Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Rùng mình [3]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Editor: May
Máy bay là khoang hạng nhất, trong cabin mở khí lạnh, nhiệt độ có chút thấp.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo vừa vào chỗ ngồi, tiểu thư hàng không lập tức cầm mền và gối đầu đi tới, khuôn mặt thân thiết đưa cho Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo mỗi người một bộ.
Sắc mặt Lương Thần thản nhiên gật gật đầu, xé mở gói to, lấy mền trên tay của mình ra, đưa cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua Lương Thần, tự mình cầm lấy cái của mình, xé mở gói to, giũ mền ra, đắp ở trên người của mình, sau đó xoay qua, đưa lưng về phía Lương Thần lại nhắm hai mắt lại lần nữa.
Lương Thần nhìn chằm chằm cái ót Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.
Máy bay cất cánh, xông lên độ cao ba vạn mét, đúng lúc tịch dương rơi xuống, ánh sáng màu đỏ, xuyên thấu qua cửa sổ nho nhỏ của máy bay, chiếu lên trên mặt Cảnh Hảo Hảo, nổi bật màu da thịt trắng nõn của cô.
Trên bàn trước mặt cô, đặt cơm và đồ uống máy bay Lương Thần thay cô gọi tới.
Từng trận mùi hương, chậm rãi phiêu tán.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn duy trì tư thái lúc lên máy bay, thờ ơ ngồi ở chỗ kia, không có ý tứ muốn ăn chút nào.
“Hảo Hảo, ăn chút đi, cả ngày đã không ăn cái gì.”
Lương Thần tiến tới, giọng nói trầm thấp nói.
Mí mắt Cảnh Hảo Hảo hơi lóe lên, mở, nhìn đám mây bị nhuộm đỏ tịch dương bên ngoài, cô giật giật môi, nâng tay lên, nhấn chuông gọi phục vụ.
Tiểu thư hàng không xinh đẹp, rất nhanh bước tới đây: “Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì sao?”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo thản nhiên nói: “Một phần cơm thịt bò, một ly nước chanh.”
Tiểu thư hàng không nhìn thoáng qua cơm máy bay cùng chưa hề động qua đặt ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, cũng là cơm thịt bò và nước chanh cô gọi.
Tiểu thư hàng không mặt mang mỉm cười nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ cơm và đồ uống này không phải của cô?”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo lẳng lặng: “Tôi muốn đổi phần khác, không thể sao?”
Tiểu thư hàng không theo bản năng nhìn về phía Lương Thần gọi cơm, sắc mặt Lương Thần hơi có chút khó coi, khi tiếp xúc đến tầm mắt của tiểu thư hàng không, mấp máy môi, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
‘Được, tiểu thư xin cô chờ một chút.” Tiểu thư hàng không nở nụ cười nhợt nhạt, khom người, bưng cơm và đồ uống trước mặt Cảnh Hảo Hảo đi.
Chỉ một phút đồng hồ, tiểu thư hàng không thay đổi bưng một phần cơm máy bay mới lên, Cảnh Hảo Hảo nói một tiếng “Cám ơn”, cầm lấy đũa, không để ý bên cạnh trực tiếp ăn.
Lương Thần ngồi ở một bên, nhìn Cảnh Hảo Hảo cúi đầu xuống, chậm rãi ăn cơm, chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn từng trận.
Hóa ra, ca từ Trần Dịch Tấn từng hát kia, là đúng.
Giống như không có việc gì, mới là trả thù vô cùng tàn nhẫn.
Cho tới nay, Lương Thần nghĩ đến, khắc khẩu, nhục mạ, động thủ, phương thức trực tiếp nhất như vậy, là đánh trả và trả thù một người, nhưng hiện tại, anh mới phát hiện, bộ dáng Cảnh Hảo Hảo trầm mặc không lên tiếng xem anh thành không khí như vậy, mới là trả thù trực tiếp nhất tàn nhẫn nhất.
Không có ngôn ngữ ác độc, không có cải vã điên cuồng, cũng không cần cầm dao đánh nhau, chỉ dùng thái độ giống như không có việc gì, liền có thể dễ dàng đánh tan tất cả phòng tuyến nơi đáy lòng anh, làm cho anh quân lính tan rã.
......
Bảy giờ rưỡi tối, máy bay đúng giờ hạ xuống sân bay thành phố Giang Sơn.
Tài xế đã sớm chờ đợi ở sân bay, đón hai người Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp chạy về biệt thự giữa sườn núi.
Rời khỏi thành phố Giang Sơn gần một tháng, nhiệt độ thành phố Giang Sơn cao hơn lúc cô rời đi rất nhiều, cây cối trên núi thức tỉnh từ đêm đông giá rét, bộ dáng cành lá tậm rạp.
Máy bay là khoang hạng nhất, trong cabin mở khí lạnh, nhiệt độ có chút thấp.
Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo vừa vào chỗ ngồi, tiểu thư hàng không lập tức cầm mền và gối đầu đi tới, khuôn mặt thân thiết đưa cho Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo mỗi người một bộ.
Sắc mặt Lương Thần thản nhiên gật gật đầu, xé mở gói to, lấy mền trên tay của mình ra, đưa cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo nâng mí mắt lên, nhìn thoáng qua Lương Thần, tự mình cầm lấy cái của mình, xé mở gói to, giũ mền ra, đắp ở trên người của mình, sau đó xoay qua, đưa lưng về phía Lương Thần lại nhắm hai mắt lại lần nữa.
Lương Thần nhìn chằm chằm cái ót Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt.
Máy bay cất cánh, xông lên độ cao ba vạn mét, đúng lúc tịch dương rơi xuống, ánh sáng màu đỏ, xuyên thấu qua cửa sổ nho nhỏ của máy bay, chiếu lên trên mặt Cảnh Hảo Hảo, nổi bật màu da thịt trắng nõn của cô.
Trên bàn trước mặt cô, đặt cơm và đồ uống máy bay Lương Thần thay cô gọi tới.
Từng trận mùi hương, chậm rãi phiêu tán.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn duy trì tư thái lúc lên máy bay, thờ ơ ngồi ở chỗ kia, không có ý tứ muốn ăn chút nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hảo Hảo, ăn chút đi, cả ngày đã không ăn cái gì.”
Lương Thần tiến tới, giọng nói trầm thấp nói.
Mí mắt Cảnh Hảo Hảo hơi lóe lên, mở, nhìn đám mây bị nhuộm đỏ tịch dương bên ngoài, cô giật giật môi, nâng tay lên, nhấn chuông gọi phục vụ.
Tiểu thư hàng không xinh đẹp, rất nhanh bước tới đây: “Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì sao?”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo thản nhiên nói: “Một phần cơm thịt bò, một ly nước chanh.”
Tiểu thư hàng không nhìn thoáng qua cơm máy bay cùng chưa hề động qua đặt ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, cũng là cơm thịt bò và nước chanh cô gọi.
Tiểu thư hàng không mặt mang mỉm cười nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ cơm và đồ uống này không phải của cô?”
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo lẳng lặng: “Tôi muốn đổi phần khác, không thể sao?”
Tiểu thư hàng không theo bản năng nhìn về phía Lương Thần gọi cơm, sắc mặt Lương Thần hơi có chút khó coi, khi tiếp xúc đến tầm mắt của tiểu thư hàng không, mấp máy môi, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu.
‘Được, tiểu thư xin cô chờ một chút.” Tiểu thư hàng không nở nụ cười nhợt nhạt, khom người, bưng cơm và đồ uống trước mặt Cảnh Hảo Hảo đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ một phút đồng hồ, tiểu thư hàng không thay đổi bưng một phần cơm máy bay mới lên, Cảnh Hảo Hảo nói một tiếng “Cám ơn”, cầm lấy đũa, không để ý bên cạnh trực tiếp ăn.
Lương Thần ngồi ở một bên, nhìn Cảnh Hảo Hảo cúi đầu xuống, chậm rãi ăn cơm, chỉ cảm thấy đáy lòng đau đớn từng trận.
Hóa ra, ca từ Trần Dịch Tấn từng hát kia, là đúng.
Giống như không có việc gì, mới là trả thù vô cùng tàn nhẫn.
Cho tới nay, Lương Thần nghĩ đến, khắc khẩu, nhục mạ, động thủ, phương thức trực tiếp nhất như vậy, là đánh trả và trả thù một người, nhưng hiện tại, anh mới phát hiện, bộ dáng Cảnh Hảo Hảo trầm mặc không lên tiếng xem anh thành không khí như vậy, mới là trả thù trực tiếp nhất tàn nhẫn nhất.
Không có ngôn ngữ ác độc, không có cải vã điên cuồng, cũng không cần cầm dao đánh nhau, chỉ dùng thái độ giống như không có việc gì, liền có thể dễ dàng đánh tan tất cả phòng tuyến nơi đáy lòng anh, làm cho anh quân lính tan rã.
......
Bảy giờ rưỡi tối, máy bay đúng giờ hạ xuống sân bay thành phố Giang Sơn.
Tài xế đã sớm chờ đợi ở sân bay, đón hai người Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo, trực tiếp chạy về biệt thự giữa sườn núi.
Rời khỏi thành phố Giang Sơn gần một tháng, nhiệt độ thành phố Giang Sơn cao hơn lúc cô rời đi rất nhiều, cây cối trên núi thức tỉnh từ đêm đông giá rét, bộ dáng cành lá tậm rạp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro