rất nhiều, mãi cho đến con thứ hai của mình tới đón, bà còn không quên dặn dò người săn sóc, nhất định phải trông chừng Lương Thần thật tốt, sau đó mới rời đi.
......
Mẹ Lương Thần ngồi ở trong xe, trên đường đi tìm Cảnh Hảo Hảo, vừa nghĩ đến, Cảnh Hảo Hảo từng nháo một trận với nhà họ Lương, hiện tại lại muốn vào cửa này, đáy lòng cô không phải là không phức tạp.
Nhưng trên thế giới này, không có ba mẹ nào có thể đấu thắng con cái.
Bà không mưu tính sâu xa bằng chồng của mình, chỉ là con trai mình thích, bà cũng thích theo.
Huống chi, lúc trước bà cũng không phải không hài lòng với cô gái Cảnh Hảo Hảo kia.
Nhưng dù vậy, đáy lòng mẹ Lương Thần vẫn khó tránh khỏi có chút khó xử, có chút không biết lúc đối mặt với Cảnh Hảo Hảo, phải mở miệng như thế nào.
Cho nên, vào lúc xe anh hai của Lương Thần dừng ở cửa hàng bán hoa của Cảnh Hảo Hảo, lão phu nhân giống như cổ vũ chính mình, mở miệng nói: “A Thần thích cô ấy, còn chờ cô ấy đã hơn một năm, đây là duyên phận, cô ấy cũng xinh đẹp hiểu chuyện, thật đúng là một cọc chuyện tốt, con nói đúng không, lão nhị?”
Anh hai Lương Thần làm sao nghe không ra mẹ của mình đây là đang khẩn trương, anh cười xuống xe, kéo cửa xe ra cho mẹ của mình, nói: “Mẹ, người một nhà, ai sẽ so đo những quá khứ lúng túng xấu hổ kia chứ?”
"Đúng, đúng, tương lai là người một nhà, sẽ không so đo, chuyện quá khứ, không cần phải nói.” Ba chữ người một nhà này, thật đúng là khai sáng cho lão phu nhẫn, lão phu nhân đẩy cửa xe ra, để cho lão Nhị chờ ở ngoài cửa, tự mình bước vào cửa hàng bán hoa.
......
Cảnh Hảo Hảo đang ở cầm bình phun nước, phun nước cho Mãn Thiên Tinh, nghe được đẩy tiếng cửa, liền xoay đầu một chút, nhìn thấy mẹ Thần, tay cô bất giác nắm bình phun nước một chút, một tiếng “Hoan nghênh quang lâm” kia liền lập tức nghẹn chết ở trong cổ họng.
Trước khi mẹ Lương Thần tiến vào, rõ ràng là không khẩn trương, nhưng hiện tại nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, bà lập tức khẩn trương lên, đứng ở cửa, nhăn nhăn nhó nhó không nói ra một câu.
Mẹ Lương Thần dừng một chút, lại nói với con thứ hai trong điện thoại: “Ừ, đúng rồi, A Dương, trước đó, con về nhà cũ một chuyến, đi vào phòng mẹ, trong bàn trang điểm để một bộ tam kim, đó là lúc trước mẹ mua còn chưa kịp mang.”
Mẹ Lương Thần dặn xong, sau đó liền cắt đứt điện thoại, nói với Lương Thần: “A Thần, con cũng đừng làm ra chuyện thiêu thân nào hù dọa mẹ nữa, giờ mẹ phải đi cầu hôn cho mẹ, còn con ngốc ở trong bệnh viện thật tốt, chờ tin tức tốt của mẹ!” Mẹ Lương Thần nhìn Lương Thần gật đầu, vẫn là có chút lo lắng, bà tự mình bảo bệnh viện an bài hai người săn sóc, nhưng lại không dám để cho Lương Thần biết mình phái người giám sát anh, cho nên ở trong hành lang, vừa cách cửa sổ nhìn Lương Thần, vừa dò rất nhiều, mãi cho đến con thứ hai của mình tới đón, bà còn không quên dặn dò người săn sóc, nhất định phải trông chừng Lương Thần thật tốt, sau đó mới rời đi.
......
Mẹ Lương Thần ngồi ở trong xe, trên đường đi tìm Cảnh Hảo Hảo, vừa nghĩ đến, Cảnh Hảo Hảo từng nháo một trận với nhà họ Lương, hiện tại lại muốn vào cửa này, đáy lòng cô không phải là không phức tạp.
Nhưng trên thế giới này, không có ba mẹ nào có thể đấu thắng con cái.
Bà không mưu tính sâu xa bằng chồng của mình, chỉ là con trai mình thích, bà cũng thích theo.
Huống chi, lúc trước bà cũng không phải không hài lòng với cô gái Cảnh Hảo Hảo kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng dù vậy, đáy lòng mẹ Lương Thần vẫn khó tránh khỏi có chút khó xử, có chút không biết lúc đối mặt với Cảnh Hảo Hảo, phải mở miệng như thế nào.
Cho nên, vào lúc xe anh hai của Lương Thần dừng ở cửa hàng bán hoa của Cảnh Hảo Hảo, lão phu nhân giống như cổ vũ chính mình, mở miệng nói: “A Thần thích cô ấy, còn chờ cô ấy đã hơn một năm, đây là duyên phận, cô ấy cũng xinh đẹp hiểu chuyện, thật đúng là một cọc chuyện tốt, con nói đúng không, lão nhị?”
Anh hai Lương Thần làm sao nghe không ra mẹ của mình đây là đang khẩn trương, anh cười xuống xe, kéo cửa xe ra cho mẹ của mình, nói: “Mẹ, người một nhà, ai sẽ so đo những quá khứ lúng túng xấu hổ kia chứ?”
"Đúng, đúng, tương lai là người một nhà, sẽ không so đo, chuyện quá khứ, không cần phải nói.” Ba chữ người một nhà này, thật đúng là khai sáng cho lão phu nhẫn, lão phu nhân đẩy cửa xe ra, để cho lão Nhị chờ ở ngoài cửa, tự mình bước vào cửa hàng bán hoa.
......
Cảnh Hảo Hảo đang ở cầm bình phun nước, phun nước cho Mãn Thiên Tinh, nghe được đẩy tiếng cửa, liền xoay đầu một chút, nhìn thấy mẹ Thần, tay cô bất giác nắm bình phun nước một chút, một tiếng “Hoan nghênh quang lâm” kia liền lập tức nghẹn chết ở trong cổ họng.
Trước khi mẹ Lương Thần tiến vào, rõ ràng là không khẩn trương, nhưng hiện tại nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, bà lập tức khẩn trương lên, đứng ở cửa, nhăn nhăn nhó nhó không nói ra một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro