Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Không phải cô không cưới [1]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Editor: May
“Còn có, đây là một tờ chi phiếu khống, lấy danh nghĩa của tôi để làm, cô có thể tùy tiện điền con số lên trên.”
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút khó khăn, sau một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn về phía vé máy chay và chi phiếu Lương Viễn giao cho mình, thật sự là buồn cười trào phúng, vé máy chay cũng là chay đi nước Pháp.
Lần trước cô đặt vé máy chay đi nước Pháp, là vì làm thủ thuật che mắt cho Lương Thần.
Mà lúc này đây vé máy chay cho cô chay đi nước Pháp, cũng là trào phúng nồng đậm, còn có, nhìn chi phiếu trống bên cạnh kia......
Một loại khuất nhục nói không nên lời, bắt đầu hướng từ lòng bàn chân Cảnh Hảo Hảo đến lên trên.
Cả đời này của cô, chưa từng trải qua tư vị bị người oan uổng là cái dạng gì.
Lúc này, khi thật sự nếm đến, cô mới biết được, hóa ra khổ không nói nổi là như vậy.
Cô biết, cho dù cô có 1000 cái miệng, cô cũng chưa hẳn có thể giải thích cho chính mình.
Cảnh Hảo Hảo đột nhiên nhớ tới, đêm mùng một tết kia, Lương Thần mang theo cô đi tham gia tụ hội năm mới của anh, những phụ nữ bạn anh mang đến, mở miệng, hỏi chính là cô có thể chiếm được chao nhiêu chỗ tốt từ Lương Thần.
Ở đáy mắt mọi người, Cảnh Hảo Hảo cô tiếp cận Lương Thần, chính là có mục đích, nhất định bị đeo lên thành kiến để đối đãi.
Không bởi vì khác, đơn giản là, cô không có tiền, địa vị cô không đủ cao, Lương Thần rất có tiền, Lương Thần rất có địa vị.
Từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ cô cũng chưa nghĩ tới, có một ngày có thể chay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Cô vẫn luôn nghĩ cuộc sống đơn giản mà lại khoái hoạt của mình, là Lương Thần đánh vỡ hết thảy của cô.
Hiện nay, người nhà của anh, đến ngồi ở trước mặt của cô, chỉ trích cô là có mục đích.
Bọn họ bảo cô đi, nếu cô đi rồi, Lương Thần chịu buông tha cô sao?
Sao tất cả mọi người đều ép cô?
Cô làm sai cái gì?
Trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo không có khẩn trương và bối rối vừa rồi, ngược lại câu môi nhẹ nhàng cười cười, lẳng lặng nói: “Lương tiên sinh, mặc kệ anh tin hay không, từ đầu đến cuối, tôi đều không có tồn tại mục đích gì với Lương Thần, với nhà họ Lương, tôi là thật sự cho rằng tôi mang thai đứa nhỏ, hiện tại không có mang đứa nhỏ, tôi có thể không tổ chức hôn lễ với Lương Thần, hôn thú đã lĩnh tôi cũng có thể đổi thành giấy chứng nhận ly hôn, tôi có thể trả thân phận Lương phu nhân lại cho đám người nhà họ Lương các người, nhưng thật sự rất xin lỗi, tôi không thể nhận vé máy chay và tờ chi phiếu này.”
“Cảnh tiểu thư, lời này của cô, là ý tứ gì? Cô là...... cho dù không danh không phân, cũng muốn đi theo bên người Lương Thần?” Lương Viễn nhíu mi tâm, cầm lấy tờ chi phiếu vừa lấy ra kia, trực tiếp kí tên, đưa cho Cảnh Hảo Hảo: “Đây là một tờ chi phiếu khống, cô muốn chao nhiêu, chính cô trực tiếp điền.”
Cảnh Hảo Hảo như là đã bị kích thích rất lớn, nâng tay lên, liền xé nát tờ chi phiếu kia: “Tôi không cần tiền, một phân tiền tôi cũng không cần, tôi chưa từng có lỗi gì với Lương Thần, là anh ta có lỗi với tôi, là anh ta thực xin lỗi tôi, tôi không đi, tôi không thể đi.”
Bồi dưỡng từ nhỏ, làm cho Lương Viễn có thể dễ dàng bắt lấy một chút khác thường lộ ra từ giữa những hàng chữ, anh ta nhíu nhíu mày tâm, nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói: “Cảnh tiểu thư, cô nói cô không thể đi, đây là ý tứ gì? Là có chuyện gì khó xử hoặc là phiền toái, làm cho Cảnh tiểu thư không có cách nào giải quyết?”
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, hơi trở nên có chút ngưng trệ.
Lương Viễn càng chắc chắc chính mình đoán đúng, tiếp tục lên tiếng nói: “Cảnh tiểu thư, cô có phiền toái, liền trực tiếp mở miệng, còn có, vừa rồi cô nói, là A Thần có lỗi với cô, nó đã làm gì?”
“Còn có, đây là một tờ chi phiếu khống, lấy danh nghĩa của tôi để làm, cô có thể tùy tiện điền con số lên trên.”
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút khó khăn, sau một lúc lâu, cô mới nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn về phía vé máy chay và chi phiếu Lương Viễn giao cho mình, thật sự là buồn cười trào phúng, vé máy chay cũng là chay đi nước Pháp.
Lần trước cô đặt vé máy chay đi nước Pháp, là vì làm thủ thuật che mắt cho Lương Thần.
Mà lúc này đây vé máy chay cho cô chay đi nước Pháp, cũng là trào phúng nồng đậm, còn có, nhìn chi phiếu trống bên cạnh kia......
Một loại khuất nhục nói không nên lời, bắt đầu hướng từ lòng bàn chân Cảnh Hảo Hảo đến lên trên.
Cả đời này của cô, chưa từng trải qua tư vị bị người oan uổng là cái dạng gì.
Lúc này, khi thật sự nếm đến, cô mới biết được, hóa ra khổ không nói nổi là như vậy.
Cô biết, cho dù cô có 1000 cái miệng, cô cũng chưa hẳn có thể giải thích cho chính mình.
Cảnh Hảo Hảo đột nhiên nhớ tới, đêm mùng một tết kia, Lương Thần mang theo cô đi tham gia tụ hội năm mới của anh, những phụ nữ bạn anh mang đến, mở miệng, hỏi chính là cô có thể chiếm được chao nhiêu chỗ tốt từ Lương Thần.
Ở đáy mắt mọi người, Cảnh Hảo Hảo cô tiếp cận Lương Thần, chính là có mục đích, nhất định bị đeo lên thành kiến để đối đãi.
Không bởi vì khác, đơn giản là, cô không có tiền, địa vị cô không đủ cao, Lương Thần rất có tiền, Lương Thần rất có địa vị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ đầu đến cuối, cho tới bây giờ cô cũng chưa nghĩ tới, có một ngày có thể chay lên đầu cành làm phượng hoàng.
Cô vẫn luôn nghĩ cuộc sống đơn giản mà lại khoái hoạt của mình, là Lương Thần đánh vỡ hết thảy của cô.
Hiện nay, người nhà của anh, đến ngồi ở trước mặt của cô, chỉ trích cô là có mục đích.
Bọn họ bảo cô đi, nếu cô đi rồi, Lương Thần chịu buông tha cô sao?
Sao tất cả mọi người đều ép cô?
Cô làm sai cái gì?
Trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo không có khẩn trương và bối rối vừa rồi, ngược lại câu môi nhẹ nhàng cười cười, lẳng lặng nói: “Lương tiên sinh, mặc kệ anh tin hay không, từ đầu đến cuối, tôi đều không có tồn tại mục đích gì với Lương Thần, với nhà họ Lương, tôi là thật sự cho rằng tôi mang thai đứa nhỏ, hiện tại không có mang đứa nhỏ, tôi có thể không tổ chức hôn lễ với Lương Thần, hôn thú đã lĩnh tôi cũng có thể đổi thành giấy chứng nhận ly hôn, tôi có thể trả thân phận Lương phu nhân lại cho đám người nhà họ Lương các người, nhưng thật sự rất xin lỗi, tôi không thể nhận vé máy chay và tờ chi phiếu này.”
“Cảnh tiểu thư, lời này của cô, là ý tứ gì? Cô là...... cho dù không danh không phân, cũng muốn đi theo bên người Lương Thần?” Lương Viễn nhíu mi tâm, cầm lấy tờ chi phiếu vừa lấy ra kia, trực tiếp kí tên, đưa cho Cảnh Hảo Hảo: “Đây là một tờ chi phiếu khống, cô muốn chao nhiêu, chính cô trực tiếp điền.”
Cảnh Hảo Hảo như là đã bị kích thích rất lớn, nâng tay lên, liền xé nát tờ chi phiếu kia: “Tôi không cần tiền, một phân tiền tôi cũng không cần, tôi chưa từng có lỗi gì với Lương Thần, là anh ta có lỗi với tôi, là anh ta thực xin lỗi tôi, tôi không đi, tôi không thể đi.”
Bồi dưỡng từ nhỏ, làm cho Lương Viễn có thể dễ dàng bắt lấy một chút khác thường lộ ra từ giữa những hàng chữ, anh ta nhíu nhíu mày tâm, nhìn Cảnh Hảo Hảo, nói: “Cảnh tiểu thư, cô nói cô không thể đi, đây là ý tứ gì? Là có chuyện gì khó xử hoặc là phiền toái, làm cho Cảnh tiểu thư không có cách nào giải quyết?”
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo, hơi trở nên có chút ngưng trệ.
Lương Viễn càng chắc chắc chính mình đoán đúng, tiếp tục lên tiếng nói: “Cảnh tiểu thư, cô có phiền toái, liền trực tiếp mở miệng, còn có, vừa rồi cô nói, là A Thần có lỗi với cô, nó đã làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro