Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Nhất đao lưỡng đoạn [4]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Lương Thần nghe giọng nói như thế, sợ run một chút, anh ngẩng đầu,
liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo mặc một kiện áo ngủ rộng thùng thình màu sắc ấm, một tay đẩy cửa nhà, một tay bưng ly nước.
Ngọn đèn ngoài cửa biệt thự, lẳng lặng chiếu vào trên thân thể của cô, nổi bật sắc mặt trắng nõn của cô, trên cổ tay bưng ly nước của cô, còn lộ ra ba khối đá anh đưa cho cô, lóe một tầng ánh sáng lộn xộn.
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, mới lên tiếng hỏi: “Thím Lâm đâu?”
Cảnh Hảo Hảo bưng ly nước lên, uống một ngụm nước, nói: “Ngủ rồi.”
Lương Thần gật gật đầu, không có nói chuyện, chỉ nhét chìa khóa xe vào trong túi của mình, đi vào trong nhà.
......
Trở lại phòng ngủ, Lương Thần trực tiếp đi phòng tắm ngâm tắm một thời gian rất lâu, lúc đi ra, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vùi ở trên giường đang xem ti vi, anh hơi hơi sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn cô còn chưa đi vào giấc ngủ, liền cầm khăn mặt lau lau tóc, lên giường.
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Lương Thần nằm xuống, nghĩ đến anh buồn ngủ, liền trực tiếp tắt đi ti vi, thuận đường tắt đèn của phòng ngủ, nằm xuống theo.
Trong phòng rất im lặng, hai người không có nói chuyện gì với nhau.
Lương Thần nằm ở cạnh thân thể của cô, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô đang không ngừng chui vào trong mũi anh.
Trong đầu anh, liền lặp đi lặp lại suy nghĩ về cuộc điện thoại mình nhận được ở trong văn phòng vào ban ngày, một loại cảm giác thoải mái chưa bao giờ có, không ngừng bốc lên dưới đáy lòng.
Cảnh Hảo Hảo cũng không có đi vào giấc ngủ, gần đây, mỗi lúc trời tối cô đều nằm ở trên một cái giường với Lương Thần, dù anh và cô có làm chuyện đó hay không, anh sẽ luôn ôm cô, hiện tại hai người nằm quy củ như vậy, ở giữa cách một đoạn khoảng cách, làm cho cô có một tia không thích hợp nói không nên lời.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được lật người, đưa lưng về phía Lương Thần.
Lương Thần cảm giác được động tĩnh của Cảnh Hảo Hảo, nghiêng đầu, nhìn thấy tấm lưng mảnh khảnh của cô, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Còn chưa ngủ?”
Qua một lúc lâu, mới truyền đến giọng nói mềm nhũn của Cảnh Hảo Hảo: “Ừ.”
“Nghe thím Lâm nói, hôm nay có người đến biệt thự tìm em?”
Cảnh Hảo Hảo nghe thấy Lương Thần nhắc tới chuyện này, đáy lòng của cô hơi kéo căng một chút, tiếp tục “ừ” một tiếng.
“Là ai tới tìm em?”
Trong sân biệt thự, khắp nơi đều là camera, nếu thím Lâm thông báo cho anh biết, chỉ sợ anh đã sớm để cho người ta tra ra biển số xe người đến tìm cô
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo trầm tư trong chốc lát, vẫn là trả lời chi tiết: “Kiều Ôn Noãn.”
“Cô ta tìm em làm cái gì?”
Qua lúc lâu Cảnh Hảo Hảo cũng không có trả lời, ngay tại lúc Lương Thần nghĩ đến cô không muốn nói nữa, Cảnh Hảo Hảo lại hơi xoay người, nhìn về phía Lương Thần.
Cô cẩn thận đánh giá tầm mắt Lương Thần một chút, nhìn thấy thần thái người đàn ông cũng không có hơi thở nguy hiểm, lúc này cô mới kéo môi, dùng ý tứ không quá rõ ràng trả lời: “Không có gì chuyện gì, chỉ đi ra ngoài tùy tiện dạo một vòng.”
Lương Thần biết chân tướng, theo bản năng ngữ khí liền trầm xuống dưới, mang theo một chút chất vấn:“Chỉ tùy tiện đi dạo một vòng thôi sao?”
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo vốn đang suy nghĩ có phải Lương Thần biết cô đi gặp Thẩm Lương Niên không, hiện tại nghe được anh vừa hỏi như vậy, trong nháy mắt cả người cô liền kéo căng, cô sợ nếu Lương Thần đã biết hết thảy, sẽ đối phó Thẩm Lương Niên, cho nên tay ở trong chăn bất an siết chặt.
Lương Thần rõ ràng trông thấy đáy mắt trong suốt tối đen của Cảnh Hảo Hảo hiện lên một tầng kích động, như là bộ dáng rất sợ hãi, trong nháy mắt đáy lòng anh liền tràn ngập một tầng ảo não.
Ngọn đèn ngoài cửa biệt thự, lẳng lặng chiếu vào trên thân thể của cô, nổi bật sắc mặt trắng nõn của cô, trên cổ tay bưng ly nước của cô, còn lộ ra ba khối đá anh đưa cho cô, lóe một tầng ánh sáng lộn xộn.
Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, mới lên tiếng hỏi: “Thím Lâm đâu?”
Cảnh Hảo Hảo bưng ly nước lên, uống một ngụm nước, nói: “Ngủ rồi.”
Lương Thần gật gật đầu, không có nói chuyện, chỉ nhét chìa khóa xe vào trong túi của mình, đi vào trong nhà.
......
Trở lại phòng ngủ, Lương Thần trực tiếp đi phòng tắm ngâm tắm một thời gian rất lâu, lúc đi ra, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo vùi ở trên giường đang xem ti vi, anh hơi hơi sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn cô còn chưa đi vào giấc ngủ, liền cầm khăn mặt lau lau tóc, lên giường.
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Lương Thần nằm xuống, nghĩ đến anh buồn ngủ, liền trực tiếp tắt đi ti vi, thuận đường tắt đèn của phòng ngủ, nằm xuống theo.
Trong phòng rất im lặng, hai người không có nói chuyện gì với nhau.
Lương Thần nằm ở cạnh thân thể của cô, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô đang không ngừng chui vào trong mũi anh.
Trong đầu anh, liền lặp đi lặp lại suy nghĩ về cuộc điện thoại mình nhận được ở trong văn phòng vào ban ngày, một loại cảm giác thoải mái chưa bao giờ có, không ngừng bốc lên dưới đáy lòng.
Cảnh Hảo Hảo cũng không có đi vào giấc ngủ, gần đây, mỗi lúc trời tối cô đều nằm ở trên một cái giường với Lương Thần, dù anh và cô có làm chuyện đó hay không, anh sẽ luôn ôm cô, hiện tại hai người nằm quy củ như vậy, ở giữa cách một đoạn khoảng cách, làm cho cô có một tia không thích hợp nói không nên lời.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được lật người, đưa lưng về phía Lương Thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Thần cảm giác được động tĩnh của Cảnh Hảo Hảo, nghiêng đầu, nhìn thấy tấm lưng mảnh khảnh của cô, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Còn chưa ngủ?”
Qua một lúc lâu, mới truyền đến giọng nói mềm nhũn của Cảnh Hảo Hảo: “Ừ.”
“Nghe thím Lâm nói, hôm nay có người đến biệt thự tìm em?”
Cảnh Hảo Hảo nghe thấy Lương Thần nhắc tới chuyện này, đáy lòng của cô hơi kéo căng một chút, tiếp tục “ừ” một tiếng.
“Là ai tới tìm em?”
Trong sân biệt thự, khắp nơi đều là camera, nếu thím Lâm thông báo cho anh biết, chỉ sợ anh đã sớm để cho người ta tra ra biển số xe người đến tìm cô
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo trầm tư trong chốc lát, vẫn là trả lời chi tiết: “Kiều Ôn Noãn.”
“Cô ta tìm em làm cái gì?”
Qua lúc lâu Cảnh Hảo Hảo cũng không có trả lời, ngay tại lúc Lương Thần nghĩ đến cô không muốn nói nữa, Cảnh Hảo Hảo lại hơi xoay người, nhìn về phía Lương Thần.
Cô cẩn thận đánh giá tầm mắt Lương Thần một chút, nhìn thấy thần thái người đàn ông cũng không có hơi thở nguy hiểm, lúc này cô mới kéo môi, dùng ý tứ không quá rõ ràng trả lời: “Không có gì chuyện gì, chỉ đi ra ngoài tùy tiện dạo một vòng.”
Lương Thần biết chân tướng, theo bản năng ngữ khí liền trầm xuống dưới, mang theo một chút chất vấn:“Chỉ tùy tiện đi dạo một vòng thôi sao?”
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo vốn đang suy nghĩ có phải Lương Thần biết cô đi gặp Thẩm Lương Niên không, hiện tại nghe được anh vừa hỏi như vậy, trong nháy mắt cả người cô liền kéo căng, cô sợ nếu Lương Thần đã biết hết thảy, sẽ đối phó Thẩm Lương Niên, cho nên tay ở trong chăn bất an siết chặt.
Lương Thần rõ ràng trông thấy đáy mắt trong suốt tối đen của Cảnh Hảo Hảo hiện lên một tầng kích động, như là bộ dáng rất sợ hãi, trong nháy mắt đáy lòng anh liền tràn ngập một tầng ảo não.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro