Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu

Kế tiện [8] 

Diệp Phi Dạ

2024-01-18 18:11:37

Lúc Lương Thần tỉnh lại, đã là khuya hôm đó.

Có thể bởi vì thời gian ngủ say quá lâu, đầu óc của anh, thoáng có vẻ có chút trì độn, qua thật lâu sau, trong đầu Lương Thần, mới chậm rãi có ý thức, sau đó nhớ tới, từng chút chuyện mình làm.

Anh nhắm mắt lại, bất động thanh sắc nằm ở nơi đó, dựng thẳng lỗ tai, nghe ngóng âm thanh chung quanh, mơ hồ nghe thấy được tiếng khóc nhỏ vụn Đáy lòng Lương Thần hiện lên một tia áy náy, nhưng vẫn làm bộ như ngủ say, để cho đầu óc của mình thả trôi, sau đó, lại đi vào giấc ngủ.

Lương Thần biết, vở diễn đã bắt đầu, đến giờ phút này, đóng lại chính là phòng tuyến trong lòng.

Đối thủ của anh, là ba và anh cả của anh, nếu muốn lừa bịp được hai người cáo già kia, hiện tại, anh trước hết cần làm, chính là ngủ say tiếp.

Anh càng hôn mê bất tỉnh thời gian lâu, càng là cố ý để cho ba và anh cả tố chất tâm lý vô cùng tốt kia của anh, đáy lòng lo lắng, bât an.

Đồng thời, tỷ lệ thành công lần này của anh lại càng lớn.

Anh phải làm cho Cảnh Hảo Hảo quang minh chính đại, phong phong quang quang gả cho anh, trên thế giới này, không có ba mẹ nào có thể đấu tranh lại con cái.

Anh biết, nhà họ Lương quyền cao chức trọng, gây thù hằn khá nhiều, ba lo lắng Cảnh Hảo Hảo mưu đồ bất chính, thà rằng giết lầm cũng không thể buông tha.

Anh cứng đối cứng đi thay đổi cái nhìn của bọn họ, cuối cùng rơi vào kết cục, rất có thể chính là như lần trước vậy, thừa dịp lúc anh không ở đó, có người ra mặt đưa Cảnh Hảo Hảo đi.

Cho nên, lần này anh chỉ có thể dựa theo biện pháp của mình, đi đánh cuộc.

Đánh cuộc ba anh, anh cả của anh, xem sinh mệnh của anh còn nặng hơn cẩn thận duy trì niềm tin của nhà họ Lương.

Anh đương nhiên sẽ không để cho mình chết, người đã chết, cái gì cũng không có, mục đích cuối cùng của anh là vì thuận lý thành chương kết hôn với Cảnh Hảo Hảo.

Nếu không anh cũng sẽ không chỉ nuốt hơn mười viên thuốc ngủ để làm hiện trường giả che dấu tai mắt người, sau đó ném thuốc còn lại vào trong bồn cầu.

Cho nên, trước khi anh thực hành kế hoạch này, anh đã suy đi nghĩ lại hồi lâu, biết không phải là không có nguy hiểm, bởi vì anh là đánh cược mạng của anh và Tô Tiểu Tả đi theo mình nhiều năm.

Nhưng cho tới bây giờ anh đều là dân cờ bạc trời sinh, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, giống như trước kia ở Nhật Bản, anh một mình một ngựa mang theo Cảnh Hảo Hảo rời đi từ dưới tay Linh Mộc tiên sinh, cũng là dồn vào chỗ chết rồi sống lại sau đó! Lúc Lương Thần lại tỉnh lần nữa, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Anh cảm giác được tay của mình, bị người cầm lấy gắt gao, mềm mại ấm áp, anh biết, đây là tay của mẹ anh.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng bảo trì tiếp tục bộ dáng ngủ say, nghe được mẹ của mình vừa lau nước mắt, vừa nói: “Đều đã hôn mê sắp một ngày một đêm, sao còn chưa có tỉnh lại? Không phải nói đã thoát khỏi nguy hiểm rồi ư?”

Sau đó, Lương Thần chợt nghe được tiếng đi lại lo lắng của ba mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật sự là rất không ngờ, từ nhỏ đến lớn, ở trong trí nhớ của anh, ba vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo, lại cũng có lúc lo âu như vậy

Qua khoảng nửa phút, Lương Thần nghe được ba mình mở miệng, nói: “A Viễn, con đi gọi bác sĩ tới đây nhìn xem, A Thần rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cho dù ngữ khí Lương Chu Thiên nghe uy nghiêm giống như bình thường, nhưng Lương Thần lại vẫn nhận ra, ngữ điệu của ba hơi có chút run rẩy. Lương Thần thế mới biết, thời gian một ngày một đêm, quả nhiên đã đánh tan cực hạn của ba mình, anh nhắm mắt lại, sau đó tiếp tục im lặng nằm ở trên giường bệnh, nghe tiếng bước chân gấp gáp rời đi phòng bệnh của Lương Viễn, sau đó dưới đáy lòng âm thầm đếm đến con số 300, lúc này mới hơi giật giật tay bị mẹ nắm gắt gao của mình, sau đó chậm rãi mở mắt.

Hốc mắt mẹ Lương Thần hồng hồng, nhìn thấy Lương Thần tỉnh, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại, tuôn rơi xuống càng mãnh liệt, anh cầm lấy tay Lương Thần, như là đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, mang theo vài phần khóc nức nở nói: “A Thần, con - đứa bé ngốc này, con có chuyện khó khăn gì, con nói cho mẹ biết, sao con lại ngốc hồ đồ đi uống thuốc, con có biết hay không, con hù chết mẹ rồi, nếu con thật có chuyện không may, con bảo mẹ phải làm sao bây giờ......”

Anh để cho Tô Tiểu Tả làm tốt chăn đệm.

Nếu Tô Tiểu Tả đã nói cho bọn họ, thời gian này tâm tình anh không tốt, như vậy, hiện tại anh tự nhiên sẽ giả bộ có chuyện hậm hực không thể giải quyết.

Càng đấu với người ba cáo già đó, thì phải có thể ít nói, liền nói ít đi.

Nói nhiều, nếu làm không tốt, liền sẽ làm khéo quá thành vụng.

Nói nhiều, nếu làm không tốt, liền sẽ làm khéo quá thành vụng.

Cho nên, Lương Thần thoáng có chút nặng nề nhìn mẹ, không có hé răng, nhưng dư quang khóe mắt của anh lại lặng yên không một tiếng động đi lưu ý ba của mình.

Anh rõ ràng nhìn thấy, trong nháy mắt khi ba mình nhìn thấy mình mở to mắt, bước chân đi lại đột nhiên dừng xuống một chút, tuy rằng trên mặt ông không có biểu tình quá lớn, nhưng mi tâm khóa chặt lại hơi giãn ra.

Lương Thần nhìn thấy phản ứng như vậy của ba, đáy lòng liền hơi ổn định xuống, anh biết, chuyện mình làm lần nữa, khẳng định là không sơ hở tý nào.

Anh vẫn luôn duy trì trạng thái trầm mặc với chị dâu chị gái vây quanh, nằm ở trên giường.

Bước chân Lương Viễn vội vàng mang theo bác sĩ đến, nhìn thấy anh mở mắt, cũng lén thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lương Thần thu thần thái rất nhỏ này của Lương Viễn vào đáy mắt, vẫn trầm mặc nhận kiểm tra của bác sĩ như trước.

Anh hôn mê một ngày một đêm, đều không có ăn gì, đợi cho bác sĩ kiểm tra chấm dứt, mẹ Lương Thần lập tức bảo người ta bưng cháo nóng hôi hổi lên, muốn tự mình đút cho anh ăn.

Lương Thần đương nhiên đói bụng, anh hận không thể lập tức tiếp nhận, ăn no lắp đầy bụng của mình, nhưng anh vì để cho diễn trò của mình chân thật, chỉ có thể giả bộ tâm tình hậm hực, bộ dáng thực nuốt k không trôi, đè nặng cơn đói trong bụng, nghiêng đầu đi.

Ở trong thế giới của mẹ, đứa nhỏ vĩnh viễn đều là vị trí thứ nhất, lúc này mẹ Lương Thần, hoàn toàn là một bộ dáng Lương Thần muốn cái gì sẽ cho cái đó, bộ dáng mọi chuyện đều dễ thương lượng, dỗ dành Lương Thần nói: “A Thần, con ngủ lâu như vậy, cũng chưa ăn thứ gì, hiện tại nhanh chóng ăn chút, nếu không ăn, sao thân thể có thể tốt lên?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mẹ Lương Thần nói xong, mượn thìa, như là dỗ đứa bé, đút cho Lương Thần.

Lương Thần nhìn cháo bên miệng, mấp máy môi, tránh đi, sau đó rốt cục mở miệng, nói câu đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Mẹ, con đã không muốn sống, con còn ăn làm gì.”

Mẹ Lương Thần bị chuyện Lương Thần tự sát, dọa sợ tới mức thần kinh đều buộc chặt một ngày một đêm, nghe câu này, quả thực sợ tới mức trái tim giống như đều ngừng đập, lúc này mới thật vất vả cứu sống tỉnh lại, sao còn một lòng một dạ muốn chết chứ?

Mẹ Lương Thần gắt gao nắm tay Lương Thần, trực tiếp không hề có mấu chốt thỏa hiệp: “A Thần, con cũng đừng dọa mẹ nữa, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc gặp phải chuyện khó gì, mẹ làm chủ thay con, mẹ chỉ cần con tốt.”

Lương Thần rũ mi mắt xuống, giả bộ một bộ dáng rất cô đơn, không nói gì.

Lương Thần càng như vậy, mẹ Lương Thần càng sợ hãi, mẹ Lương Thần nhìn mặt Lương Thần bởi vì uống thuốc ngủ rửa ruột ép buộc đến có chút tiều tụy, nước mắt đau lòng lại rơi xuống: “A Thần, con mau nói chuyện đi, cho dù là trời sập xuống, mẹ cũng sẽ giúp con chống, con không nói, mẹ cũng không thể giúp con nha.” Lương Thần vẫn không nói gì.

Nước mắt mẹ Lương Thần, càng rơi mãnh liệt hơn.

Lương Chu Thiên ở một bên chờ Lương Thần mở miệng, rốt cục không kiềm được cũng lên tiếng: “Mẹ con hỏi con đấy, có chuyện gì, con cứ nói thẳng.”

Lương Thần chờ chính là những lời này của Lương Chu Thiên.

Đây chính là đại biểu cho dấu hiệu ba thỏa hiệp.

“A Thần, ba cũng đã hỏi con, con nhanh nói đi, ba con khẳng định cũng sẽ làm chủ thay con.”

Lương Thần cố ý lại trầm mặc trong chốc lát, sau đó hung hăng nuốt nuốt nước miếng, mới hơi nhắm mắt lại, đặc biệt giống như thất hồn lạc phách mở miệng, nói: “Con thích một cô gái, nhưng cô ấy sợ các người không thích cô ấy, cho nên không chịu theo cùng một chỗ với con......” Lúc Lương Thần nói tới đây, cố ý làm cho ngữ khí của mình trở nên bi thương muốn chết, ngữ khí sa sút nói: “Con cảm thấy sống đặc biệt không đáng giá.”

Hiện tại mẹ Lương Thần chỉ cần nghe được lời nói có liên quan đến không muốn sống từ trong miệng Lương Thần, liền có chút hết hồn, bà sợ con mình vẫn suy nghĩ không thông, cho nên lập tức nghĩ cũng không nghĩ liền cam đoan nói: “A Thần, chỉ cần là cô gái con thích, mẹ cũng thích, sao mẹ lại có thể ghét bỏ cô ấy, mẹ khẳng định sẽ đối tốt với cô ấy.”

“Ba con cũng sẽ không ghét bỏ cô ấy.” Mẹ Lương Thần nói tới đây, nghiêng đầu, còn không quên hỏi chồng của mình một chút: “Lương Chu Thiên, ông nói có phải không?”

Lương Chu Thiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó, mở miệng, nói: “Nếu thật sự thích, vậy cưới vào cửa đi.”

Mẹ Lương Thần lập tức xoay qua, nhìn Lương Thần nói: “Con xem ba con cũng đã đồng ý, vậy hiện tại con nói cho mẹ biết, cô ấy là ai, mẹ và ba con lập tức đi cầu hôn cho con.”

Lương Thần nhìn mẹ nhà mình, nuốt nuốt nước miếng, sau đó nói: “Cô gái kia, các người cũng biết.”

“Là ai?”

Lương Thần liếc mắt nhìn ba của mình một cái, sau đó thật sự mở miệng, nói: “Chính là Cảnh Hảo Hảo.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu

Số ký tự: 0