Tổng Giám Đốc Đoạt Tình: Giành Lại Vợ Yêu
Tám giờ rưỡi vĩnh viễn [4]
Diệp Phi Dạ
2024-01-18 18:11:37
Editor: May
Nhưng ánh mắt như vậy, luôn làm cho Cảnh Hảo Hảo cảm thấy, bên trong chao hàm một vài thứ gì đó.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại đọc không hiểu, rốt cuộc trong ánh mắt kia chao hàm cái gì.
Cảnh Hảo Hảo hơi có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi, cô đành phải cố gắng duy trì ý cười trên mặt.
Tầm mắt Lương Viễn dừng lại ở trên người Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, bất động thanh sắc dời đi, âm điệu mở miệng, nói chuyện, vẫn là loại gợn sóng không sợ hãi như vừa rồi: “Cảnh tiểu thư là diễn viên ký hợp đồng trong công ty của mẹ tôi và A Thần sao?”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu.
Lương Viễn suy nghĩ trong chốc lát, còn nói: “Gả cho A Thần, Cảnh tiểu thư sẽ không cần ra cửa đóng phim, cho nên hôm nay tôi cố ý mang đến một phần giải trừ hợp đồng trong công ty giải trí TS, tuy rằng chúng ta sắp là người trong nhà, nhưng tôi vẫn là dựa theo giải trừ hợp đồng trong công ty giải trí TS thôi, tiền nên bồi thường, một khoản cũng sẽ không thiếu.”
Nói xong, Lương Viễn liền lấy một phần tư liệu và một cây bút từ trong túi công vụ mang theo bên mình ra, đẩy tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo: “Cô xem một chút, nếu không có lời dị nghị gì, trực tiếp ký tên là được.”
Cảnh Hảo Hảo đã sớm nghĩ đến, chính mình gả cho Lương Thần, người nhà họ Lương khẳng định sẽ không cho phép mình đi ra ngoài quay phim, huống chi, hiện tại cô có thai, bỗng chốc cũng sẽ không đi ra ngoài quay phim, cho nên cũng không có nghĩ nhiều cầm lấy hợp đồng nhìn một lần, phát hiện không có tình huống đặc thù gì, ký tên mình ở ngay phía trên.
Lương Viễn chờ cô ký xong, vươn tay cầm phần hợp đồng kia đi, cầm trong tay lật xem khoảng vài tờ, sau đó để lại vào trong túi công văn của mình, quét một vòng người hầu bên trong nhà, lên tiếng nói: “Cảnh tiểu thư, không biết bây giờ cô có thời gian không?”
“Có chuyện gì sao?” Cảnh Hảo Hảo nhẹ giọng hỏi lại.
“Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ nếu Cảnh tiểu thư có thời gian, đúng lúc cùng tôi đi ra ngoài đi dạo, tôi đi xem nơi các người kết hôn một chút.”
“Được.” Cảnh Hảo Hảo đứng lên: “Vậy tôi đi lên thay quần áo trước.”
“Cảnh tiểu thư, mời.” Lương Viễn nói xong, đứng lên, dẫn đầu đi ra khỏi nhà.
Cảnh Hảo Hảo xoay người lên lầu, thay đổi một thân quần áo nghiêm túc, ánh nắng bên ngoài, hơi có chút lớn, trước khi ra cửa, thím Lâm còn cố ý cho Cảnh Hảo Hảo một cây dù che nắng.
Cảnh Hảo Hảo đi ra biệt thự, lúc vừa định mở dù che nắng ra, Lương Viễn chờ ở bên ngoài vươn tay, tiếp nhận dù của cô, mở ra, thay cô che ở trên đầu, nói: “Cảnh tiểu thư đi thôi.”
Dọc theo đường đi Cảnh Hảo Hảo và Lương Viễn cũng không có nói chuyện với nhau, Lương Viễn tự mình che dù cho cô, làm cho Cảnh Hảo Hảo có một loại áp lực nói không nên lời, bước chân của cô có vẻ có chút cứng ngắc.
Khi sắp đến hiện trường dựng sân khấu hôn lễ, Cảnh Hảo Hảo âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Lương tiên sinh, phía trước là được.”
Lương Viễn lại không có nhìn sân khấu kia, ngược lại đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo có chút nghi hoặc nhìn lại Lương Viễn.
Sau một lúc lâu, Lương Viễn mở miệng, hỏi: “Cảnh tiểu thư, cô và A Thần là quen biết như thế nào?”
Cảnh Hảo Hảo bị vấn đề này hỏi đến biểu tình hơi hơi cứng ngắc, cô và Lương Thần, là ở khách sạn Tứ Quý, bởi vì một lần sai sót ngẫu nhiên nên quen biết nhau, một đêm kia, chính là một đêm xoay chuyển cả đời của cô.
Nếu có thể, cả đời cô tuyệt đối không muốn nhớ lại và nhắc tới.
Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, thần thái không có biến hóa gì, chọn một đáp án qua loa, nói: “Quen biết bởi vì bạn bè.”
Nhưng ánh mắt như vậy, luôn làm cho Cảnh Hảo Hảo cảm thấy, bên trong chao hàm một vài thứ gì đó.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại đọc không hiểu, rốt cuộc trong ánh mắt kia chao hàm cái gì.
Cảnh Hảo Hảo hơi có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay chảy ra một tầng mồ hôi, cô đành phải cố gắng duy trì ý cười trên mặt.
Tầm mắt Lương Viễn dừng lại ở trên người Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, bất động thanh sắc dời đi, âm điệu mở miệng, nói chuyện, vẫn là loại gợn sóng không sợ hãi như vừa rồi: “Cảnh tiểu thư là diễn viên ký hợp đồng trong công ty của mẹ tôi và A Thần sao?”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu.
Lương Viễn suy nghĩ trong chốc lát, còn nói: “Gả cho A Thần, Cảnh tiểu thư sẽ không cần ra cửa đóng phim, cho nên hôm nay tôi cố ý mang đến một phần giải trừ hợp đồng trong công ty giải trí TS, tuy rằng chúng ta sắp là người trong nhà, nhưng tôi vẫn là dựa theo giải trừ hợp đồng trong công ty giải trí TS thôi, tiền nên bồi thường, một khoản cũng sẽ không thiếu.”
Nói xong, Lương Viễn liền lấy một phần tư liệu và một cây bút từ trong túi công vụ mang theo bên mình ra, đẩy tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo: “Cô xem một chút, nếu không có lời dị nghị gì, trực tiếp ký tên là được.”
Cảnh Hảo Hảo đã sớm nghĩ đến, chính mình gả cho Lương Thần, người nhà họ Lương khẳng định sẽ không cho phép mình đi ra ngoài quay phim, huống chi, hiện tại cô có thai, bỗng chốc cũng sẽ không đi ra ngoài quay phim, cho nên cũng không có nghĩ nhiều cầm lấy hợp đồng nhìn một lần, phát hiện không có tình huống đặc thù gì, ký tên mình ở ngay phía trên.
Lương Viễn chờ cô ký xong, vươn tay cầm phần hợp đồng kia đi, cầm trong tay lật xem khoảng vài tờ, sau đó để lại vào trong túi công văn của mình, quét một vòng người hầu bên trong nhà, lên tiếng nói: “Cảnh tiểu thư, không biết bây giờ cô có thời gian không?”
“Có chuyện gì sao?” Cảnh Hảo Hảo nhẹ giọng hỏi lại.
“Không có chuyện gì, chỉ là nghĩ nếu Cảnh tiểu thư có thời gian, đúng lúc cùng tôi đi ra ngoài đi dạo, tôi đi xem nơi các người kết hôn một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.” Cảnh Hảo Hảo đứng lên: “Vậy tôi đi lên thay quần áo trước.”
“Cảnh tiểu thư, mời.” Lương Viễn nói xong, đứng lên, dẫn đầu đi ra khỏi nhà.
Cảnh Hảo Hảo xoay người lên lầu, thay đổi một thân quần áo nghiêm túc, ánh nắng bên ngoài, hơi có chút lớn, trước khi ra cửa, thím Lâm còn cố ý cho Cảnh Hảo Hảo một cây dù che nắng.
Cảnh Hảo Hảo đi ra biệt thự, lúc vừa định mở dù che nắng ra, Lương Viễn chờ ở bên ngoài vươn tay, tiếp nhận dù của cô, mở ra, thay cô che ở trên đầu, nói: “Cảnh tiểu thư đi thôi.”
Dọc theo đường đi Cảnh Hảo Hảo và Lương Viễn cũng không có nói chuyện với nhau, Lương Viễn tự mình che dù cho cô, làm cho Cảnh Hảo Hảo có một loại áp lực nói không nên lời, bước chân của cô có vẻ có chút cứng ngắc.
Khi sắp đến hiện trường dựng sân khấu hôn lễ, Cảnh Hảo Hảo âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Lương tiên sinh, phía trước là được.”
Lương Viễn lại không có nhìn sân khấu kia, ngược lại đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo có chút nghi hoặc nhìn lại Lương Viễn.
Sau một lúc lâu, Lương Viễn mở miệng, hỏi: “Cảnh tiểu thư, cô và A Thần là quen biết như thế nào?”
Cảnh Hảo Hảo bị vấn đề này hỏi đến biểu tình hơi hơi cứng ngắc, cô và Lương Thần, là ở khách sạn Tứ Quý, bởi vì một lần sai sót ngẫu nhiên nên quen biết nhau, một đêm kia, chính là một đêm xoay chuyển cả đời của cô.
Nếu có thể, cả đời cô tuyệt đối không muốn nhớ lại và nhắc tới.
Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, thần thái không có biến hóa gì, chọn một đáp án qua loa, nói: “Quen biết bởi vì bạn bè.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro