Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
Cầu cứu (2)
Niêm Hoa Phất Liễu
2024-09-09 09:53:39
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngu Đình Huyên thấy sắc mặt Phó Thịnh đại biến, nhất thời cũng đứng lên, hỏi: "Phó tổng, xảy ra chuyện gì sao?"
Phó Thịnh đột nhiên xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn Ngu Đình Huyên, phải mười giây sau, không thấy bất kỳ đầu mối gì từ cô, anh mới xoay người ra lệnh cho Mộc Minh.
"Lập tức định vị vị trí hiện tại của Tô Ảnh.” Phó Thịnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộc Minh mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sắc mặt Phó Thịnh cho anh biết phải lập tức hoàn thành việc Phó Thịnh nói!
Mộc Minh không có chút do dự, xoay người đi kiểm tra vị trí của Tô Ảnh.
Lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng nói mong manh của Tô Ảnh: "Vương Nhạc Đông, hôm nay cho dù tôi chết ở đây, tôi cũng sẽ không để cho anh đụng một ngón tay vào người tôi! Chỉ cần tôi còn sống, anh đừng có mơ mà động vào tôi!”
Vương Nhạc Đông cười lớn: "Ha hả, sống? Tôi không ngại nhục nhã thi thể của cô!”
Lúc này, ở đầu dây bên kia, Phó Thịnh còn không rõ điều gì nữa?
Tô Ảnh bị cưỡng ép!
Đối phương còn muốn vũ nhục cô!
Đáng chết, đáng chết!
Rốt cuộc là tên khốn nào dám động đến người của Phó Thịnh anh!
Quả nhiên là chán sống!
Ngu Đình Huyên thấy sắc mặt đáng sợ dọa người của Phó Thịnh, nghiêm mặt hỏi: "Phó tổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Phó Thịnh cơ hồ rít ra theo từng kẽ răng: "Có người bắt cóc Tô Ảnh, hơn nữa còn muốn xâm phạm cô ấy!"
Ngu Đình Huyên sắc mặt đại biến liền nói: "Không phải do em làm!"
Phó Thịnh liếc Ngu Đình Huyên, đáy mắt là tầng tầng sát ý không thể giấu được.
Ngu Đình Huyên đứng thẳng người, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Phó tổng biết, loại chuyện này, Ngu Đình Huyên em sẽ không làm, cũng không thể làm!"
Phó Thịnh dường như nghĩ tới điều gì đó, không nói thêm gì nữa, xoay người sải bước rời đi.
Chỉ cần là người của Phó gia, điện thoại di động cũng là do Phó gia phát, trên mỗi điện thoại đều cài đặt định vị.
Cho nên, tìm được Tô Ảnh, chỉ là vấn đề thời gian.
Điều Phó Thịnh lo lắng lúc này chính Vâng, Tô Ảnh còn có thể đợi anh đến cứu không?
Đột nhiên, trong điện thoại truyền đến một tiếng thét chói tai của Tô Ảnh, sau đó là tiếng va đập nặng nề.
Ngay sau đó truyền đến tiếng nói kinh sợ của Vương Nhạc Đông: "Cô còn dám gọi điện thoại! Khốn nạn! Tô Ảnh, tôi không bỏ qua cho cô đâu!”
Tô Ảnh nhất thời hướng về phía điện thoại hét lên: "Phó Thịnh, cứu tôi, tôi ở Hoa Mỹ..."
Chưa kịp nói xong, điện thoại đã ngắt máy.
Phó Thịnh không nghe được, liền ấn gọi lại, nhưng không gọi được nữa.
Đúng lúc đó, Mộc Minh chạy tới vội vã nói với Phó Thịnh: "Phó tổng, tôi đã kiểm tra được, Tô Ảnh đang ở đây!"
"Cái gì?” Phó Thịnh mở lớn mắt, sải bước ra khỏi phòng: "Gọi người lục soát cho tôi!"
"Vâng!” Mộc Minh lập tức truyền lệnh: "Đi báo cho khách sạn, đóng kín cửa, cho người đi tìm phòng! Nhanh!”
Ngu Đình Huyên dường như hiểu được điều gì đó, theo ra ngoài: "Mấy người cùng theo tìm người đi!"
Lúc này, có người nói: "Tiểu thư, không phải cô không thích Tô Ảnh kia sao? Còn muốn quản việc này làm gì? Cứ để cho Tô Ảnh bị hủy hoại, thì chẳng phải người sẽ có hy vọng sao?”
Ngu Đình Huyên thấy sắc mặt Phó Thịnh đại biến, nhất thời cũng đứng lên, hỏi: "Phó tổng, xảy ra chuyện gì sao?"
Phó Thịnh đột nhiên xoay người, ánh mắt gắt gao nhìn Ngu Đình Huyên, phải mười giây sau, không thấy bất kỳ đầu mối gì từ cô, anh mới xoay người ra lệnh cho Mộc Minh.
"Lập tức định vị vị trí hiện tại của Tô Ảnh.” Phó Thịnh nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộc Minh mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng sắc mặt Phó Thịnh cho anh biết phải lập tức hoàn thành việc Phó Thịnh nói!
Mộc Minh không có chút do dự, xoay người đi kiểm tra vị trí của Tô Ảnh.
Lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng nói mong manh của Tô Ảnh: "Vương Nhạc Đông, hôm nay cho dù tôi chết ở đây, tôi cũng sẽ không để cho anh đụng một ngón tay vào người tôi! Chỉ cần tôi còn sống, anh đừng có mơ mà động vào tôi!”
Vương Nhạc Đông cười lớn: "Ha hả, sống? Tôi không ngại nhục nhã thi thể của cô!”
Lúc này, ở đầu dây bên kia, Phó Thịnh còn không rõ điều gì nữa?
Tô Ảnh bị cưỡng ép!
Đối phương còn muốn vũ nhục cô!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng chết, đáng chết!
Rốt cuộc là tên khốn nào dám động đến người của Phó Thịnh anh!
Quả nhiên là chán sống!
Ngu Đình Huyên thấy sắc mặt đáng sợ dọa người của Phó Thịnh, nghiêm mặt hỏi: "Phó tổng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Phó Thịnh cơ hồ rít ra theo từng kẽ răng: "Có người bắt cóc Tô Ảnh, hơn nữa còn muốn xâm phạm cô ấy!"
Ngu Đình Huyên sắc mặt đại biến liền nói: "Không phải do em làm!"
Phó Thịnh liếc Ngu Đình Huyên, đáy mắt là tầng tầng sát ý không thể giấu được.
Ngu Đình Huyên đứng thẳng người, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Phó tổng biết, loại chuyện này, Ngu Đình Huyên em sẽ không làm, cũng không thể làm!"
Phó Thịnh dường như nghĩ tới điều gì đó, không nói thêm gì nữa, xoay người sải bước rời đi.
Chỉ cần là người của Phó gia, điện thoại di động cũng là do Phó gia phát, trên mỗi điện thoại đều cài đặt định vị.
Cho nên, tìm được Tô Ảnh, chỉ là vấn đề thời gian.
Điều Phó Thịnh lo lắng lúc này chính Vâng, Tô Ảnh còn có thể đợi anh đến cứu không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên, trong điện thoại truyền đến một tiếng thét chói tai của Tô Ảnh, sau đó là tiếng va đập nặng nề.
Ngay sau đó truyền đến tiếng nói kinh sợ của Vương Nhạc Đông: "Cô còn dám gọi điện thoại! Khốn nạn! Tô Ảnh, tôi không bỏ qua cho cô đâu!”
Tô Ảnh nhất thời hướng về phía điện thoại hét lên: "Phó Thịnh, cứu tôi, tôi ở Hoa Mỹ..."
Chưa kịp nói xong, điện thoại đã ngắt máy.
Phó Thịnh không nghe được, liền ấn gọi lại, nhưng không gọi được nữa.
Đúng lúc đó, Mộc Minh chạy tới vội vã nói với Phó Thịnh: "Phó tổng, tôi đã kiểm tra được, Tô Ảnh đang ở đây!"
"Cái gì?” Phó Thịnh mở lớn mắt, sải bước ra khỏi phòng: "Gọi người lục soát cho tôi!"
"Vâng!” Mộc Minh lập tức truyền lệnh: "Đi báo cho khách sạn, đóng kín cửa, cho người đi tìm phòng! Nhanh!”
Ngu Đình Huyên dường như hiểu được điều gì đó, theo ra ngoài: "Mấy người cùng theo tìm người đi!"
Lúc này, có người nói: "Tiểu thư, không phải cô không thích Tô Ảnh kia sao? Còn muốn quản việc này làm gì? Cứ để cho Tô Ảnh bị hủy hoại, thì chẳng phải người sẽ có hy vọng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro